Y Đạo Quan Đồ

Chương 705.1

Trương Dương cúp điện thoại, đi lên cầu hình vòm. Đứng ở chỗ cao của cầu hình vòm, thưởng thức bóng đêm mỹ lệ của Cẩm Loan. Người trong quan trường mang mặt nạ thật sự là nhiều lắm, Lý Trường Vũ không thể nghi ngờ là rất muốn mưu cầu hợp tác với bên Mỹ, thế nhưng ông phải lo lắng đến cảm thụ của Đông Giang, bất luận cái nghề gì đều có quy tắc. Quan trường cũng có quy tắc của quan, nhưng Trương Dương cho rằng loại quy tắc này cực kỳ buồn cười, đoàn đại biểu nước Mỹ tuy rằng là bên Đông Giang mời tới. Nhưng mà người ta chưa nhất định hợp tác với Đông Giang, càng không có quy định ngoại trừ Đông Giang ra, nước Mỹ không thể hợp tác với các thành phố khác của Bình Hải, những lãnh đạo này quá coi trọng lợi ích chính trị mới tạo thành tình trạng này, nếu như bọn họ có thể đứng ca càng cao, sẽ thấy xa hơn một ít.

Trương đại quan nhân đứng ở chỗ cao, thấy được chiếc thuyền dưới của cầu, nghe được trong thuyền có tiếng ầm ĩ, thấy được Tát Đức Môn Thác ngồi ở đầu thuyền hoa chân múa tay vui sướng, trong tay cầm ly bia, một tay khác ôm lấy vai của Lương Hiểu Âu, Lương Hiểu Âu hiển nhiên vô cùng mâu thuẫn, cô ấy nghiêng qua một bên, Tát Đức Môn Thác lại chen qua cô ấy, Lương Hiểu Âu có chút hối hận đáp ứng đi cùng ông ta, lão tham nghị viên nước Mỹ này quả thật là một lão lưu manh, Tát Đức Môn Thác mê đắm nhìn Lương Hiểu Âu nói: "Lương tiểu thư cô thật xinh đẹp.”

Lương Hiểu Âu xấu hổ vừa né tránh vừa nói: "Tham nghị viên tiên sinh, ông uống say rồi... “

Tát Đức Môn Thác nói: "Trung Quốc các người có một câu tục ngữ, gọi là rượu không say người người tự say, tôi là bị cô làm mê say...”

Lương Hiểu Âu nói: "Xin lỗi, tôi sắp kết hôn rồi."

Tát Đức Môn Thác nói: "Không sao, tôi không ngại!"

Trương Dương ghé vào lan can, thiếu chút cười ra tiếng, cái lão chính khách này mặt cũng đúng là con mẹ nó dày. Nếu như là bình thường. Trương đại quan nhân thấy người nước ngoài quấy rầy con gái nhà lành đã sớm nhịn không nổi nóng. Nhưng tình huống của Lương Hiểu Âu có chút khác biệt. Cô ấy ngày hôm nay là chủ động đưa đến cửa, Trương đại quan nhân quyết định chờ một chút, cũng có thể khiến cho cô ấy chịu chút vị đắng, hẳn là khiến cho cô ấy nhận thức thắm thiết được lưu manh chính trị của nước Mỹ cũng rất nhiều.

Tát Đức Môn Thác nói: "Tôi thích cô!"

Lương Hiểu Âu thật sự có chút luống cuống chân tay. Tuy rằng cô ấy cũng coi như nhìn quen tràng diện, nhưng đối mặt lão lưu manh nước Mỹ ra vẻ đạo mạo, thật đúng là không có nhiều cách làm. Lương Hiểu Âu nói: "Tham nghị viên tiên sinh. Ông uống say rồi... “ Cô ấy giãy khỏi bàn tay to của Tát Đức Môn Thác.

Tát Đức Môn Thác nói: "Tôi không uống say. Tôi rất tỉnh. Lương tiểu thư, thành phố hữu hảo không có vấn đề!" Loại thời điểm này, ông cư nhiên lợi dụng thành phố hữu hảo tới dụ lợi Lương Hiểu Âu. Tát Đức Môn Thác thật sự là đủ vô sỉ.

Nhắc tới đến thành phố hữu hảo, phản kháng của Lương Hiểu Âu tất nhiên không thể kiên quyết, cô ấy thấp giọng nói: “ Tham nghị viên tiên sinh, ông có phải là đã đáp ứng rồi?"

Trương Dương vểnh tai nghe. Trong lòng nói Lương Hiểu Âu ơi là Lương Hiểu Âu. Cô cũng không thể người trong nước mất mặt, vì một thành phố hữu hảo thì đem bản thân mình bán đi.

Vẻ mặt của Tát Đức Môn Thác đầy dâm thùy đê tiện. Bàn tay to lặng lẽ rơi trên đùi của Lương Hiểu Âu: "Lương tiểu thư. Vậy phải xem co làm như thế nào...." Tay ông ta vuốt dọc theo đùi của Lương Hiểu Âu, Lương Hiểu Âu giống bị rắn cắn, thét một tiếng chói tai, xuất phát từ bản năng bảo hộ mình, hai tay đẩy về phía trước, Tát Đức Môn Thác đang ở lúc ý loạn tình mê. Vốn tưởng rằng lợi dụng chuyện của thành phố hữu hảo đối phó Lương Hiểu Âu. Ai ngờ Lương Hiểu Âu đột nhiên ra tay như thế, ông ta bất ngờ, thân thể mất đi cân đối, ngã về phía sau, từ trên thuyền lọt xuống phía dưới, ầm một tiếng rơi vào nước sông.

Trương Dương cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh biến hóa đột nhiên như vậy. Mắt mở to nhìn Tát Đức Môn Thác rơi vào trong nước, Trương đại quan nhân trong lòng cũng vui Lão chính khách háo sắc, lần này biết lợi hại của con gái Trung Quốc chúng tôi rồi chứ? Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, đáng đời cho ông chết đuối.

Tát Đức Môn Thác cũng là một con vịt chết, hai tay quơ quơ trên mặt nước lung tung, ngay cả nói cũng đều không nói ra được.

Lương Hiểu Âu thấy Tát Đức Môn Thác rơi xuống nước nhất thời luống cuống. Cô ấy ngơ ngác một chút, mới hồi phục tinh thần lại, thét to: "Có người rơi xuống nước, nhanh cứu người!" Cô ấy vừa kêu như thế, không ít người đều vây đến đây. Người vây xem tuy rằng nhiều, đi xuống cứu người lại không có một ai, người chèo thuyền có kỹ năng bơi tốt. Bất quá cũng không dám mạo hiểm đi cứu người, Tát Đức Môn Thác người cao tướng lớn, lỡ như bị ông ta túm xuống dưới, chỉ sợ là chôn cùng ông ta.

Thời khắc mấu chốt vẫn là Trương đại quan nhân đứng dậy, hắn cởi bỏ áo khoác, từ trên cầu hình vòm bay vọt xuống. Thả người nhảy vào trong nước sông, Tát Đức Môn Thác không phải thứ tốt, nhưng dù sao cũng là tham nghị viên nước Mỹ, nếu như chết đuối tại sông nhỏ của Cẩm Loan, đây là sự kiện quốc tế, làm không tốt toàn bộ lãnh đạo của Nam Tích đều theo không may.

Trương Dương rất nhanh tìm được Tát Đức Môn Thác, Tát Đức Môn Thác một chút kỹ năng bơi cũng không có, Trương Dương vừa tới gần, đã bị ông túm lấy, như vớ được một cây trụ cứu mạng không buông tay. Tát Đức Môn Thác thân cao lực lớn,,ơn nữa sống chết trước mắt, ngay cả khí lực ăn nãi lúc này đều kích phát ra, chụp lấy Trương Dương kéo xuống nước, Trương Dương không lưu ý tới việc bị ông ta kéo xuống nước, nhanh chóng đưa tay điểm trúng huyệt đạo của ông ta, Tát Đức Môn Thác cảm thấy thân thể tê rần, sau đó toàn thân một chút khí lực cũng không có. Ông ta kinh khủng vạn phần, rất sợ Trương Dương bỏ lại mình.

Trương Dương không hoảng hốt, bơi tới phía sau của Tát Đức Môn Thác, một lần nữa khiêng ông ta lên mặt nước. Mang theo ông ta bơi từng chút lên bờ.

Du khách trên bờ cùng hoan hô, ánh đèn flash không ngừng lóe ra. Chụp hình cảnh tượng không biết sợ của Trương đại quan nhân phấn đấu quên mình anh dũng cứu người.

Tùy Quốc Minh cũng nghe nói tin tức Tát Đức Môn Thác rơi xuống nước, kinh khủng vạn phần chạy tới hiện trường, thấy Trương Dương đã đem Tát Đức Môn Thác cứu lên, lúc này mới yên tâm. Nếu như Tát Đức Môn Thác thật sự bị chết đuối, việc này sẽ tiêu hết.

Lương Hiểu Âu sợ đến chân tay luống cuống, đứng ở xa xa trong đám người, nhìn Tát Đức Môn Thác nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, vừa rồi là cô ấy đẩy Tát Đức Môn Thác xuống nước. Tuy rằng cô ấy không phải cố ý. Nhưng hậu quả đích thật là cô ấy tạo thành, Lương Hiểu Âu hiện tại cũng không muốn thành phố hữu hảo cái gì, chỉ cần Tát Đức Môn Thác không có việc gì là tốt rồi. Cô ấy hối hận vì đã tới Cẩm Loan, nếu như cô ấy không đến Cẩm Loan, chuyện này cũng sẽ không sẽ phát sinh.

Tát Đức Môn Thác ho khan vài tiếng, ông chỉ là rơi xuống nước, bị uống một chút, không có trở ngại gì quá lớn. Trương Dương nói: "Ông không sao chứ?"
Bình Luận (0)
Comment