Y Đạo Quan Đồ

Chương 660.4

Trong những người có mặt ở đây cũng có mấy người hiểu thư pháp, bọn họ cho rằng những gì mà Trương Dương nói quả thực rất có đạo lý, cũng là nói thật, chữ Ngưu Tuấn Sinh viết tối đa chỉ có thể tính là bình thường, vậy mà lão nhân râu bạc đó lại tâng bốc quá mơ hồ. Nhưng cho dù là vậy, Trương Dương anh cũng không nên ở nơi đông người vạch trần người ta, vị trí của Ngưu Tuấn Sinh hiện tại trong giới điền kinh có thể coi là đức cao vọng trọng, những lời này vừa rồi của Trương Dương không phải là tát hắn ở trước mặt mọi người ư?

Ngưu Tuấn Sinh lại là một người rất ưa sĩ diện, y bị những lời này của Trương Dương nói cho suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ, lửa giận của y trước giờ không nhỏ, sau khi nhận ra Trương Dương chính là tên tiểu tư ở trên xe cự tuyệt nhường chỗ, Ngưu Tuấn Sinh cho rằng thằng ôn này đứng ra nói những lời này là để trả thù mình, cũng có không ít người cho rằng Trương Dương là muốn là muốn khoe mẽ.

Trương Dương điểm xuất phát của Trương Dương rất đơn giản, Thiên Trì tiên sinh là ai chứ? Là một trong số ít người mà Trương Dương thật sự kính nể, Trương Dương đối với Thiên Trì tiên sinh vẫn luôn dùng lễ đệ tử, trong mắt hắn Thiên Trì tiên sinh chính là lão sư của hắn. Ngưu Tuấn Sinh anh hà đức hà năng, tùy tiện vẽ vài nét bút là có thể khệnh khạng đánh đồng với Thiên Trì tiên sinh ư, thế này không phải là vũ nhục đối với lão tiên sinh ư? Loại tâm lý này rất bình thường, nếu đổi lại là bất kỳ một vị đệ tử nào của Thiên Trì tiên sinh có mặt ở đây, cũng sẽ cảm thấy phản cảm với những lời a dua nịnh hót vừa rồi của lão nhân râu bạc, có điều có gan công nhiên đứng ra phản đối chỉ sợ cũng chỉ có một mình Trương Dương mà thôi.

Ngưu Tuấn Sinh chỉ vào Trương Dương, hét lớn: "Cậu thì biết cái gì, cậu biết thư pháp không?" Nếu không phải bận tâm đến thân phận địa vị hiện tại của y, Ngưu Tuấn Sinh hận không thể xông lên, một quyền đấm vỡ mặt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Có biết hay không không phải cứ nói là được!" Hắn từ tốn bước lên đài chủ tịch.

Phóng viên ở hiện trường bắt đầu trở nên hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, càng là xung đột thì càng hấp dẫn, càng có tin tức có giá trị, ánh sáng huỳnh quang liên tiếp lóe lên. Đa số vẫn tập trung trên người Ngưu Tuấn Sinh. Đương nhiên cũng có số ít chĩa vào Trương Dương.

Triệu Vĩnh Phúc lẳng lặng nhìn Trương Dương, tuy rằng y và Trương Dương chưa có tiếp xúc trực tiếp gì, nhưng vì chuyện của con trai, y cũng biết được rất nhiều chuyện của người trẻ tuổi này.

Phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Quốc gia Lưu Thành Bình trên mặt đã lộ ra vẻ không vui, ngày hôm qua thằng ôn này ở trước mặt mọi người đâm vào đại giá của mình, hôm nay lại làm náo loạn ở đây, thật sự là vô tổ chức vô kỷ luật, ánh mắt của Lưu Thành Bình liếc về phía Tạ Vân Phi ngồi ở phía dưới.

Tạ Vân Phi từ trong mắt của Lưu Thành Bình lập tức lĩnh hội được ý tứ trách cứ và không vui, trong lòng cũng khổ không nói nổi, xem ra Lưu Thành Bình lại ghi món nợ này lên đầu mình rồi, lần này đi công tác thật sự là gặp xui xẻo.

Trương Dương đi tới bên cạnh Cơ Nhược Nhạn, cười cười với cô ta: "Cơ tổng, tôi cũng tặng cô hai chữ nhé!" Những lời này của Trương Dương vừa ra khỏi miệng, bên dưới có không ít người đều bật cười. Nguyên nhân bật cười rất đơn giản, mọi người đều cho rằng Trương Dương không thức thời, anh trong giới thể dục thể thao Nam Tích còn có thể tính là nhân vật số một, nhưng ở trong loại trường hợp này, một cán bộ cấp ban như anh thì tính là gì, căn bản là không đáng được chú ý, anh cho rằng người nào lên đây cũng có thể đề chữ à? Cái đó phải nhìn vào thân phận địa vị, Ngưu Tuấn Sinh có thể đề chữ, Lưu Thành Bình có tư cách đề chữ, nhưng cho dù là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi của các vị cũng chưa có tư cách này, thằng ôn anh thì tính là gì?

Cơ Nhược Nhạn cười cười. Cô ta nói khẽ: "Được, để chúng tôi được thưởng thức mặc bảo của chủ nhiệm Trương!"

Ngưu Tuấn Sinh lạnh lùng nhìn Trương Dương, y thầm nghĩ trong lòng, mày là tự chuốc lấy nhục nhé. Ngưu Tuấn Sinh cũng hiểu rõ thư pháp của mình trong giới thư pháp cũng không tính là đại gia gì cả. Nhưng y luôn cho rằng mình là một người viết chữ đẹp nhất trong giới thể dục thể thao.

Trương Dương mỉm cười đi tới trước thư án. Hắn nhìn nhìn hai chữ bính bác đó, cười nói: "Chữ tôi viết thì không ra sao cả, có điều khi ở kinh thành, may mắn được Thiên Trì tiên sinh chỉ điểm, trong lòng tôi, sớm đã coi Thiên Trì tiên sinh là lão sư của tôi, có điều khi Thiên Trì tiên sinh còn sống nhất quyết không nhận tôi làm đồ đệ, sợ chữ tôi viết quá xấu, làm ô danh lão nhân gia, vừa rồi nghe vị lão tiên sinh này luôn miệng nói hai chữ này đã vượt qua Thiên Trì tiên sinh, tôi cảm thấy lão tiên sinh già rồi, mắt hoa rồi, cho nên tôi viết mấy chữ để chứng minh một chút, viết gì bây giờ?"

Bên dưới có người hiếu sự gào lên: "Cũng viết hai chữ bính bác đi!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Đều viết bính bác thì không có ý tứ gì cả, anh đã bính bác rồi, tôi sẽ viết chữ mới!" Thằng ôn này cầm bút lông, sau khi chấm vào mực, xoẹt xoẹt xoẹt, vừa nhìn động tác cầm bút và vận bút của hắn, hiện trường nhất thời im ắng.

Người đầu tiên im lặng chính là vị lão gia tử râu trắng đó, lão đã nhìn ra rồi, cậu thanh niên này không thể coi thường được, chỉ từ khí thế vận bút mà nhìn đã biết là luyện gia tử rồi, tuyệt đối không đơn giản.

Trương Dương viết xong, đặt bút lông lên giá bút.

Cơ Nhược Nhạn ghé tới, nhìn hai chữ mà Trương Dương viết, trong lòng mắng thầm, thằng ôn anh đúng là hổn đản.

Chỉ thấy trên giấy tắng rồng bay phương múa viết hai chữ to "bác khởi (dựng lên)!"

Lão tiên sinh râu bạc của viện thi họa đó khi nhìn thấy hai chữ này, cả người giống như ngây đơ ra đó, người của giới thư pháp chưa từng kiến thức mặc bảo của Thiên Trì tiên sinh cơ hồ là tìm không thấy, lão vừa rồi tâng bốc Ngưu Tuấn Sinh quả thực có chút quá lố, có điều hôm nay lão là tới cổ động, cổ động cũng có phí cát xê, phí dịch vụ mà phía tập đoàn Thái Hồng chi trả rất hậu đãi, lão tiên sinh cao hứng nên ra sức khen Ngưu Tuấn Sinh, nhưng không cẩn thận khen quá đà, lão cũng không ngờ ở hiện trường lại có một người có nguồn gốc sâu xa với Thiên Trì tiên sinh. Nhìn thấy hai chữ này của Trương Dương, cảm thụ trong lòng lão chỉ có thể dùng hai từ chấn hám để hình dung, cả đời lão cũng đừng hòng viết ra nổi hai chữ này, đừng nhìn lão cả đời viết thư pháp, nhưng vẫn chưa tới được cảnh giới của Trương Dương.

Ánh mắt của Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc lúc này cũng dính lên bức tranh chữ đó, nhìn thấy hai chữ bác khởi, trong lòng hai người đều mắng thằng ôn này là đồ hỗn đản, nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận, hai chữ này viết thật sự rất đẹp.

Bên dưới trở lên ồn ào, mọi người đều nhao nhao đòi dựng hai chữ mà Trương Dương viết cho mọi người xem, Cơ Nhược Nhạn có chút khó xử nhìn về phía Triệu vĩnh Phúc.

Triệu Vĩnh Phúc nháy mắt, Cơ Nhược Nhạn lúc này mới gọi hai cô gái lễ tân lên, dựng bức tranh của Trương Dương lên trước mặt mọi người.

Khi bức tranh chữ của Trương Dương được dựng bên cạnh bức của Ngưu Tuấn Sinh, mặc dù là người ngoài nghề cũng đều nhìn ra, hai bức tranh này hơn kém nhau không phải một bậc hai bậc.

Mặt của Ngưu Tuấn Sinh lúc này biến thành như gan lợn, rất khó coi, con mẹ nó rất khó coi, đây không phải là tát y ở trước mặt mọi người, mà đánh xong còn nhổ nước bọt lên mặt y nữa.

Ánh đèn máy ảnh liên tục lóe lên, hoàn toàn ghi lại bộ dạng xấu hổ của Ngưu Tuấn Sinh.]
Bình Luận (0)
Comment