Y Đạo Quan Đồ

Chương 651.3

Trương Dương gọi một tiếng chú Tần, đặt hộp quà mua trên đường lên bàn uống trà trong phòng khách.

Tần Truyền Lương cười nói: "Cậu đó, tới chơi là được rồi, cần gì phải mua quà?"

Trương Dương nói: "Lâu như vậy không tới thăm chúa, trong thời gian tết cháu gặp chút chuyện, cũng không có thời gian tới, mua chút quà để tỏ lòng thôi."

Tần Truyền Lương rất thích cậu thanh niên Trương Dương này, ông ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, bảo Trương Dương tới trước bàn bát tiên, nhìn bản kế hoạch tu sửa miếu thành hoàng gần cửa bắc Giang Thành, gần đây tỉnh lý mời ông ta tới đảm nhiệm chức cố vấn công trình tu sửa, kể ra cũng khéo, người mời ông ta từ Lam Sơn tới là Lý Trường Vũ, nhưng Tần Truyền Lương tới Giang Thành, Lý Trường Vũ lại được điều tới Nam Tích đảm nhiệm bí thư thị ủy. Có điều chính phủ thành phố Giang Thành đối với vị lão chuyên gia Tần Truyền Lương này vẫn rất coi trọng và tôn kính, chẳng những cho ông ta một khoản lương hậu đãi, còn đặc biệt cấp một căn nhà ở gần miếu thành hoàng cho ông ta, để tránh ông ta phải đi lại vất vả. Tần Truyền Lương lúc trước đều sống ở đó, cũng chỉ trong mấy ngày nghỉ này là về nhà ở.

Trương Dương giả vờ giả vịt nhìn bản vẽ đó, thật ra hắn đối với công trình chẳng hiểu gì cả, không nhìn ra được môn đạo gì, có điều hắn cho rằng hiện tại Giang Thành xây dựng lại miếu thành hoàng, chỉ chẳng qua là bởi vì lúc trước đã tu sửa tường thành cổ, đường cổ, cứ tiếp tục trùng tu những công trình kiến trúc cổ, không hề có sáng ý gì cả, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, du lịch Giang Thành trong mấy năm nay đã thấy được hiệu quả, theo sự gia tăng của du khách, thu nhập của các ngành tương quan với du lịch cũng tăng theo. Không thể không nhắc đến công lao của Trương Dương, Lý Trường Vũ.

Trương Dương không thấy Tần Thanh, mắt nhìn chung quanh một vòng rồi nói khẽ: "Chú Tần, thị trưởng Tần không có nhà à?"

Tần Truyền Lương nói: "Bị cảm, tới bệnh viện truyền dịch rồi, chắc là sắp về."

Trương Dương nghe thấy Tần Thanh bị bệnh, trong lòng không khỏi lo lắng, Tần Thanh gần đây sức khỏe luôn không được tốt, lần trước ở Lam Sơn đã bị bệnh, không ngờ chưa qua được bao lâu lại bệnh tiếp, xem ra mình nên giành chút thời gian điều trị sức khỏe cho cô ta.

Lúc vừa nói tới Tần Thanh thì Tần Thanh cũng từ bệnh viện trở về, cô ta ở bên ngoài đã nhìn thấy xe pick-up của Trương Dương, biết Trương Dương đã tới, mấy ngày nay, Tần Thanh không có lúc nào là không ở bận lòng về Trương Dương, nhưng Trương Dương từ sau khi từ nước Mỹ trở về thì đã cắt đứt liên lạc với ngoại giới, cô ta không thể nào liên lạc được với hắn, sau khi nghe nói Trương Dương đã từ Mỹ trở về, Tần Thanh thậm chí định tới Nam Tích tìm, nhưng cô ta hiểu được hiện tại là thời kì phi thường, mình cũng không thích hợp xuất hiện ở bên cạnh Trương Dương, chỉ có thể yên lặng áp chế nỗi nhớ nhung đối với Trương Dương, chờ hắn chủ động tới gặp, trải qua những ngày dày vò như vậy, hắn cuối cùng cũng đã tới.

Thân phận và vị trí của Tần Thanh quyết định cô ta phải khắc chế mình, nhìn Trương Dương rõ ràng đã gầy đi, Tần Thanh cảm thấy đau lòng, cô ta biết rõ rằng, nhân sinh của Trương Dương gần đây gặp biến cố như thế nào. Khi Trương Dương cần có người bầu bạn nhất, cô ta lại không thể ở bên cạnh hắn, không thể giúp hắn phân ưu, Tần Thanh bỗng nhiên chán ghét chức nghiệp của mình, nếu có thể, cô ta tình nguyện trở về làm một cô gái bình thường, lặng lẽ bồi bạn ở bên cạnh Trương Dương.

Trương Dương cười cười, tuy rằng trong nụ cười của hắn rõ ràng vẫn còn ưu thương, có điều nụ cười đó cũng khiến Tần Thanh cảm thấy an ủi, Trương Dương nói: "Chị Thanh về rồi đấy à, sức khỏe thế nào?"

Tần Thanh cười nói: "Không có việc gì, chỉ bị cảm lạnh thôi, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, hôm nay vốn không muốn đi truyền dịch, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định đi cho yên tâm."

Tần Truyền Lương nói: "Hai đứa nói chuyện đi, cha đi chuẩn bị một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

Trương Dương vội vàng nói: "Dạ thôi, tối nay bí thư Đỗ đã hẹn với cháu rồi, cháu không tiện từ chối. Đúng rồi, chị Thanh, bí thư Đỗ bảo tôi mời cả chị tới đó." Thật ra Đỗ Thiên Dã căn bản không mời Tần Thanh ăn cơm, là Trương Dương cố ý tìm cớ.

Tần Truyền Lương vừa nghe bí thư thị ủy hẹn Trương Dương, chỉ đành đồng ý

Trương Dương kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói với Tần Thanh, nhưng ở trước mặt Tần Truyền Lương thì không tiện.

Tần Thanh cũng muốn nói chuyện riêng với Trương Dương, nghe thấy Trương Dương nói như vậy liền bảo: "Cha, vậy con tối nay không thể ở nhà với cha rồi."

Tần Truyền Lương nói: "Bệnh của con vẫn chưa khỏi đâu..." Nói tới đây ông ta bỗng nhiên ý thức được dụng ý của con gái không phải là đi ăn cơm, lập tức chữa lại: "Trương Dương, giúp tôi chiếu cố tiểu Thanh nhé." Lịch duyệt xã hội bày ra đó, chút chuyện của người trẻ tuổi không thể nào qua mặt được ông ta.

Trương Dương cười nói: "Chú Tần yên tâm, rượu của chị Thanh cháu sẽ uống thay hết." Hắn ngồi lại thêm một lát, nhìn thấy đã gần đến giờ mới đề nghị ra khỏi nhà.

Tần Thanh trở về phòng thay quần áo, ra khỏi cửa ngồi vào trong xe pick-up của Trương Dương, Trương Dương đã mở điều hòa làm nóng, đợi cô ta vào, Tần Thanh đóng cửa xe, sau khi ngồi xong, chuyện đầu tiên chính là nắm tay Trương Dương, Trương Dương cảm thấy tay Tần Thanh hơn lạnh, liền nói khẽ: "Có phải là rất lạnh không?"

Tần Thanh không nói gì, nhìn lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đã ánh lệ quang, Trương Dương không nói gì nữa, chậm rãi khởi động xe, Tần Thanh nói: "Anh gầy đi rồi."

Trương Dương ừ một tiếng.

Tần Thanh lại nói: "Anh không nói tiếng nào đã bỏ đi, có phải là định không quan tâm đến em nữa, không muốn em nữa..."

Trương Dương không nói gì, hắn đỗ xe ở ven đường, nói khẽ: "Đỗ Thiên Dã hẹn anh tối đi ăn cơm, em nói xem anh có phải là nên gọi điện cho anh ta không?"

Tần Thanh bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn, ôm rất chặt, hoàn toàn không để ý đến nơi này là ven đường, nơi này chính là Giang Thành, sau đó cô ta giơ nắm đấm lên đấm vào ngực Trương Dương, vừa khóc vừa nói: "Anh cứ như vậy bỏ đi, không nói câu nào, nếu anh xảy ra chuyện, em sẽ ra sao? Anh cho rằng... em có thể một mình sống trên thế giới này chịu đựng sự đau khổ vì mất anh ư?" Nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống, Tần Thanh xưa nay luôn kiên cường chưa bao giờ ở trước mặt người khác biểu lộ ra tình cảm như vậy, mấy ngày qua cô ta không có lúc nào là không lo lắng cho Trương Dương,sự ủy khuất và lo lắng bị đè nén nhiều ngày dồn lại, cuối cùng cũng được phóng thích ra.

Trương Dương ôm chặt lấy cô ta: "Xin lỗi."

Tần Thanh dùng sức giãy dụa, lại đột nhiên ôm cổ hắn: "Anh là đồ hỗn đản, đáp ứng em, cả đời này không được như vậy nữa!"

Trương Dương mấp máy môi, gật đầu thật mạnh.

Tần Thanh sau khi ổn định lại tình tự, rời khỏi lòng Trương Dương, lúc này mới nhớ tới đây là ven đường, hơn nữa cách nhà cô ta cũng không xa, cô ta đỏ mặt, nói khẽ: "Chắc không bị người khác nhìn thấy chứ."

Trương Dương véo mặt cô ta một cái, mỉm cười nói mỉm cười nói: "Em lúc vừa rồi đánh anh sao không nhớ ra?"

Tần Thanh hai tay ôm mặt: "Anh tối nay không phải đã đáp ứng Đỗ Thiên Dã đi ăn cơm sao?"

Trương Dương nói: "Anh trước giờ luôn là người trọng sắc khinh bạn, anh có thể hoãn."

Tần Thanh gắt: "Anh đó, người ta là bí thư thị ủy Giang Thành, là lãnh đạo cũ của anh, mời anh ăn cơm, nói sao cũng phải nể mặt chứ, nhanh gọi điện thoại cho người ta đi!"

Trương Dương nói: "Anh không có di động!"

Tần Thanh đưa di động của mình cho hắn, Trương Dương lắc đầu nói: "Không cần!" Hắn mở cửa xe bước xuống, bên cạnh chính là buồng điện thoại công cộng, Trương Dương trước tiên gọi điện thoại cho Hải Lan, Hải Lan cũng không ở nhà, đang cùng Từ Nhã Bội đi dạo phố, nhận được điện thoại của Trương Dương, Hải Lan nói khẽ: "Trương Dương, em và Nhã Bội đang đi cùng nhau, tối nay chắc là về muộn, cô ấy cứ đòi đi dạo phố ăn cơm với em, bọn em là đồng sự, còn là bạn tốt nữa."

Trương Dương vốn cũng đang định xin phép cô ta, nghe cô ta nói vậy, hắn cười bảo: "Anh cũng đang chuẩn bị nói với em rằng tối nay anh đi ăn cơm với bí thư Đỗ, chắc là muộn mới về."

Hải Lan cười nói: "Anh chỉ cần đừng uống nhiều là được, nhớ đó, rượu có thể loạn tính!" Cô ta tối hôm qua bị Trương Dương dày vò cho tới tận bây giờ vẫn chưa hồi phục lại.

Trương Dương cười ha ha, sau khi chào liền gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, hắn là định xin khất Đỗ Thiên Dã, buổi tối cùng tâm sự với Tần Thanh, nhưng Đỗ Thiên Dã đã an bài xong tiệc tối rồi, nghe Trương Dương nói có việc, Đỗ Thiên Dã lập tức ngắt lời hắn: "Thằng ôn cậu nghe rõ cho tôi, chuyện có lời bằng trời cũng phải hoãn lại, tối nay ở Ngư Mễ chi hương, Tô Tiểu Hồng đã an bài rồi, nghe nói cậu về, người ta ngay cả rượu ngon gia truyền cũng đã chuẩn bị tốt rồi, còn nữa, Vinh Bằng Phi cũng có mặt, hai vị thường ủy chúng tôi ra mặt, cậu dù chết cũng phải nể mặt chúng tôi, tự mình cân nhắc đi."

Trương Dương nghe gã nói như vậy, cũng biết không chối từ được, liền nói khẽ: "À... Thị trưởng Tần cũng ở đây, đi cùng được không?"

Đỗ Thiên Dã nghe thấy ba chữ thị trưởng Tần, đầu tiên là ngây ra một thoáng, rồi lập tức có phản ứng, thị trưởng Tần trong miệng Trương Dương nhất định là Tần Thanh rồi, trong thể chế Giang Thành rất nhiều người đều vụ tai tiếng tính cảm giữa Trương Dương và Tần Thanh, Đỗ Thiên Dã cười mắng: "Tôi tưởng cậu có chuyện quan trọng gì, thì ra là trọng sắc khinh bạn."

Trương Dương nói: "Tôi nói này, anh tốt xấu gì cũng là một bí thư thị ủy, nói chuyện sao không chú ý như vậy? chúng tôi là quan hệ đồng chí trong sạch, anh chỉ nói hưu nói vượn thôi, cẩn thận tôi tố cáo anh với Ủy ban kỷ luật đấy."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Ái chà, tố cáo tôi à? Thằng nhóc cậu quên rằng tôi trước đây chính là người của Trung kỉ ủy à, phía Ủy ban kỷ luật tôi còn quen hơi cậu nhiều. Tới nhanh lên, mời cả thị trưởng Tần đi cùng nữa, tôi vốn cũng định mời cô ta ăn cơm, hôm nay vừa khéo gặp mặt nhau luôn."

Trương Dương nói: "Anh đừng có nói lung tung đấy."

Đỗ Thiên Dã trách mắng: "Thằng ôn cậu khinh thường giác ngộ cách mạng của tôi như vậy à? Cậu cho rằng người trong thiên hạ ai cũng như cậu chắc?"
Bình Luận (0)
Comment