Y Đạo Quan Đồ

Chương 621.4

Ngày hôm sau được bắt đầu bằng những tiếng đập cửa gấp gáp, Trương Dương mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối đen như mực, Khương Lượng thì cuộn chặn lại thành một cục, hắn không có thế chất siêu cường như Trương Dương. Nghe thấy tiếng của Chu Sơn Hổ từ trong nhà vang ra: "Ai thế? Nửa đêm mà làm gì vậy?"

Một âm thanh gấp gáp vang lên: "Hổ tử, cậu đi ra, tôi phải hỏi cậu một việc"

Chu Sơn Hổ sửng sốt, từ giọng nói ấy hắn nghe ra được người kia chính là hiệu trưởng của trường học Thạch Oa Trần Ái Quốc, hắn vội vàng ngồi bật dậy, mở cửa phòng ra, Trần Ái Quốc trên người phủ đầy tuyết trắng, lông mi râu mép tất cả đều đầy tuyết.

Chu Sơn Hổ vội vã nói: "Hiệu trưởng Trần, mau vào trong ngồi"

Trương Dương nghe là Trần Ái Quốc đến, cũng ngồi dậy khỏi giường, đi ra ngoài nhìn xem rốt cục là chuyện gì, nói không chừng Trần Ái Quốc này lại đột nhiên đổi tính, chạy đến đây để nói tất cả cho hắn biết, nhưng mà Trương Dương cũng rõ ràng loại khả năng này căn bản là không tồn tại, Trần Ái Quốc hẳn là sẽ không thay đổi.

Trần Ái Quốc không có ý vào nhà, đứng ngoài cửa nói: "Hổ tử, Tể Thiện sư phụ bị thương, nằm ở trong miếu, tình huống rất nghiêm trọng, tôi muốn cậu giúp tôi, đưa ông ấy đến bệnh viện"

Chu Sơn Hổ lập tức nhớ ra chuyện đụng xe hồi chiều trên đường núi, hắn có chút ảo não nói: "Tui hẳn là biết rồi, tên trộm này cũng nhiều thật, tui muốn đến miếu nhìn xem"

Trần Ái Quốc ngạc nhiên nói: "Cậu biết chuyện này?"

Chu Sơn Hổ nói: "Đến rồi nói, hiệu trưởng Trần, ông chờ tui một chút, tui đi theo ông nhìn" Hắn xoay người lấy áo khoác vào.

Trần Ái Quốc gật đầu.

Trương Dương cũng mặc áo vào: "Tôi đi cùng mấy người qua đó"

Trần Ái Quốc nhìn hắn một cái, không nói gì, thấp giọng nói: "Chúng ta phải nhanh lên, đường núi khó đi, đi hơn một tiếng đồng hồ"

Khương Lượng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng mà hắn thật sự quá mệt mỏi, nằm trên giường nói: "Trương Dương, tôi không đi đâu, tôi thật sự không đi nổi"

Trương Dương nói: "Cậu ở đây chờ đi, ba chúng tôi đi là được"

Trần Ái Quốc đi phía trước dẫn đường, Chu Sơn Hổ đi ở phía sau, hắn sợ Trương Dương không nhìn quen, trên đường xảy ra vấn đề, nhưng mà hắn nhanh chóng phát hiện ra bước chân của Trương Dương như bay, còn thích ứng với đường trên núi còn hơn là người sinh ra và lớn lên trên núi như hắn, Chu Sơn Hổ cười nói: "Đại ca, anh cũng là người trên núi, bình thường hay đi đường núi sao?"

Trương Dương nói: "Đã từng công tác tại núi Hắc Giả, cũng từng đến ở tại núi Thanh Thai, nhưng mà tôi ở Sơn Đông, các người ở Sơn Tây"

Chu Sơn Hổ nói: "Nhìn anh bước đi là biết, không có kinh nghiệm sống trên núi, thì căn bản là không có khả năng đi nhanh như vậy"

Trong lòng Trương đại quan nhân cười thầm, hắn còn chưa biểu diễn ra thực lực chân chính của bản thân nữa, nếu như thi triển công phu đạp tuyết vô ngân, thì chỉ sợ rằng sẽ làm cho những người này kinh sợ đến nổi trừng to mắt ra.

Trần Ái Quốc không nói gì cả, cầm đèn pin đi phía trước.

Trương Dương có ý định gần gũi với ông ta, theo sát bước chân của ông ta, nói: "Hiệu trưởng Trần, vị sư phụ Tể Thiện kia bị thương có nặng không?"

Trần Ái Quốc hấp giọng nói: "Bị đập trúng đầu, chảy rất nhiều máu, ngã xuống từ trên bậc thang, hình như đùi phải bị gãy, tôi thấy ngày hôm nay phải đưa ổng đến bệnh viện, một mình tôi làm không nổi, chỉ có thể tìm các người giúp đỡ" Ông ta chợt nhớ lại lời của Chu Sơn Hổ nói khi nãy, liền chuyển hướng nói với Chu Sơn Hổ: "Hổ tử, cậu nói xem rốt cục là xảy ra chuyện gì?"

Chu Sơn Hổ lúc này mới đem chuyện gặp phải cướp hồi chiều kể lại, hắn hối hận không ngớt, nói: "Tôi cho rằng công an sẽ đến Tây Sơn điều tra, không ngờ rằng bọn họ không đến"

Trương Dương nói: "Nhất định là thấy tuyết quá lớn, xe của bọn họ không dám đi vào núi" Hắn cũng có hiểu biết về hiệu suất phá án của công an. Thật ra thì tình huống ngày hôm nay hắn cũng thấy được, lái xe đến tiểu Thạch Oa, trên đường đi đều dựa vào người ta chỉ đường thay phiên nhau cả, đổi lại là người khác thì đúng là không dám lái xe vào núi.

]Trần Ái Quốc căm giận nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không đến điề tra, những người này nuôi chỉ tốn cơm"

Chu Sơn Hổ nói: "Hiệu trưởng Trần sao lại đến Tây Sơn tự?"

Trần Ái Quốc nói: "Tôi lấy chút khoai lang đưa cho hắn, không ngờ rằng lại thấy hắn nằm trong vũng máu, cũng may là còn thở, tôi liền lấy chăn đắp cho hắn, lại đốt một đống lửa bên cạnh hắn, rồi mới chạy đi tìm cậu hỗ trợ"

Bọn họ vừa nói vừa đi, tuyết cũng đã nhỏ đi rất nhiều, từ những hoa tuyết lớn biến thành những bột phấn nhỏ, tựa như có bụi phấn trên trời rơi xuống vậy, xem ra trận tuyết này kéo dài không còn bao lâu nữa.

Tây Sơn tự nằm ở trên ngọn núi chính bắc trường học Thạch Oa, nhưng mà đường đi vô cùng khó khăn, bọn họ đi hơn một tiếng đồng hồ mới đến cửa miếu của Tây Sơn tự.

Tể Thiện sư phụ đang nằm trong đại điện, trên người có đắp hai tấm chăn lớn, bên cạnh còn có một đống lửa do Trần Ái Quốc đốt lúc gần đi, bây giờ cũng đã cháy gần hết rồi, sắp sửa tắt.

Lúc Trương Dương nhìn thấy Tể Thiện sư phụ mới hiệu được vì sao Trần Ái Quốc không có biện pháp đưa người này xuống núi, vì lão hòa thượng này có thân thể rất béo, cũng hơn chín chục ký chứ không ít, thật sự là không biết là ông ta đã ăn chay niệm phật như thế nào mà có thể ú như vậy được.

Một bên mặt của Tể Thiện sư phụ đã dính đầy máu, đầu thì bị thương một vài chổ, nhưng mà bây giờ đã ngừng chảy máu rồi, vết thương nghiêm trọng thật sự nằm ở đùi phải của ông ta, thấy Trần Ái Quốc mang theo hai người thanh niên đến, trên mặt của Tể Thiện lộ ra vẻ tươi cười: "Tới rồi... trong miếu bị trộm"

Chu Sơn Hổ tiến đến đỡ vai cho Tể Thiện sư phụ: "Tể Thiện sư phụ, ông đừng lo lắng, tên trộm đã bị người của đồn công an bắt được, đồ bị ăn cắp cũng lấy lại được rồi, không bao lâu nữa là họ sẽ gửi trả về"

Trần Ái Quốc nói: "Mau đưa Tể Thiện sư phụ đến bệnh viện đi, chúng ta dùng ván cửa đưa ổng xuống"

Trương Dương nói: "Để tôi xem trước" Hắn đi đến bệnh cạnh Tể Thiện sư phụ, nhấc chăn lên, nhìn đùi phải của ông ấy một chút, Trương Dương nói: "Hổ tử, tìm giúp tôi một ít cây và ván gỗ, tôi bó chân lại cho Tể Thiện sư phụ, không cần phải đến bệnh viện phiền phức như vậy" Hắn nắm lấy đùi phải của Tể Thiện, mỉm cười nói: " Đại sư, đầu của ông còn đau không?"

Tể Thiện lắc đầu, còn chưa phản ứng được cái gì, thì đã cảm thấy đùi phải đau nhất, đau đến nổi ông bật miệng kêu to lên, là do Trương Dương thừa dịp lực chú ý của ông vừa di dời đi nơi khác đã nhanh chóng nắn phần xương của ông trở về vị trí cũ.

Trần Ái Quốc tuy rằng không biết y thuật, nhưng mà thấy thủ pháp thành thạo của Trương Dương, cũng đoán được người thanh niên này là một bác sĩ thâm tàng bất lộ. Trương Dương sử dụng tấm ván gỗ do Chu Sơn Hổ tìm đến, kẹp hai bên chân của Tể Thiện rồi cố định lại, sau đó lấy Kim Sáng Dược tùy thân bôi lên miệng vết thương trên đầu của Tể Thiện một chút.

Sau khi xử lý xong, bọn họ dùng ván cửa đưa Tể Thiện về thiện phòng.

Tể Thiện nghe thấy những thứ bị mất trộm đều tìm được, trong lòng cũng trút được một gánh nặng lớn.

Sau khi đã dàn xếp cho Tể Thiện sư phụ xong, cũng đã là sáu giờ sáng mất rồi, tuy bên ngoài trời vẫn chưa sáng, nhưng tuyết đã hoàn toàn ngừng rơi, Trương Dương đi đến bên người của Trần Ái Quốc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trần Ái Quốc biết hắn muốn hỏi cái gì, thấp giọng nói: "Tấm ảnh đó được chụp vào năm 66, lúc đó có tổng cộng hai mươi bảy người đi tới Lô Gia Lương, tấm ảnh của cậu được chụp ngay trước cửa, đi đến thôn Thạch Oa có tổng cộng tám người, tôi là một trong số đó"

Trương Dương cố nén kích động trong lòng, Trần Ái Quốc rốt cục đã chủ động mở miệng nhắc đến chuyện này, hắn thấp giọng nói: "Tôi thấy được hiệu trưởng Trần trong tấm ảnh"

Trần Ái Quốc vươn tay ra: "Đưa tấm ảnh cho tôi"

Trương Dương giao tấm ảnh cho ông ta, Trần Ái Quốc đi đến trước ngọn lửa, mượn ánh lửa để nhìn tấm ảnh.

Trương Dương ở một bên nhìn ông ta, trong lòng rất thấp thỏm, rất sợ Trần Ái Quốc tiện tay ném tấm ảnh vào trong ngọn lửa, bởi vì tấm ảnh này có kiếm cũng không tìm được nữa.

Trần Ái Quốc tựa hồ nhìn ra tâm tư của Trương Dương, thở dài nói: " Cũng đã ba mươi năm rồi, nếu như không phải cậu đem tấm ảnh này ra, thì tôi hầu như cũng đã quên"

Trương Dương nói: "Có một số việc không thể quên được"

Trần Ái Quốc trả tấm ảnh lại cho Trương Dương, nói: "Không sai, có một số việc không thể quên được, cậu lấy được tấm ảnh này từ chổ nào?"
Bình Luận (0)
Comment