Y Đạo Quan Đồ

Chương 672.2

Trương Dương nói: "Các ông làm gì? Đừng cho rằng tôi không nghe thấy những lời vừa rồi của ông, ống thải vẫn còn có điểm bị rò, các ông sửa xong điểm này thì vẫn còn có những điểm khác, vấn đề nước bẩn chảy vào sông Thoan căn bản không được giải quyết, ông kéo dài cái gì? Đừng nói với tôi là ông không biết mình nên làm gì? Nhiều xí nghiệp như vậy của vườn công nghiệp quốc tế sau khi phát sinh ô nhiễm vẫn tiếp tục sản xuất, đây mới là căn nguyên sinh ra nước bẩn, ông phải lập tức hạ lệnh, bắt tất cả xí nghiệp đình công vô điều kiện."

Liêu Bác Sinh lúc này mới biết những lời vừa rồi của mình và Lỗ Trung Trì tất cả đều bị Trương Dương nghe thấy, trong nhất thời có chút thẹn quá hóa giận, y lớn tiếng nói: "Đúng là vẫn còn điểm rò, nhưng các công nhân của chúng tôi đang không ngại khó ngại khổ kiểm tra, đang chuẩn bị tu sửa, cậu còn muốn gì nữa?"

Trương Dương nói: "Đừng có làm trò với tôi! Chỉ bằng vào các người, nếu có thể sửa được thì còn phải đợi tới hiện tại à? Bảo bọn họ sửa tiếp chỉ sợ là ống nước thải sửa xong thì sông Thoan cũng thành cống nước thối rồi." Trương đại quan nhân máu nóng xộc lên đầu, nào còn để ý tới cảm thụ của người khác.

Liêu Bác Sinh vẻ mặt giận dữ nói: "Chủ nhiệm Trương, anh có thể không tín nhiệm tôi, anh có thể vũ nhục ban lãnh đạo khu khai phá chúng tôi, nhưng anh không thể vũ nhục các công nhân của chúng tôi, anh nhìn bọn họ đi, hiện tại có ai mà không thân thể mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, bọn họ là vì cái gì? Chẳng phải là vì muốn chặn chỗ dò, đảm bảo nguồn nước của thành thị huynh đệ không bị ô nhiễm ư, sự vất vả của bọn họ anh không thể không thấy!"

Trương Dương trào phúng nói: "Nhiều người tới như vậy, gióng trống khua chiêng làm cái gì sửa chữa, cuối cùng một việc cũng chẳng xong, hiệu suất làm việc của Đông Giang các vị thật sự là khiến cho người ta bội phục!"

Ở hiện trường sửa chữa, công nhân vẫn chưa đi xa, đều vây quanh nghe chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh và Trương Dương cãi nhau, ai cũng biết Liêu Bác Sinh, y là lãnh đạo cao nhất của khu khai phá, còn người nhận ra Trương Dương thì chẳng có ai, nhất là những công nhân này, căn bản không ai biết thằng nhóc bố láo này là ai, nghe thấy Trương Dương châm chọc khiêu khích, miệt thị bọn họ như vậy, mà Liêu Bác Sinh vì bảo vệ vinh dự của bọn họ mà ra sức nói lý với Trương Dương, đám người này tất cả đều bị cảm động, sự âm hiểm của Liêu Bác Sinh là ở đây, tài ăn nói của y rất khá, ở Đông Giang cũng giỏi diễn thuyết, giỏi kích động, những lời nói vừa rồi là y cố ý nói như vậy, y là đang cố ý khơi mào sự phản cảm của công nhân đối với Trương Dương, mục đích của y rất nhanh liền đạt được.

Mấy công nhân trẻ tuổi trong đám người đã không nhịn được, mở miệng mắng: "Mày con mẹ nó là ai vậy? Cho rằng mình là khỏa thông, tới Đông Giang chúng ta giương oai à?"

Không biết ai hô một tiếng: "Tẩn hắn!"

Sự chú ý của Trương đại quan nhân vừa rồi đúng là không tập trung lên người đám công nhân này, lửa giận của hắn là nhằm vào Liêu Bác Sinh, căn bản không lưu ý đến Liêu Bác Sinh trong bất tri bất giác đã dẫn phát mâu thuẫn giữa hắn và công nhân, khi Trương Dương ý thức được điểm này thì đã chậm rồi, mấy chục công nhân đã xông lên vây hắn vào giữa.

Còn con cáo già Liêu Bác Sinh đã lui sang một bên, lúc này vai mà y diễn đã thành người bàng quang, y tận tình khuyên bảo: "Các công nhân, phải bình tĩnh, xung đột không giải quyết được vấn đề, nhất định phải bình tĩnh."

Ai còn bình tĩnh cho nổi, một thằng ôn con đã đấm về phía Trương Dương, những lời vừa rồi của Trương Dương thật sự là xuất phát từ vô tình, nhưng dù là vô tình làm thương hại tới người khác thì cũng vẫn là làm thương hại, những công nhân này khổ cực làm cả một ngày, nghe thấy thành tích lao động của bọn họ bị người ta gạt đi, hơn nữa thằng ôn này còn là một thanh niên tới từ Nam Tích, không đánh mày thì đánh ai? Có câu luật không xử được đông, huống chi sau lưng còn có chủ nhiệm khu khai phá.

Trương Dương giơ tay lên đỡ lấy một quyền đó, lớn tiếng nói: "Bình tĩnh một chút!"

Công nhân ở hiện trường có gần hai trăm người, tình tự một khi đã bị kích động thì anh bắt bọn họ bình tĩnh lại đâu có dễ dàng như vậy, Trương Dương đương nhiên là không sợ đám người này, bằng vào võ công của hắn, đừng nói là hai trăm người ở trước mặt, cho dù là hai ngàn người, hắn cũng vẫn có thể nguyên vẹn mà lui. Nhưng mấy phóng viên của nhật báo Đông Nam thì không có bản sự như hắn, đã không có bản sự như hắn song đám phóng viên đều có một tật xấu, nhìn thấy quần chúng sôi sục, đồng chí Lưu Hi Văn cảm thấy tin tức nóng lại tới rồi, vội vàng lấy mấy ảnh ra.

Không đợi gã chụp thì máy ảnh đã bị một công nhân giật lấy, một cước giẫm lên, đạp vỡ máy ảnh, Lưu Hi Văn hét lớn: "Anh làm gì vậy..." Chưa nói xong thì mắt đã trúng một quyền, trời đất quay cuồng ngồi bệt xuống đất.

Trương Dương nghe thấy Lưu Hi Văn hét thảm, nhất thời biết chuyện hôm nay không ổn, kinh nghiệm chính trị của hắn so với con cáo già Liêu Bác Sinh thì vẫn còn là quá nông cạn, lâm vào trong biển chiến tranh nhân dân rồi.

Loại hỗn chiến này chỉ cần bắt đầu, sẽ không dễ dàng kết thúc, các công nhân đã sớm đầy một bụng tức tìm được mục tiêu phát tiết, tất cả đều khởi xướng công kích hướng về phía Trương Dương.

Chủ nhiệm hội quản ủy Khu khai phá Liêu Bác Sinh cười lạnh, nghĩ thầm với chút đạo hạnh cỏn con của mày mà cũng muốn đấu với tao à, còn non và xanh lắm.

cái cười lạnh của Liêu Bác Sinh bị Trương Dương nhìn, Trương Dương thật sự là tức đến cực điểm, Liêu Bác Sinh là lão lưu manh trên chính trị, chơi thủ đoạn chính trị đã tới mức lô hỏa thuần thanh, thủ pháp kích động quần chúng đánh mình quá cao mình, Trương Dương không thể không thừa nhận mình trên quỷ kế thì còn kém y nhiều lắm, đối với loại người này Trương đại quan nhân chỉ có một phương pháp, đấu văn không được thì chúng ta đấu võ! Trương Dương nhấc chân đá bay một công nhân đang lao về phía mình: "đừng đánh nữa! Tôi bảo anh đừng đánh nữa cơ mà!" Khi nói cậu này, quyền cước cũng không nhàn rỗi, liên tiếp đánh ngã ba công nhân cản đường hắn.

Đám công nhân công kích Trương Dương cũng là bởi vì nhất thời không phục, nhưng sau khi thật sự giao thủ, phát hiện vũ lực của thằng ôn này cường đại đến mức biến thái, mấy thanh niên trai tráng căn bản chưa tới gần đã bị hắn đánh ngã, tuy rằng mọi người đều tức giận, nhưng không ai thật sự muốn dồn Trương Dương vào chỗ chết, nội bộ nhân dân mâu thuẫn, ba quyền hai cước phát tiết một chút, cho hắn một bài học là được rồi, nhưng khi thực sự đánh nhau mới phát hiện, đừng nói là giáo huấn người ta, ngay cả chéo áo của người ta cũng không tóm được. Khí thế cùng chung mối thù của các công nhân rất nhanh liền trùng xuống, khí thế không còn, lòng người cũng tan, lúc ban đầu còn có người dám cản Trương Dương, nhưng khi nhìn thấy thằng ôn này như mãnh hổ xuống núi, đi đến đâu là người ngã tơi bời đến đó, phóng mắt nhìn hai trăm công nhân mà không ngờ không có ai chịu nổi một đòn của hắn, chẳng còn ai dám xông lên nữa, người nào người nấy lui ra sau.

Phía Mạnh Tường của phân cục khu khai phá sợ to chuyện, ngay từ đầu đã triển khai hành động ngăn cản, nhưng nhân số của bọn họ không thể bằng được công nhân, hiệu quả mang lại rất mỏng manh, Mạnh Tường tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, gã đương nhiên hiểu rõ trận xung đột hôm nay là chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh dẫn tới, đang cảm thán gừng càng già càng cay thì nhìn thấy Trương đại quan nhân dùng khí thế vạn người không ai địch lại giết ra khỏi vòng vây, lao thẳng tới chỗ chủ nhiệm khu khai phá Liêu Bác Sinh.

Liêu Bác Sinh đối với vũ lực của Trương Dương vẫn còn thiếu hiểu biết cần thiết, y vốn cho rằng âm mưu đã thực hiện được rồi, vui mừng nhìn đám công nhân đang phẫn nộ tẩn cho thằng ôn kiêu ngạo này một trận, đợi lát nữa mình ra xin lỗi hắn, bắt một hai công nhân dẫn đầu đánh người ra xử lí, để Trương Dương chịu thiệt mà không nói được gì. Tính toán của Liêu Bác Sinh rất hay, y cho rằng bằng vào tu vi chính trị già dặn của mình, đối phó với loại nghé non trẻ tuổi khí thịnh trên quan trường này là rất dễ dàng. Lúc ban đầu thấy Trương Dương dũng mãnh không ai cản nổi, Liêu Bác Sinh còn chỉ ngạc nhiên tán thưởng, nhưng khi y phát hiện Trương Dương đang lao thẳng tới chỗ mình, đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác nguy hiểm bức gần, Trương Dương rõ ràng là bị y chọc giận rồi, một người vũ dũng như vậy, hơn nữa còn đang nổi nóng, chuyện gì cũng đều làm được.

Liêu Bác Sinh là người thích chơi tâm kế, y coi đấu đá bằng mưu là một loại giải trí, một loại hưởng thụ, y không thích bạo lực, cho rằng động tới võ lực là chuyện của bọn thô lỗ, người không có bản lĩnh mới động thủ, người cao minh chân chính là phải động não, nhưng hôm nay y phát hiện suy nghĩ của mình không chính xác.

Trương Dương có vũ lực gần như là biến thái, từ trong vòng vây của hơn hai trăm công nhân xung phong liều chết ra ngoài, quả thực mà nói, lúc ban đầu là xung phong liều chết thật, nhưng về sau đều là công nhân chủ động tách ra nhường đường.

Vì thế Liêu Bác Sinh không thể không trực diện với Trương Dương, nhìn thấy Trương Dương lao tới trước mặt mình, Liêu Bác Sinh còn không quên hét lên: "Đừng đánh, bảo hộ chủ nhiệm Trương..." Âm cuối cùng không khỏi có chút run run, bởi vì y cảm thấy sát khí phô thiên cái địa đang ép về phía mình, sát khí cường đại đến từ trên người Trương Dương.]
Bình Luận (0)
Comment