Y Đạo Quan Đồ

Chương 612.3

Nhưng sự việc tối ngày hôm qua không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, Mạnh Doãn Thanh mượn rượu giả điên, Phòng Tâm Vĩ hạ bẫy, hai người này nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này.”

Trương Đức Phóng cười nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Trương Dương nói: “Nếu như có người nói anh là cave nam, anh có thể bình tĩnh như vậy được không?”

Trương Đức Phóng ngay lập tức á khẩu.

Trương Dương nói: “có một việc tôi phải nhắc nhở anh một chút, khách sạn Quân Duyên là tài sản của phân khu, lá gan của anh to lắm đấy, Khưu Phụng Tiên không những là người Đài Loan, mà còn là người khách quan trọng của Nam Tích chúng ta, sự việc tối qua làm cho cô ấy vô cùng xấu hổ, cô đã đề nghị quyết liệt với khách sạn và thành phố rồi, nể tình chúng ta là bạn, tôi có thể không truy cứu chuyện này, nhưng tôi không thể nào đảm bảo được Khưu tiểu thư, người ta còn là phụ nữ chưa chồng, các anh vu khống cho người ta là gọi cave, việc này nếu như đồn ra ngoài, thì về sau cô ấy lấy chồng làm sao?”

Trương Đức Phóng bắt đầu ý thức được việc này nghiêm trọng hơn gã tưởng tượng rất nhiều, sự nhắc nhở của Trương Dương đã lộ ra cho gã một số thông tin quan trọng, Khưu Phụng Tiên không phải loại người dễ gây sự, cô ấy rất có khả năng đã đề ra kháng nghị với thành phố rồi, mà khách sạn Quân Duyên lại là khách sạn có khí thế, việc này nhất định sẽ có ảnh hưởng đến quân đội, Trương Đức Phóng đã cảm thấy hơi lo, Phòng Tâm Vĩ làm trò gì vậy chứ?

Tiếng chuông điện thoại đã ngắt quãng dòng suy nghĩ của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng nhấc điện thoại, âm thanh nghiêm khắc bên đó đã hét lên: “Trương Đức Phóng, mẹ kiếp anh làm trò gì thế hả?”

Trương Đức Phóng ngớ người, gã là cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích, không nhiều người ở Nam Tích dám nói năng thô lỗ với gã, nhưng gã ngay lập tức đã nhận ra, đối phương là tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng, một trong những thường ủy thành phố Nam Tích, người ta có quyền làm thế. Gã vội vàng cười nói: “Chào tư lệnh Lưu!”

“Chào cái con khỉ! Trương Đức Phóng, ai bảo anh đi kiểm tra Quân Duyên đấy hả? Ai cho anh cái quyền đó thế?” Tính khí của tư lệnh Lưu không tốt, là một vị tướng có cá tính, trong mắt y gã chỉ là một hậu bối, Lưu Hằng không hề để tâm đến gã.

Trương Đức Phóng bị mắng ngắn mặt lại, nhưng gã không dám nói lại, vội vàng xin lỗi: “Tư lệnh Lưu, ông đừng tức giận, việc này là một sự hiểu lầm!”

“Tôi không quan trọng có phải là hiểu lầm hay không, tôi cần anh giải thích, Khưu tiểu thư là người Đài Loan, lại là nhà đầu tư quan trọng của Nam Tích, cô ấy đã nói chuyện này lên trên rồi, hậu quả của việc này là gì, tự anh chịu trách nhiệm!”

Trương Đức Phóng nghe được tin này, tay nhũn cả ra: “Tư lệnh Lưu, chỉ là một việc hiểu lầm thôi, không cần phải làm nghiêm trọng như thế chứ?”

Lưu Hằng hừ một tiếng rồi nói: “Không phải tôi muốn truy cứu, mà là Khưu tiểu thư muốn truy cứu, các anh thật là giỏi đấy, kiểm tra Quân Duyên cũng có nghĩa là kiểm tra quân phân khu của chúng tôi, Quân Duyên không phải là nơi làm ăn đen tối gì, hành động lần này của các anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của Quân Duyên, anh nhất định phải giải thích cho tôi!”

Trương Đức Phóng bị Lưu Hằng mắng một trận, rồi yên lặng gác điện thoại, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa, giờ đây gã không thể nào cười được.

Trương Dương đứng ở một bên đã nghe rất rõ ràng, Lưu Hằng chất vấn toàn bộ đều nằm trong tính toán của hắn, lần này Trương Dương quyết tâm hạ bệ Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ, điều này không phải là không có căn cứ gì, không thanh trừ loại người như thế này ra khỏi đội ngũ cảnh sát, sớm muộn gì cũng sẽ làm việc xấu tiếp, Trương Dương rất không hài lòng với hệ thống cảnh sát Nam Tích, có câu, thượng bất chính, hạ tắc loạn, Trương Đức Phóng rõ ràng chưa tỏ được tác dụng của một người đứng đầu tốt.

Trương Đức Phóng lắc đầu nói: “Hà tất phải vậy chứ? Sự việc làm ầm ra, chẳng có lợi với ai cả.” Câu này giống như tự nói một mình, mà càng giống như nói cho Trương Dương nghe.

Trương Dương cười nói: “Trương cục, mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn hẳn đâu, với một vài tên không ra gì, lạm dụng quyền lực, tốt nhất là phải thanh trừ khỏi đội ngũ.”

Trương Đức Phóng nói: “Trương lão đệ, sự việc của nội bộ cục chúng tôi không mất công anh phải lo lắng nữa.” Câu này cuối cùng đã lộ ra ý đối địch với Trương Dương.

Trương Dương mỉm cười đứng dậy: “Sự việc trong thể ủy tôi còn chưa làm được hết, đâu có thời gian rảnh để lo chuyện của các anh, nhưng người khác đã gây chuyện đến đầu tôi, tôi cũng không thể như con rùa rụt cô, anh nói có phải không?”

Trương Đức Phóng cố rặn ra một nụ cười, nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đây là ý tiễn khách.

Trương Dương cũng không có ý ở lại lâu, quay người ra khỏi phòng làm việc của gã.

Trương Đức Phóng đợi Trương Dương đi khỏi, ngay lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phòng Tâm Vĩ, nói: “Phòng Tâm Vĩ, anh đến phòng làm việc của tôi ngay lập tức!”

Sau khi Trương Đức Phóng liên lạc với Phòng Tâm vĩ, lại gọi điện cho Chung Hải Yến, sự việc nghiêm trọng hơn tưởng tượng của gã nhiều, gã cần phải tìm hiểu toàn bộ sự tình.

Chung Hải Yến nghe nói là chuyện này, thở dài nói: “Việc này rốt cuộc cũng ầm lên rồi à, nói thật, Mạnh Doãn Thanh làm hơi quá đáng rồi, tối qua trước mặt rất nhiều người anh ta không ngừng nói khích nói bác Trương Dương, Trương Dương luôn tỏ ra rất khiêm nhường, không chấp nhặt với anh ta, không ngờ anh ta lại gây ra chuyện này.”

Trương Đức Phóng tức hừ hừ nói: “Ngu ngốc, ngu ngốc đến cực độ!”

Chung Hải Yến nói: “sự việc đã xảy ra rồi, thì anh đừng giận nữa, giận cũng chẳng giúp ích gì được đâu, Trương Dương là người rất ưa thể diện, lần này anh ta giận vậy chắc chắn là do thể diện của anh ta bị xúc phạm rồi, anhb ảo Mạnh cục xin lỗi anh ta một câu, có lẽ việc này sẽ được giải quyết.”

Trương Đức Phóng nói: “Lần này không giải quyết dễ dàng như vậy được đâu, Khưu Phụng Tiên đã kháng nghị lên phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện rồi.”

Chung Hải Yên kinh ngạc nói: “Lớn chuyện vậy rồi sao?”

Trương Đức Phóng nói: “Có người muốn lấy chuyện này để vẽ thêm ra, thì chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn.”

Chung Hải Yến căng thẳng: “Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến đến anh không?”

Trương Đức Phóng không nói gì, dừng một lúc mới nói: “Việc này cô không phải lo, tôi sẽ xử lý.”

Trương Đức Phóng nói thì dễ dàng là vậy, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ nặng nề, gã hiểu năng lực của Trương Dương, Khưu Phụng Tiên nhất quyết không làm ngơ chuyện này, có thể nói rằng có liên quan trực tiếp đến Trương Dương, tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng gọi điện đến vì chuyện của Quân Duyên có lẽ chỉ là bắt đầu của chuyện này thôi, thành phố nhất định rồi cũng sẽ biết chuyện này, điều phiền phức hơn nữa là, Khưu Phụng Tiên là người của Tinh Toàn, ông chủ lớn Tra Tấn Bắc có quan hệ khá tốt với cấp trên, nếu như việc này làm ông ấy khó xử, ông ấy lợi dụng phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện để nói xuống rất có khả năng xảy ra, Trương Đức Phóng càng nghĩ đến việc này càng phải xử lý thận trọng, nếu như xử lý không tốt, có khi chính mình cũng bị kéo vào thật.

Phòng Tâm Vĩ không dám chậm trễ, rất nhanh đã đến phòng làm việc của cục trưởng, đầu tiên, gã để ý đến sắc mặt của Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng luôn cười thân thiện, giờ đây rất nghiêm túc, trên mặt không hề có một nụ cười nào, Phòng Tâm Vĩ ngay lập tức ý thức được tình hình ngày hôm nay không được tốt đẹp lắm, gã đến cục mới biết rằng Mạnh Doãn Thanh bị ong đốt, việc này đồn ầm khắp nơi, Mạnh Doãn Thanh cứ nhất quyết nói rằng Trương Dương hại gã, Phòng Tâm Vĩ mặc dù cũng nghĩ rằng việc điều khiển ong là điều hơi hoang đường, nhưng có một điểm gã hiểu rằng, Mạnh Doãn Thanh đã gặp đen đủi, hơn nữa khi Mạnh Doãn Thanh gặp đen đủi, Trương Dương cũng ở đó.

Phòng Tâm Vĩ cẩn thận gọi một tiếng Trương cục.

Trương Đức Phóng cũng không bảo gã ngồi xuống, mà thấp giọng nói: “Nói tôi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phòng Tâm Vĩ đương nhiên không nói sự thật ra, gã nghĩ một lúc mới nói: “Là thế này, tối qua đồn cảnh sát Hương Hà có hai người cảnh sát nhận được tố cáo, nói rằng khách sạn Quân Duyên có buôn bán mại dâm, vì thế họ đã đi tìm hiểu tình hình, không ngờ chủ nhiệm Trương của thể ủy ở cùng một cô gái trong phòng.”

Trương Đức Phóng nói: “Họ đã làm gì?”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Không làm gì cả, đang nói chuyện!”

“Đã chỉ là nói chuyện, vậy thì các anh bắt họ về đồn làm gì?”

Phòng Tâm Vĩ lắp bắp: “Họ rất không phối hợp, đều không đưa chứng minh thư ra, vì thế mới gây hiểu lầm cho cảnh sát, tôi đã tìm hiểu, trong cả quá trình đó, cảnh sát của chúng tôi biểu hiện rất lịch sự, không làm việc gì quá đáng, đến đồn cảnh sát cũng không làm khó họ, mà là chủ nhiệm Trương không hề phối hợp với cuộc điều tra của chúng tôi, nếu như anh ta có thể nói rõ thân phận của mình sớm hơn, biểu hiện phối hợp hơn, thì sẽ không xảy ra lần hiểu lầm này.” Biểu hiện trên mặt Phòng Tâm Vĩ rất oan ức và đáng thương, thật ra gã cũng oan ức thật, oan ức quá trời luôn, tự nhiên bị cuốn vào chuyện này, mẹ kiếp thật đúng là hèn hạ.

Trương Đức Phóng nhìn Phòng Tâm Vĩ một cách lạnh lùng, gã nói chầm chậm: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, tốt nhất là anh biết gì nói nấy, tôi không muốn giấu anh, việc này đã làm lớn đến cả phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện rồi, vừa nãy tư lệnh Lưu quân phân khu cũng gọi điện đến rồi, nói rằng phải truy cứu đến cùng, tôi đương nhiên sẽ đứng về phía anh, nhưng anh phải nói thật với tôi!”
Bình Luận (0)
Comment