Y Đạo Quan Đồ

Chương 633.3

Trương Dương tất nhiên sẽ không lạnh nhạt với Hồ Nhân Như, cũng dùng phương pháp đồng dạng nói với cô ta: "Trở về sớm một chút, dẫn Hải Lan cũng về đón năm mới, chúng ta đoàn tụ với nhau."

Sóng mắt Hồ Nhân Như lưu chuyển, cô ta nói khẽ: "Bọn em đi đây, Hải Tâm, chiếu cố chủ nhiệm Trương nhé." Ánh mắt dừng ở lên người Trương Dương rồi lại nói: "Anh cần phải chú ý sức khỏe nhiều hơn." Những lời này mới nghe thì không thấy gì, nhưng hai câu gắn lại với nhau thì vị đạo có chút bất thường."

Mặt Thường Hải Tâm có chút nóng lên, Trương Dương nói: "Giúp tôi tiễn họ."

Thường Hải Tâm đứng dậy tiễn.

Hồ Nhân Như cười cười xua tay, nói: "Không cần đâu, cô cứ ở lại nói chuyện với anh ấy đi, tránh cho chủ nhiệm Trương phải tĩnh mịch." Cô ta đã sớm nhìn ra giữa Thường Hải Tâm và Trương Dương có chút ám muội, trong lòng không khỏi cảm thán, cái tính lăng nhăng của Trương Dương này bao giờ mới thu liễm được đây.

Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan đi rồi, Thường Hải Tâm lại thành có chút trầm mặc.

Trương Dương nói: "Các cô sao lại đi cùng nhau?"

Thường Hải Tâm nói khẽ: "Gặp ở dưới lầu, mọi người đều rất quan tâm anh."

Nghe thấy Thường Hải Tâm dùng từ mọi người này, Trương Dương không khỏi bật cười: "Tôi biết!" Hắn dừng một chút rồi nói: "Đơn vị không có việc gì à?"

Thường Hải Tâm gật đầu nói: "Không có việc gì cả, mọi người đều mong anh sớm ngày bình phục, sớm quay lại cương vị công tác."

Trương Dương nói: "Còn cô?"

Thường Hải Tâm mặt càng đỏ hơn: "Tôi... tôi cũng như mọi người."

Trương Dương nói: "Nói với mọi người rồi tôi không sao cả, tĩnh dưỡng một đoạn là có thể quay về công tác." Ánh mắt hắn chiếu lên tủ ở đầu giường, nhìn thấy mấy phong thư đó, sau khi cầm lên mới phát hiện trong đó còn có một bức là nước ngoài gửi tới, Trương Dương cầm phong thư đó lên, lật đi lật lại xem, Thường Hải Tâm biết trình độ tiếng Anh của hắn hữu hạn, nói khẽ: "Là từ Mỹ gửi về."

Trương Dương gật đầu, bóc lá thư này ra, mở giấy viết, lại phát hiện mặt trên chỉ có một chữ "thù" viết bằng máu, Trương Dương không khỏi rùng mình, con mẹ nó ai mà khuyết đức thế? Gửi cho hắn loại thư đe dọa này, Trương Dương không mở hết ra, hắn sợ Thường Hải Tâm sau khi biết sẽ lo lắng cho mình, lặng lẽ gập phong thư lại, sau đó đưa cho Thường Hải Tâm: "Cô nhìn giúp tôi xem là từ đâu gửi đến?"

Thường Hải Tâm nhìn nhìn, nói: "Thành phố New York!"

Trương Dương suy nghĩ cẩn thận lại, trước mắt Sở Yên Nhiên đang ở Los Angeles, Tả Hiệu Tình thì ở trường đại học y Nevada thuộc Las Vegas, hai người đều không ở New York, mình không có người quen ở New York mà, hắn lại nghĩ tới Cố Giai Đồng, phong thư này rốt cuộc là trò đùa dai hay là một sự uy hiếp? Nhớ tới ba vị hồng nhan tri kỷ ở tha hương dị quốc, Trương đại quan nhân trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được.

Thường Hải Tâm nhạy bén phát giác ra sự bất an của Trương Dương, quan tâm nói: "Trên thư viết gì vậy? Anh hình như rất khẩn trương?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không có gì, một người bạn viết thư thăm hỏi thôi."

Thường Hải Tâm biết chuyện của Trương Dương và Sở Yên Nhiên, cũng không hỏi nhiều nữa. Trong ký ức của cô ta, Trương Dương là lần đầu tiên hạ lệnh trục khách với cô ta: "Hải Tâm, tôi không sao đâu, cô về nghỉ ngơi đi, tôi cũng hơi mệt rồi, muốn ngủ trưa một lát."

Thường Hải Tâm có chút kỳ quái nhìn Trương Dương, luôn cảm thấy sau khi xem lá thư này hắn có chút cổ quái, nhưng cô ta cũng không tiện tiếp tục ở lại, liền nói khẽ: "Có cần tôi giúp anh đi lấy cơm không?"

Trương Dương lắc đầu nói: " Không cần đâu, lát nữa tôi ngủ dậy sẽ tới căn tin ăn."

Sau khi Thường Hải Tâm rời đi, Trương Dương lập tức cầm điện thoại gọi cho Sở Yên Nhiên, điện thoại luôn ở trong tình trạng không có người nhấc, Trương Dương nhìn đồng hồ, giờ đã là mười giờ sáng, chắc ở Los Angeles là bảy giờ tối, Sở Yên Nhiên chắc vẫn chưa đi ngủ, nhưng cô ta lại không chịu nhấc điện thoại của mình, Trương Dương lại gọi một cú cho Cố Giai Đồng.

Cố Giai Đồng bắt máy rất nhanh, giọng nói của cô ta rất khoái trá: "Trương Dương, sao lúc này lại nhớ ra gọi điện thoại cho em?"

Nghe thấy giọng nói của Cố Giai Đồng, Trương Dương thở phào nhẹ nhõm: "Giai Đồng, anh không sao cả, chỉ là đột nhiên nhớ em thôi."

Cố Giai Đồng nghe thấy lời tâm tình của Trương Dương, trong lòng ấm áp vô cùng, cô ta ôn nhu nói: "Em cũng nhớ anh lắm, chuyện phía nước Mỹ tiến triể rất thuận lợi, căn cứ vào tình huống công tác trước mắt, chắc một tuần nữalà em có thể hoàn thành khảo sát ở Mỹ, trước tết âm lịch có thể trở về."

Trương Dương vui mừng nói: "Thế thì tốt quá."

Cố Giai Đồng nói: "Những ngày này ở Mỹ phải làm việc không ngừng, thật sự là có chút mệt mỏi, cũng định ngày mai giành chút thời gian tới thác nước Niagara chơi, nghe nói cảnh sắc mùa đông ở đó rất đẹp, là một thế giới băng tuyết, thác nước tất cả đều bị đóng băng."

Trương Dương cười nói: "Thác nước bị đóng băng thì có gì mà đẹp."

Nói khẽ nói khẽ: "Em đã tới thác nước Niagara hai lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp trong băng tuyết của nó, em nghĩ cảnh sắc đó nhất định là vô cùng hùng vĩ."

Trương Dương nói: "Thật muốn được ngắm cùng em."

Cố Giai Đồng cười khúc khích, nói: "Nhất định có cơ hội mà, anh đã hứa với em rồi, có một ngày, anh sẽ cùng em tới thác nước Niagara ngắm cầu vồng, em không quên đâu."

Trương Dương gật đầu nói: "Anh nhớ mà, đợi anh làm xong viêc vận hội tỉnh, anh sẽ cùng em tới thác nước Niagara ngắm cầu vồng." Nói xong câu này, Trương Dương lại nhớ ra mục đích gọi điện thoại của mình, hắn quan tâm nói: "Giai Đồng, em ở Mỹ phải chú ý an toàn nhé, dẫu sao cũng không phải là ở trong nước, anh không thể chiếu cố cho em được." Bởi vì sợ Cố Giai Đồng lo lắng, hắn không nói chuyện bức thư đe dọa đó ra.

Cố Giai Đồng cười nói: "Yên tâm đi, em lớn vậy rồi, tự biết phải chiếu cố mình thế nào mà, đúng rồi, hai ngày lcus em ở Los Angeles, đặc biệt đi gặp Yên Nhiên, cô ấy đã là CEO của tập đoàn Benin rồi."

Trương Dương nói: "Cô ấy có khỏe không?"

Cố Giai Đồng nói: "Chờ em về sẽ kể lại cho anh."

Trương Dương và Cố Giai Đồng dập máy, trong lòng yên tâm hơn nhiều, hắn lại gọi điện thoại cho Tả Hiểu Tình, điện thoại là trực tiếp gọi tới ký túc xá của Tả Hiểu Tình, Trương Dương và Tả Hiểu Tình gần đây rất ít liên hệ với nhau, nhưng khi Tả Hiểu Tình nghe thấy giọng nói của Trương Dương, vẫn ngay lập tức nhận ra hắn, Tả Hiểu Tình đã không nhớ nổi lần cuối cùng mà bọn họ trò chuyện với nhau là khi nào, cuộc sống du học mấy năm nay đã khiến cô ta biến thành tự lập và kiên cường, cô ta không còn là cô bé mau nước mắt ngày xưa nữa, giọng nói của Tả Hiểu Tình vô cùng bình tĩnh: "Trương Dương, tìm tôi có việc gì vậy?"

Lời nói của cô ta tựa hồ như cường điểm sự xa cách giữa cô ta và Trương Dương, Trương Dương nói: "Cô vẫn khỏe chứ?"

Tả Hiểu Tình theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc gương trên mặt bàn, nhưng lại nhìn thấy một bức ảnh ở trên bàn, Trương Dương trên bức ảnh mặc áo bành tô quân đội, nở nụ cười rất xán lạn, ánh mắt của Tả Hiểu Tình nhất thời trở nên ôn nhu, tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh, thời gian không thể xòa nhòa đoạn ký ức tươi đẹp giữa cô ta và Trương Dương, mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những gì của ngày xưa lại hiện ra trong đầu cô ta, cô ta lại nhớ tới những cuộc đi dạo bên bờ sông Xuân Thủy, nhớ tới núi non sơn thủy của núi Thanh Đài, lại nhớ tới Trương Dương vì cô ta mà nộ phát trùng quan, nhớ tới bọn họ nắm tay ở trong viện điện ảnh mà mặt đỏ tim đập, lại nhớ tới cái hôn bá đạo mà man hoành của Trương Dương trong màn mưa....

Muốn quên, nhưng lại không thể nào quên được. Tình cảm thực sự không thể bởi vì thời gian mà phai nhạt, chỉ có thể từng chút lắng đọng trong thời gian, biến thành càng lúc càng rõ ràng. Tả Hiểu Tình nói: "Tôi vẫn ổn, còn anh?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng ổn..." Hắn dừng lại một chút rồi nói khẽ: "Đột nhiên nhớ lại lúc chúng ta còn thực tập ở Xuân Dương cho nên gọi điện thoại cho cô."

Tả Hiểu Tình nghĩ một đằng nói một nẻo: "Lâu quả rồi, rất nhiều chuyện không còn nhớ được nữa."

"Những kí ức tươi đẹp không thể nào quên được."

Tả Hiểu Tình thản nhiên cười cười: "Trên đời này không có chuyện gì là nhất thành bất biến, có lẽ khi gặp mặt, tôi đã biến thành một con người khác rồi."

Trương Dương nói: "Tôi vẫn không thay đổi, vẫn là kẻ vô tâm vô phế như trước."

Tả Hiểu Tình nói khẽ: "Người ta nếu còn thể cả đời vô tâm vô phế cũng không phải là dễ dàng dâu."

Trương Dương không nói gì nữa, hắn phát hiện mình thủy chung không thể buông bỏ Tả Hiểu Tình, mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện, mặc dù hắn từ một thực tập sinh của vệ giáo biến thành chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, nhưng tình cảm của hắn vẫn không thay đổi, ngoài miệng thì nói mình là một người vô tâm vô phế, nhưng hắn đối với mỗi một người ở chung quanh mình đều luôn quan tâm, thật sự quan tâm. Trương Dương nói: "Một mình ở bên ngoài, phải chú ý tới sức khỏe, đã khuya rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi." Trương Dương nói xong liền gác máy.

Tả Hiểu Tình ở đầu dây bên kia thì ngây ra đó, cô ta vốn muốn nói với Trương Dương rằng mình tết năm nay sẽ về Giang Thành, nhưng không kịp nói rồi.

Trương Dương nhìn lá thư này, lại nhìn chữ thù ghê người trên đó, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khẩn trương, rốt cuộc là ai đã từ nước Mỹ gửi cho hắn lá thư đe dọa này, ai lại có oán niệm và cừu hận lớn với mình như vậy?
Bình Luận (0)
Comment