Y Đạo Quan Đồ

Chương 635.2

Trương Dương nói: "Không cần thối đâu." Tính tình của Trương Dương trước giờ luôn rất rộng rãi, dẫu sau thì cũng phải tiêu, để người ngoại quốc kiếm không bằng để đồng bào kiếm.

Lão bản nương đi thu xếp, Trương Dương ngồi ở giữ bàn ăn, nhìn gió tuyết bên ngoài, chỉ trong một thoáng hình như lại lớn hơn nhiều, trên tivi đang phát tin tức. Trương Dương nhìn thấy trên màn hình xuất hiện ảnh của mình, chụp rất mờ, hắn không khỏi kinh hãi trong lòng, không ngờ mình đã thành tội phạm truy nã, hắn nhìn nhìn chung quanh, cũng may là không có khách nào khác, lão bản nương đang ngồi đó đọc báo, ánh mắt không hề hướng lên tin tức trên tivi, chắc là không chú ý tới bức ảnh vừa rồi.

Đồ ăn rất nhanh liền được làm xong, lão bản nương bưng đồ ăn đến trước mặt Trương Dương, cười nói: "Bình thường chúng tôi đều là dựa theo khẩu vị của người Mỹ, đồ ăn phải làm cay cay ngọt ngọt, cậu từ quốc nội đến, cho nên tôi đặc biệt bảo đầu bếp làm đồ Trung Quốc chính tông cho cậu."

Trương Dương nhìn nhìn, một bát mì tiêu ớt với thịt, một bát canh trứng chim, nơi này là nước Mỹ, có thể được ăn đồ Trung Quốc cũng không phải dễ dàng gì. Hắn cầm bát cơm lên và từng miếng, lão bản nương cũng không đi ngay, ngồi xuống đối diện hắn, mỉm cười nói: "Tiên sinh từ đâu tới đây?"

"Bình Hải" Trương Dương nói xong liền chút hối hận, mình không nên tiết lộ quá nhiều tin tức cá nhân, hiện tại hắn là một người không có hộ chiếu, không có chứng minh thư, chẳng khác gì người nhập cư trái phép, ở thành phố thác nước Niagara, bởi vì nóng lòng tìm lại hành lý của mình, hắn đã ra tay đánh ngã hai cảnh sát, điều này chắc đã cấu thành tội tấn công cảnh sát, phiền phức của mình thật sự là không ít.

Lão bản nương cười nói: "Tôi là người Bắc Kinh, Bình Hải tôi cũng từng tới rồi, hiện tại phát triển rất khá."

Trương Dương cười cười, hắn cố ý từ chỗ lão bản nương hỏi thăm một số tin tức: "Người Hoa trong trấn nhiều không?"

Lão bản nương thở dài nói: "Không nhiều lắm, nhưng mở nhà hàng lại không ít, chỉ quán ăn Trung Quốc đã có ba cái, cạnh tranh lẫn nhau rất găng. Nơi có người Hoa, không phải là giúp đỡ lẫn nhau mà là kèn cựa lẫn nhau, lợi nhuận hiện tại ngày một kém, tôi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì, có đôi khi ngẫm lại định chuẩn bị không làm nữa, nhưng con trai vẫn còn đang đi học, tôi đợi nó học xong mới có thể đi được."

Trương Dương gật đầu, nói khẽ: "Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ."

Lão bản nương cười nói: "Người Trung Quốc chúng ta là như vậy đó, lúc nào cũng lo nghĩ cho con cái, đúng rồi, cậu là tới đây du lịch hay là công tác."

Trương Dương nói: "Có chút việc, đại tỷ, chị có nghe nói tới sự kiện ô tô rơi xuống vực xảy ra mấy ngày trước không?"

Lão bản nương gật đầu nói: "Có, một chiếc xe jeep từ trên đường quốc lộ ven sông mất khống chế lao xuống vực sâu, rồi lọt vào sông Niagara, cảnh sát đang tiến hành công tác tìm kiếm, tôi nghe nói trong xe có ba người Trung Quốc, đều là nữ hài tử, có hai thi thể đã được phát hiện, xe jeep cũng được vớt lên rồi, hai nữ hài tử bị kẹt trong xe, ngạt thở mà chết."

Trong lòng Trương Dương run lên, hắn không ăn được nữa, nói khẽ: "Đại tỷ, trong ba người có bằng hữu của tôi, chị biết thi thể của bọn họ được để ở đâu không? Tôi muốn đi nhận."

Lão bản nương nói: "Chắc là ở cục cảnh sát, những chuyện này tôi cũng không rõ, tôi rất ít quan hệ với cảnh sát, cục cảnh sát cách quán ăn này không xa, cậu đi ra cửa, rẻ phải rồi cứ đi thẳng lẽ sẽ thấy, có điều giờ muộn rồi, bọn họ chắng là không cho cậu nhận xác đâu."

Trương Dương gật đầu, hắn đứng dậy nói: "Cám ơn, tôi đi xem thế nào." Hắn bước ra ngoài cửa, khi đi ra, một cảnh sát từ bên ngoài bước vào, Trương Dương theo bản năng cúi đầu xuống, sợ đối phương nhìn thấy hình dáng của hắn.

Cảnh sát đó khi đi ngang qua Trương Dương, nhìn nhìn hắn, không đợi hắn nhìn rõ bộ dạng của Trương Dương, Trương Dương đã bước ra khỏi quán ăn.

Sau khi Trương Dương rời khỏi nhà hàng thì bước nhanh về phía trước, hắn chưa đi được bao xa thì phía sau vang lên giọng nói của tên cảnh sát đó: "Ê, đứng lại."

Trương Dương giả bộ không nghe thấy, tiếp tục bước về phía trước.

"Ê, anh đứng lại đó cho tôi."

Dư quang ở khóe mắt Trương Dương liếc ra sau, nhìn thấy tay của cảnh sát đó đang đặt lên bao súng, hắn dừng bước lại, trong lòng thầm kêu xui xẻo, không ngờ vừa tới tiểu trấn đã bị cảnh sát chú ý.

Cảnh sát đó bước tới: "Tiên sinh, xin cho tôi xem giấy tờ."

Trương Dương chậm rãi xoay người lại.

Cảnh sát nói: "Giơ tay lên, quay người lại."

]Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn bỗng nhiên nhấc chân lên, đá bay súng trên tay cảnh sát đó, sau đó một quyền đánh ngất hắn.

Lão bản nương nhà hàng nghe thấy động tĩnh liền từ trong đi ra, sợ đến nỗi phát ra tiếng hét chói tai.

Trương Dương cười cười với bà ta: "Đừng sợ, tôi không làm gì chị dâu, giờ chị quay lại đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì, được không?"

Lão bản nương sợ hãi xoay người bỏ chạy vào nhà hàng.

Trương Dương nhặt súng lục lên, lại từ trên người tên cảnh sát tìm ra chìa kóa xe, hắn kéo cảnh sát tới bên cạnh xe, điểm trúng huyệt hôn mê của hắn, ném hắn vào trong xe, dùng còng khóa hắn lên vô lăng, sau cùng thì ném chìa khóa vào trong cốp, chuyện bắt đầu biến thành càng lúc càng hỏng bét rồi.

Trương Dương có chút hối hận, mình vì sao không chịu học tiếng Anh, ở nước này, không hiểu tiếng Anh thì một bước cũng khó đi. Hắn qua cửa kính nhà hàng nhìn thấy lão bản nương đang gọi điện thoại, nói không chừng bà ta là đang báo cảnh sát, mình phải lập tức rời khỏi nơi này. Nhưng rời khỏi đây rồi thì biết đi đâu đây? Hắn muốn tới cục cảnh sát, hắn muốn tận mắt nhìn xem trong hai thi thể đó có Cố Giai Đồng hay không. Nhưng hắn thậm chí ngay cả biển báo giao thông cũng không hiểu được. Trương Dương bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý, biện pháp tốt nhất chính là để cảnh sát dẫn mình tới đó.

Ý nghĩ này của Trương Dương còn chưa kịp thực thi thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, hai xe cảnh sát đi tới trước mặt hắn, bốn gã cảnh sát từ bên trong xe lao ra, bọn họ súng nhắm vào Trương Dương, lớn tiếng nói: "Giơ tay lên, xoay người lại."

Trương Dương giơ tay lên, xoay người lại, một cảnh sát lao tới, còng tay hắn lại. Mấy cảnh sát rất nhanh liền phát hiện đồng bạn bị còng trong xe, có điều hắn hiện tại đang hôn mê.

Trương Dương lại nhìn thấy lão bản nương trong, bà ta đang nói gì đó với cảnh sát, Trương Dương toét miệng cười: "Đại tỷ, sao lại chẳng niệm chút tình đồng bào nào thế." Không nghi ngờ gì nữa, là nữ nhân này đã bán đứng mình.

Lão bản nương lúc này gan cũng lớn hơn rồi, bà ta trợn mắt nói: "Danh dự của người Hoa chúng ta đều bị những người nhập cư trái phép như cậu phá hỏng rồi, còn trẻ mà không chịu học tập, không ngờ lại tấn công cảnh sát." Chú ấn tượng tốt vừa rồi Trương Dương lưu lại giờ đã biến mất hết rồi.

Mấy cảnh sát thương lượng muốn đưa đồng sự đó tới bệnh viện, trong bọn họ có hai người đưa tên đồng sự đang mê man bất tỉnh tới bệnh viện, hai người còn lại thì áp giải Trương Dương lên xe cảnh sát, đưa tới cục cảnh sát.

Cục cảnh sát trong trấn cũng không có lớn lắm, chỉ tương đương với đồn công an của quốc nội, buổi tối chỉ có ba người trực ban, sau khi tới cục cảnh sát, bọn họ đưa Trương Dương tới phòng thẩm vấn, khiến Trương Dương bất ngờ là, lão bản nương trong nhà hàng đó cũng tới theo, thì ra những cảnh sát này không hiểu tiếng Trung, đặc biệt gọi bà ta tới làm phiên dịch.

Cảnh sát phụ trách vụ án của Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn, đánh giá hắn một chút rồi líu lo một tràng.

Lão bản nương nhà hàng giúp đỡ phiên dịch: "Cậu tên gì? Từ đâu đến? Vì sao lại tấn công cảnh sát?"

Trương Dương nói: "Chị giúp tôi nói với hắn, tôi không muốn gây chuyện, tôi chỉ muốn nhìn thấy người bị chết trong vụ tai nạn, tôi quen một người trong đó."

Lão bản nương phiên dịch lại lời của Trương Dương truyền cho tên cảnh sát đó, lúc này một gã cảnh sát da đen trực ban khác đi tới, trong tay hắn cầm một bản tư liệu, thông qua đối chiếu đã nhận ra thanh niên người Hoa ở trước mặt hôm nay ở thành phố thác nước Niagara đã đánh ngã hai cảnh sát, cướp xe cảnh sát, cảnh sát da đen đi tới trước mặt Trương Dương: "Cái con lợn da vàng này, không những nhập cư trái phép, hơn nữa còn dám tấn công cảnh sát." Hắn vươn tay ra kéo mũ Trương Dương xuống, tóm lấy tóc hắn.

Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói khẽ: "Hắn nói gì vậy?"

Lão bản nương dẫu cũng cũng là người Trung Quốc, nghe thấy cảnh sát da đen nói ra những lời có tính vũ nhục như vậy thì cũng cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng, không dám phiên dịch.

Trương Dương nói: "Hắn chửi tôi à?"

Cảnh sát da đen nhìn Trương Dương, nhe răng cười nói: "Mày là đồ mất dạy, vô sỉ nhập cư trái phép, có tin tao vặt trứng mày xuống rồi nhét vào miệng mày không." Nói xong hắn nói với lão bản nương nhà hàng: "Giúp tôi phiên dịch cho hắn nghe."

Lão bản nương đỏ mặt phiên dịch lại những lời này, Trương Dương nói: "Giúp tôi nói với hắn, tôi rất tức giận."

Cảnh sát nghe nói Trương Dương tức giận, đều cười rộ lên, cảnh sát da đen xoa xoa tóc Trương Dương: "Tức giận à, mày ở trước mặt tao giống như một con kiến, một kẻ đáng thương mà thôi..."

Hai tay Trương Dương vặn một cái, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, còng tay làm bằng thép bị hắn giật dứt, không ai ngờ được lại sẽ phát sinh biến hóa như vậy, cảnh sát da đen có phản ứng đầu tiên, hắn vươn tay ra muốn tóm cổ Trương Dương, nhưng bị Trương Dương tóm được ngón cái, vặn một cái ngược chiều kim đồng hồ, chỉ nghe thấy rắc, ngón cái của cảnh sát da đen đã bị vặn gãy, hắn rên lên một tiếng, hai chân khuỵu xuống, Trương Dương thừa thế rút gậy cảnh sát của hắn ra, một gậy đập vào giữa hai chân hắn, cảnh sát da đen hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

Tên cảnh sát bồi thẩm khác vội vàng rút súng, Trương Dương giơ côn cảnh sát lên ném ra, bốp một tiếng ném trúng súng trên tay hắn, súng keng một cái rơi xuống đất. Trương Dương thế như mãnh hổ rời hang, vọt lên một tay nắm lấy yết hầu hắn, lập tức điểm trúng huyệt đạo của hắn.
Bình Luận (0)
Comment