Y Đạo Quan Đồ

Chương 634.4

Nội tâm Trương Dương khẩn trương đến cực điểm: "Dừng tay lại đi, tao sẽ quên tất cả những gì mà mày đã làm, nếu như mày dám làm thương hại đến cô ấy, chuyện hôm nay phát sinh trên người cô ấy, tao sẽ trả gấp mười gấp trăm lần lên người mày."

"Ha ha ha ha!" Đối phương phát ra một tràng cười, gã nói khẽ: "Từ vị trí hiện tại của tao có thể nhìn thấy xe của cô ta đang men theo bờ sống Niagara chậm rãi mà đi, đi rất chậm, xe jeep cố định trên xe tải, phía trước là một ngã rẽ, còn phải lên dốc, xe jeep bị hỏng sao lại đứt khỏi xe tải trượt xuống dưới? Bên dưới là vực sâu không thấy đáy, rơi xuống rồi, rơi xuống rồi, tao đang nghe thấy tiếng hét tuyết vọng của cô ta..."

Trương Dương gác máy, thần kinh của hắn tê dại, ngón tay run rảy bấm số, nhưng điện thoại của Cố Giai Đồng không có tín hiệu.

Yên tĩnh, yên tĩnh như bãi tha ma, đối phương lại gọi điện thoại tới, không đợi hắn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Trương Dương chậm rãi vang lên: "Nếu Giai Đồng xảy ra chuyện gì, mày phải chết, tất cả thân nhân của mày cũng sẽ chết hết."

"Tao ở Niagara chờ mày, nếu mày dám tới, à không, mày nhất định sẽ tới, bởi vì mày rất nhanh sẽ nhận được tin báo tử của cô ta."

Trương Dương gác mày, hắn vô lực ngồi, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt tuyệt vọng của Cố Giai Đồng đang chớp động, đầu óc hắn rất loạn, không biết mình nên làm như thế nào, gọi điện thoại cho Cố Giai Đồng thì không được, hắn phải đi Mỹ, hắn phải tới Niagara, hắn muốn tận mắt nhìn thấy xem Cố Giai Đồng có bình an hay không. Nhưng hắn hiện tại đang ở Trung Quốc, không nói đi là đi được.

Trương Dương nhớ tới Quốc An, nhưng hắn lập tức lại phủ quyết, một khi vận dụng quan hệ của Quốc An, thế tất sẽ liên hệ với lợi ích của quốc gia, chuyện này khả năng ảnh hưởng sẽ rất lớn, hắn lại nghĩ tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh, với năng lực của cha nuôi Văn Quốc Quyền đưa mình đi Mỹ cũng không khó, nhưng nếu bọn họ ra mặt làm chuyện này, thế tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cho bọn họ, Trương Dương nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nghĩ tới Hà Trường An, Hà Trường An nhân mạch rất rộng, các phương diện đều có quan hệ nhất định, hắn từng giúp Hà Trường An giải cứu Tần Manh Manh và Tần Hoan ra nước ngoài, chỉ cần mình đề xuất yêu cầu, Hà Trường An khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Trương Dương đứng thẳng dậy, đau thương và phẫn nộ tràn ngập nội tâm hắn, nếu Giai Đồng thật sự gặp chuyện gi không may, hắn nhất định phải tìm được tên hung thủ đó. Hắn không dám tiếp tục nghĩ nữa, không biết cái đợi hắn sẽ là gì?

Hà Trường An sau khi nhận được điện thoại của Trương Dương, không hỏi hắn vì sao lại muốn đi Mỹ, y nói khẽ: "Cậu yên tâm, tôi trong thời gian ngắn nhất sẽ làm tốt tất cả thủ tục cho cậu, muộn nhất là ngày mai cậu có thể lên máy bay tới Mỹ."

Trương Dương nói khẽ: "Tôi không đợi được tới ngày mai."

Hà Trường An cảm thấy được nhất định có biến cố trọng đại phát sinh trên người hắn: "Tôi sẽ thu xếp cho cậu, cậu hiện tại tới Thượng Hải đi."

Từ thời khắc này, Trương Dương đã mất đi tất cả liên hệ với Cố Giai Đồng, trừ Hà Trường An ra, không ai biết hắn đi đâu.

Cố Doãn Tri ngày hôm sau nhận được điện thoại từ Mỹ, là tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở New York gọi tới, tổng lãnh sự Thư Anh Hằng là lão bằng hữu của Cố Doãn Tri, y mang theo sự thương xót và tiếc nuối nói với Cố Doãn Tri: "Doãn Tri huynh, tôi thật sự rất tiếc phải báo với anh một chuyện."

Cố Doãn Tri từ trong giọng nói trầm trọng của Thư Anh Hằng mẫn cảm phát giác ra gì đó, ông ta cố gắng trấn định, nói: "Chuyện gì vậy? Có phải là có liên qua tới Giai Đồng không?" Trước khi Cố Giai Đồng đi Mỹ, Cố Doãn Tri còn đặc biệt bảo con gái tới lãnh sự quán New York gặp Thư Anh Hằng, thay ông ta thăm hỏi vị bạn cũ này.

Thư Anh Hằng nói: "Giai Đồng sáng sớm ngày hôm qua cùng hai người bạn tới thác nước Niagara ngắm cảnh mặt trời mọc, trên đường gặp bão tuyết, bọn họ lái xe jeep, từ đường quốc lộ ở ven sông mất khống chế rơi xuống vực, trước mắt cảnh sát đang khẩn trương đang tiến hành công tác tìm kiếm, bởi vì gió tuyết rất lớn, công tác tìm kiếm tiến triển không được thuận lợi..."

Những lời nói tiếp theo Cố Doãn Tri không nghe được câu nào, tay cầm ống nghe của ông ta run nhè nhẹ, hai mắt đỏ lựng, tay trái vịn vào bàn uốn trà để người không khuỵu xống. Một lúc sau, tiếng gọi của Thư Anh Hằng mới lay tỉnh ông ta từ trong trạng thái thất hồn lạc phách. Cố Doãn Tri ép mình phải nén bi thương, nói: "Có hy vọng gì không?"

Thư Anh Hằng không nói gì, chỉ thở dài.

Cố Doãn Tri nói: "Anh Hằng, tận hết nỗ lực để tìm nó, sống, tôi muốn thấy người, chết, tôi mà thấy xác."

"Doãn Chi huynh, tôi sẽ tận sức."

Cố Doãn Tri gác điện thoại, lập tức ấn số gọi vào số di động của con gái mình ở Mỹ, nhưng điện thoại thủy chung ở trong trạng thái không có người nhấc, ông ta cắn chặt môi, chỉ cần vẫn chưa chứng thực được tin dữ này, ông ta vẫn không từ bỏ hi vọng, Cố Doãn Tri ấn số điện thoại của con trai, ngữ khí của ông ta rất kiên định: "Minh Kiện, chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới Mỹ."

Ngay khi Cố Doãn Tri chuẩn bị tới Mỹ, Trương Dương đã dưới sự giúp đỡ của Hà Trường An, qua hai mươi tiếng bay vòng vèo đã tới được, thành phố New York, ở đầu đông sông Erie, đầu nguồn thác Niagara, được người Hoa ở Mỹ gọi là thành trâu nước.

Trương Dương là lần đầu tiên tới đất nước xa lạ này, vốn là hắn đối với nước Mỹ từng có một số ao ước, một độ từng hi vọng được tới đây, bởi vì ở đây có Sở Yên Nhiên, có Tả Hiểu Tình, hắn thậm chí đã chuẩn bị, đợi cho vận hội tỉnh kết thúc, hắn sẽ tới nơi này, nhưng mà hắn lần này lại vội vàng tới mảnh đất này là vì Cố Giai Đồng. Trên sân bay, mấy chiếc xe dọn tuyết đang bận rộn. Trương Dương ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầu trời Buffalo âm trầm, trong lòng hắn cũng là một mảng tăm tối.

Đi ra khỏi sân bay Buffalo, Trương Dương nhìn thấy ở cửa đường ống có người đang vẫy tay với hắn, trong tay người đó giơ cao một tấm biển, bên trên dùng chữ Hán viết tên Trương Dương. Đó là một người bạn mà Hà Trường An liên hệ đi đón hắn. Trương Dương đi tới, người đó khoảng hơn ba mươi tuổi, thân cao khoảng một mét tám, mặc áo jacket mày nâu, bên dưới là quần bò màu lam, đi dày da mũi nhọn màu nâu, tuy là người Hoa nhưng lại ăn mặc kiểu Mỹ, bởi vì đeo kính đen nên không nhìn rõ được dung mạo của gã, gã toét miệng cười với Trương Dương, chìa tay ra, nói: "Trương Dương phải không?"

Trương Dương gật đầu, hắn hiện tại ngay cả tâm tình để cười cũng không có, vươn tay ra bắt tay đối phương: "Anh là Vương tiên sinh."

"Vương Khải Minh, lái xe trước đây của Hà tiên sinh, ông ấy bảo tôi tới đón anh, tôi đặc biệt từ New York tới đó." Cái thấy này khiên Trương Dương cảm thấy có chút quen quen, hắn nhớ tới một bộ phim truyền hình từng xem hai năm trước, hình như là kể về cuộc sống của một người Bắc Kinh ở Trung Quốc, nhân vật nam chính trong phim cũng tên là Vương Khải Minh.

Vương Khải Minh rất nhiệt tình giúp đỡ Trương Dương đi lấy hành lý, Trương Dương không mang nhiều đồ, trước lúc lên sân bay, Hà Trường An đưa cho hắn mười nghìn đô, bởi vì hải quan Trung Quốc có quy định, công nhân Trung Quốc ra nước ngoài du lịch, khảo sát thương vụ chỉ có thể mang theo nhiều nhất là mười ngàn đô, hoặc là những loại tiền khác có giá trị tương đương.

Xe Chevy của Vương Khải Minh đỗ ở trong bãi đỗ xe của sân bay, gã kéo cửa xe, mời Trương Dương vào. Chiếc xe này không thể nào sánh bằng xe của Trương Dương.

Sau khi khởi động, thân xe rung kịch liệt, giống như là tùy thời đều có thể long khỏi khung, dìn dìn ba lượt mới khởi động được, Vương Khải Minh cười nói: "Đừng thấy cái xe này cũ, khi chạy thật sự thì tính năng tuyệt đối very good, tôi từ New York lái tới thành Trâu Nước, khoảng cách hơn ba trăm dặm Anh mà chỉ mất có năm giờ, xe Chevy mà có thể lái được với speed này là rất hiếm đấy." Gã cũng rất biết tự sướng.

Trương Dương phát hiện Vương Khải Minh nói rất nhiều, hơn nữa khi nói chuyện tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn, lộ ra vẻ chẳng ra ông chẳng ra thằng.

Vương Khải Minh nhìn thấy Trương Dương không nói chuyện, gã cười nói: "Vừa xuống bay chắc mệt rồi? Ngủ một lát đi, tôi lái xe đưa cậu tới khách sạn để nghỉ ngơi tắm rửa." Gã thấy Trương Dương không nói gì, lại bảo: "Có muốn tìm mấy em người Mỹ tóc vàng mắt xanh không, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, nói sao cũng phải reo xuống chút mầm móng kích tình, thừa cơ dương cao quốc uy của chúng ta."

Trương Dương lấy đâu ra loại tâm tình đó, hắn nói khẽ: "Chuyện Hà tiên sinh nhờ anh, anh tra được chưa?"

Vương Khải Minh rút ra một tờ báo đưa cho Trương Dương, đồng thời lại đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Bên trên có phương thức liên hệ của tôi, còn có cả số điện thoại của các lãnh sự quán và đại sứ quán Trung Quốc trú tại Mỹ, có lẽ sẽ có lúc cần dùng tới."

Trương Dương không hiểu tiếng Anh, nhìn thấy bên trên in hình tuyết, còn có ba bức ảnh, một người trong đó chính là Cố Giai Đồng, Trương Dương cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, hắn cắn chặt môi.

Vương Khải Minh nói: "Tai nạn xe cộ, xe jeep ở Niagara gặp phải bão tuyết, có thể là do không quen thuộc với địa hình, lái xe ở trong bão tuyết đã lái nhầm vào vực, xe jeep rơi xuống sông, cảnh sát ở hạ du đã vớt được xác xe, công tác tìm kiếm vẫn đang tiến hành, tôi đã tới cục cảnh sát địa phương hỏi thăm, đã phát hiện được hai cổ thi thể, người còn lại chắc là bị nước cuốn trôi, tới giờ vẫn chưa phát hiện được, có điều chắc là dữ nhiều lành ít, với thời tiết loại này, từ địa phương cao như vậy ngã xuống, cho dù không bị ngã chết thì cũng bị đông cứng mà chết trong nước sông..." Gã thôi không nói nữa, bởi vì hắn gã nhìn thấy Trương Dương quay người ra phía cửa sổ xe, thân hình của hắn đang run rẩy kịch liệt.
Bình Luận (0)
Comment