Y Đạo Quan Đồ

Chương 614.2

Cố Minh Kiến nói: “Chính trì thì nhất định phải giết sạch sao?”

Trương Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời, rất trầm lặng. Một lúc lâu sau mới biết: “Câu này có lẽ anh nên đi hỏi bí thư Cố!”

Trương Đức Phóng tối hôm đó đã đến thăm Mạnh Doãn Thanh đang nằm dưỡng thương ở nhà, điều làm gã không ngờ đến là, cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ cũng ở nhà Mạnh Doãn Thanh, mặt Mạnh Doãn Thanh vẫn chưa hết sưng, cảm giác vừa ngứa vừa đau rất khó chịu, Mạnh Doãn Thanh còn không thể ngủ ngon được.

Phòng Tâm Vĩ thăm bệnh là giả, muốn thám thính Mạnh Doãn Thanh là thật, giờ đây vì chuyện của Quân Duyên, đã gây nổi sóng nổi gió ở thành phố, phân khu quân đội thì hỏi trách nhiệm, thành phố cũng hỏi trách nhiệm, ngay cả phòng sự vụ Đài Loan cũng đã truy cứu trách nhiệm, Phòng Tâm vĩ đã loạn tùng bèo lên rồi, về việc này, gã luôn cho rằng mình là một người bị hại, nếu chẳng phải vì Mạnh Doãn Thanh, nếu như tối hôm đó gã làm ngơ không biết gì, thì chẳng xảy ra chuyện thế này.

Khi Trương Đức Phóng đến, Phòng Tâm Vĩ vẫn chưa ngồi được bao lâu, vừa hàn huyên với Mạnh Doãn Thanh vài câu, còn chưa kịp đi vào chủ đề chính. Thấy Trương Đức Phóng đến, Phòng Tâm Vĩ vội vàng đứng dậy, chào: “Trương cục cũng đến rồi à!”

Trương Đức Phóng gật đầu, thấp giọng nói: “Anh cũng ở đây à!”

Phòng Tâm Vĩ ừm một tiếng, thấy Trương Đức Phóng ngồi xuống rồi, gã mới ngồi sang một bên.

Mạnh Doãn Thanh đeo kính râm, mặt vẫn to hơn nhiều so với bình thường, gã thấp giọng nói: “Trương cục, sao muộn thế này mà anh vẫn còn đến đây?”

Trương Đức Phóng nói: “Giống đồng chí Tâm Vĩ thôi, đến đây để thăm anh.”

Mạnh Doãn Thanh thở dài nói: “Thật là họa từ trên trời rơi xuống, lần này đúng là bị hắn ta hại thảm hại rồi!” Hắn ta trong miệng của Mạnh Doãn Thanh chính là Trương Dương.

Trương Đức Phóng nói: “Tai bay vạ gió, chẳng ai đoán được trước cả, ai mà nghĩ được rằng đám ong đó lại để mắt đến anh chứ?” Trương Đức Phóng không hề đổ hết tội lên đầu Trương Dương.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Tôi đã làm cảnh sát nửa già đời người rồi, chưa từng gặp chuyện kì lạ như vậy, đám ong đó chích tôi như điên vậy, tôi lại không chọc vào tổ ong, lúc đó có nhiều người đi làm như vậy, tại sao lại chỉ có mình tôi đen đủi thế chứ?”

Phòng Tâm Vĩ ngồi nghe ở một bên, trong lòng thầm nói: “Bị ong chích vẫn còn là nhẹ đấy, Trương Dương còn độc địa hơn cả ong nhiều, anh dây vào hắn, hậu quả nhất định sẽ nặng hơn cả bị ong chích.”

Trương Đức Phóng nói: “Lão Mạnh, sự việc đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa, ở nhà dưỡng thương cho tử tế đi, cố gắng bình phục sớm.”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Tôi càng nghĩ càng thấy lại, trước khi ong bay đến chích tôi, tôi chỉ nói mấy câu với Trương Dương, hắn còn vỗ vỗ vai tôi, nhưng sau đó không động đến tôi nữa, tôi nghi ngờ rằng hắn đã giở trò với tôi vào lúc đó.”

Trương Đức Phóng dở khóc dở cười: “Lão Mạnh à, ai mà có cái khả năng điều khiển được cả ong cơ chứ?”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Dù sao thì tiểu tử này rất tà ác, lần này tôi đã bị hắn ta hại rồi!” Gã nhận định rằng gã rơi vào bộ dạng thế này, tất cả là do Trương Dương gây ra.

Phòng Tâm Vĩ nói: “Tôi cũng nghe hắn ta nói rằng phải đến tính sổ với Mạnh cục!”

Trương Đức Phóng nói: “Dù là các anh đoán đúng, nhưng chứng cứ ở đâu? Không có chứng cứ các anh dựa vào đâu mà nói vậy? Chúng ta là cảnh sát, chúng ta có thể thận trọng hơn chút nữa với những việc không có chứng cứ không?”

Phòng Tâm Vĩ và Mạnh Doãn Thanh đều không nói gì nữa.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Trương cục, tôi nghe nói rằng hắn ta đã đưa chuyện này đến cả phòng sự vụ Đài Loan rồi?”

Trương Đức Phóng nói: “Sự việc này rốt cuộc xảy ra thế nào? Tại sao lại xảy ra, tôi không muốn hỏi nữa, tôi cũng không muốn nghe lý do, có một câu tôi phải nhắc nhở các anh, lãnh đạo thành phố rất bực mình về chuyện này, tư lệnh Lưu ở phân khu nhất định bảo chúng ta phải có một sự giải quyết hợp lý. Phòng sự vụ Đài Loan cũng bảo chúng ta phải giải thích, sự việc ngày càng lớn rồi.”

Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đều là những công an lâu năm, từ lời này của Trương Đức Phóng có thể hiểu rằng, lần này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, nói một cách khác là phải có người đứng ra để chịu oan thay cho tất cả.

Phòng Tâm Vĩ nói: “Tôi đã giải thích với hắn ta bao nhiêu lần rồi, chỉ là một việc hiểu lầm thôi, vị chủ nhiệm Trương này thật sự là một người mưu mô quá, hắn cho rằng đằng sau sự việc này nhất định phải có người làm chủ, hắn cho rằng chúng ta đang ngầm ám hại hắn, hệ thống công an của chúng ta cần phải làm như vậy sao?”

Trương Đức Phóng nói: “Tôi cũng tin là hiểu lầm, nhưng thành phố không tin, phòng sự vụ Đài Loan cũng đâu có tin.”

Phòng Tâm Vĩ nói: “Cảnh sát chỉ là kiểm tra phòng theo lẽ thường thôi, và cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của họ, nếu như chúng ta còn chẳng còn chút quyền lực này, thì còn làm cảnh sát làm gì chứ? Một cán bộ nhà nước như anh ta mà không có chút tinh thần tập thể nào hết, người nhà đóng cửa bảo nhau mà cũng không hiểu, xấu che tốt khoe, một sự việc nhỏ như vậy mà anh ta phải đưa lên thanh thế, làm cho tất cả mọi người đều biết, rốt cuộc anh ta có ý gì?”

Phòng Tâm Vĩ kích động như vậy hoàn toàn là điều có thể hiểu được, gã đang bị oan, sự việc này thật sự là quá oan ức, gã đã dự liệu rồi, gã là người có khả năng lớn nhất bị vất bỏ, sự việc ngày càng lớn, thì áp lực mà hệ thống công an phải chịu cũng ngày càng lớn, gã tin rằng Mạnh Doãn Thanh và Trương Đức Phóng đứng về phía gã, nhưng sự việc đến lúc cuối cùng, chẳng ai chủ động đứng ra chịu trách nhiệm cả, Phòng Tâm Vĩ không trách họ, gã cũng không muốn nhận trách nhiệm, theo suy nghĩ lúc đầu của gã, muốn đẩy những người cảnh sát ở đồn Hương Hà ra, nhưng sự việc đã lan đến cả phòng sự vụ Đài Loan, không thể nào chỉ xử lý hai người cảnh sát cấp thấp mà xong chuyện được. Là một người chiến sĩ công an nhận trách nhiệm lãnh đạo lâu năm, Phòng Tâm Vĩ không những biết cảnh giác, mà cũng có sự nhạy bén chính trị nhất định, gã biết rằng mình đã gặp đen đủi, bị Trương Dương nhắm vào. Phòng Tâm Vĩ đến thăm Mạnh Doãn Thanh hôm nay, cũng không phải là để thăm bệnh tình của gã, mà gã muốn xác nhận một việc, Mạnh Doãn Thanh liệu có dũng khí đứng ra nhận trách nhiệm hay không, chưa kịp nói vào vấn đề chính, Trương Đức Phóng đã đến rồi, hơn nữa vừa đến đã nhắc tới vấn đề trách nhiệm.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Trương Cục, Trương Dương hắn tưởng hệ thống công an của chúng ta là bù nhìn à? Lần trước trong vụ con gái của thị trưởng Cung, hắn đã đè đầu cưỡi cổ chúng ta rồi, lần này lại lợi dụng chuyện cỏn con này để gây chuyện, Trương cục, chúng ta không thể nào nuốt nổi cục tức này!” Trương Đức Phóng nói: “Lão Mạnh à, nhường một bước sóng yên bể lặng, nếu như mỗi người đều nhớ lấy câu này, không tranh chấp nhau, thì sự việc cũng chẳng đến mức này đâu.”

Thái độ của Mạnh Doãn Thanh cực kì khó xử, nếu như tối hôm đó gã không quá chén, không chủ động khiêu khích Trương Dương, thì thật sự sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này, nhưng giờ đây nói gì thì tất cả cũng đã quá muộn, tất cả đã xảy ra rồi.

Tất cả bọn họ đều yên lặng.

Ánh mắt của Trương Đức Phóng nhìn qua lại giữa hai người Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ, gã đang chờ đợi, xem hai người họ có đủ dũng khí để đứng ra gánh vác chuyện này hay không.

Mạnh Doãn Thanh nói: “Giờ đây rốt cuộc gã muốn gì?”

Trương Đức Phóng nói: “Anh ta muốn hai người từ chức!”

Mạnh Doãn Thanh tin rằng gã không nghe nhầm, Trương Đức Phóng nói rằng hai người, chứ không phải là anh hoặc là anh ấy. Trương Dương đã thật sự hận cả gã và Phòng Tâm Vĩ rồi. Mạnh Doãn Thanh nói: “Hắn ta là chủ nhiệm thể ủy, sự việc của hệ thống công an chúng ta sao lại đến lượt hắn xen vào chứ?”

Trương Đức Phóng nói: “Giờ đây quân phân khu và phòng sự vụ Đài Loan đều để ý đến chuyện này rồi, thái độ của thành phố cũng rất rõ ràng, nhất định phải làm rõ trách nhiệm của chuyện này thuộc về ai.”

Mạnh Doãn Thanh nói: “Trách nhiệm gì chứ? Chẳng lẽ cảnh sát chúng ta nhận được người báo án, mà lại không có cả trách nhiệm đi điều tra sao?” Ngoài miệng thì gã nói hùng hồn, nhưng thật ra trong lòng đang sợ hãi, gã sợ phải gánh chịu trách nhiệm, hết nửa đời người mới lên được vị trí giờ đây, chỉ vì một lần quá chén mà phải trả giá đắt đến như thế này, gã không cam tâm tình nguyện.

Trương Đức Phóng biết rằng Mạnh Doãn Thanh không đủ dũng cảm, gây ra chuyện mà lại không dám đứng lên chịu trách nhiệm.

Phòng Tâm Vĩ rất thất vọng, có điều gã nhìn vấn đề rõ ràng hơn Mạnh Doãn Thanh, gã ý thức được sự việc lần này không thể nào tránh được nữa, nếu đợi nó xử lý đến mình, thì chẳng bằng mình chủ động nhận trách nhiệm. Phòng Tâm Vĩ nói: “Trương cục, Mạnh cục, việc này xảy ra trong phạm vi khu của tôi, nếu nói đến trách nhiệm, thì tôi nên đứng ra chịu, tôi chính thức đề nghị từ chức cục trưởng phân cục Hà Tây, hi vọng các vị lãnh đạo có thể phê chuẩn, cùng với đó, tôi thật sự xin lỗi vì những ảnh hưởng không tốt mà mình đã gây ra cho hệ thống công an.” Thái độ của Phòng Tâm Vĩ rất thành khẩn, thật ra gã đang ngán ngẩm không biết làm thế nào, đằng nào cũng phải gánh chịu trách nhiệm, chẳng bằng chủ động một chút, không để người khác coi thường mình.

Trương Đức Phóng nhìn Phòng Tâm Vĩ rất khâm phục, Phòng Tâm Vĩ có thể chủ động đứng ra, có thể chứng minh rằng gã là người có dũng khí, nhìn lại Mạnh Doãn Thanh, gã thậm chí còn không đủ dũng khí để đứng ra nữa, dũng khí chỉ trích Trương Dương càng lớn càng chứng minh rằng trong lòng gã đang sợ hãi tột độ. Trương Đức Phóng nhìn gương mặt đã chẳng ra dáng hình thù của Mạnh Doãn Thanh, đột nhiên nghĩ lại câu trần truồng mà đấu ong mật, giờ đây câu này thể hiện rất rõ trên người Mạnh Doãn Thanh.
Bình Luận (0)
Comment