Y Đạo Quan Đồ

Chương 753.4

Sử Thương Hải đương nhiên rõ ràng, Trương Dương là suy nghĩ vì Cố Dưỡng Dưỡng, giả như đám đồ tử đồ tôn của Tào Tam Pháo biết sách dạy nấu ăn rơi vào trong tay Cố Dưỡng Dưỡng, tám chín phần sẽ đi tìm cô ấy gây phiền phức, Sử Thương Hải nói: "Được, chuyện này tôi sẽ không nói với bất luận kẻ nào, bất quá tôi có một điều kiện."

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đều có chút kinh ngạc nhìn ông, lại không biết Sử lão gia tử có điều kiện gì?

Sử Thương Hải nói: "Tôi thích nhất là ăn món phật khiêu tường do chính tay lão Tào làm, ổng đi rồi, sau này chỉ sợ không còn có người có thể làm ra mùi vị chính tông như vậy, Cố tiểu thư, cô có được thực đơn, nếu có một ngày học xong, nhất định phải tự tay làm cho tôi ăn một lần."

Cố Dưỡng Dưỡng cố sức gật đầu, cô ấy nhẹ giọng nói: "Sử lão tiên sinh yên tâm, tôi nhất định mau chóng học xong món này, mời ngài đánh giá!"

Bọn họ chia tay với Sử Thương Hải, Trương Dương đem Cố Dưỡng Dưỡng đưa về trường học, xe jeep đi tới cửa, Cố Dưỡng Dưỡng ôm cuốn sách, nhỏ giọng nói: "Anh rể, chừng nào anh đi?"

Trương Dương nói: "Hẳn là qua hai ngày nữa." Tuy rằng hắn rất muốn hiện tại trở về Nam Tích, nhưng La Tuệ Trữ đưa ra yêu cầu, khiến cho hắn ở kinh thành hai ngày, bệnh tình của Văn Quốc Quyền còn chưa có ổn định, hơn nữa Văn Linh đột nhiên thức tỉnh, khiến cho Trương Dương sản sinh cảnh giác chi tâm, hắn phải phải đợi tất cả an ổn mới có thể rời đi.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: " Hai ngày trước em gọi điện thoại về nhà, ba em nói, ba muốn đi Nam Tích tiếp quản nhà máy thuốc, anh rể, anh biết rốt cục là xảy ra chuyện gì không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Chuyện này anh biết một ít, từ khi Minh Kiện tiếp nhận nhà máy thuốc, kinh doanh quản lý đều tồn tại một ít vấn đề, dẫn đến một phần nhân viên quản lý nồng cốt của nhà máy thuốc rời đi, hiện tại hiệu quả và lợi ích của nhà máy thuốc đang tụt xuống, ba em không đành lòng thấy nhà máy thuốc biến thành cái dạng này, cho nên quyết định tự mình tiếp nhận quyền quản lý nhà máy thuốc."

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh của em trước đó vài ngày đã tới kinh thành, anh ấy có thể có chút hiểu lầm đối với anh."

Trương Dương cười nói: "Hắn nhìn vấn đề luôn có chút cực đoan, quên đi, hắn muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế ấy." Trương Dương lại nhớ tới một việc: "Dưỡng Dưỡng, khi Thường Hải Thiên rời nhà máy thuốc đi, tổ kiến nhà máy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ Hải Thiên, hiện nay sơ bộ của nhà máy đã hoàn thành, cũng sắp đầu tư, bên trong có bốn mươi chín phần trăm cổ phần của em."

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: "Em không cần!"

Trương Dương nói: "Là Giai Đồng để lại cho em, em không thể từ chối!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chuyện đó em biết, là chị để lại cho anh, anh vì nhà máy thuốc mà ra sức lớn như vậy, tiền này là anh nên có."

Trương Dương nói: "Dưỡng Dưỡng, tiền với anh mà nói không có bất luận ý nghĩa gì, tiền nhiều cũng không bằng tình cảm của Giai Đồng đối với anh..." Nói đến đây, Trương Dương có chút nghẹn lời, hắn nhìn ngoài cửa sổ xe, không biết mưa xuân nổi lên từ bao giờ, mưa bụi kéo dài vô tận dẫn ra đau thương và ưu tư của hắn.

Bỗng nhiên cảm giác bàn tay ôn nhuận mềm mại của Cố Dưỡng Dưỡng đặt ở trên mu bàn tay của hắn, Cố Dưỡng Dưỡng ôn nhu nói: "Anh rể, chuyện tình đã qua lâu như vậy, anh không cần thương tâm, chị của em nếu ở dưới suối vàng có biết cũng không muốn nhìn thấy hình dạng không vui của anh."

Trương Dương gật đầu, cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rõ ràng!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, em đi, hai ngày nay tình hình bệnh dịch ở kinh thành rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận một chút."

Trương Dương lấy cây dù bên trong xe đưa cho cô ấy, nhẹ giọng nói: "Dưỡng Dưỡng, em cũng phải cẩn thận, có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại."

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trương Dương, không biết vì cái gì, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau xót, vành mắt đột nhiên đỏ.

La Tuệ Trữ quả nhiên nghe theo khuyến cáo của Trương Dương, bà không hề can thiệp chuyện của Văn Linh, Văn Linh muốn làm cái gì, muốn đi nơi nào bọn họ không hỏi đến, thế nhưng La Tuệ Trữ chỉ có một điều kiện, Văn Linh lúc ra cửa thì nói cho mình một tiếng, bà còn mua cho Văn Linh một cái điện thoại di động, để cho bà lúc cần có thể tìm được con gái.

Văn Linh trong điểm này biểu hiện rất phối hợp, lần này thức tỉnh, trước mặt cha mẹ cô ấy từ đầu đến cuối đều tại sắm vai một người con gái nhu thuận, thế nhưng dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh của Văn Linh, nội tâm cũng cực kỳ xao động.

Mưa xuân kéo dài, Văn Linh đi tới trước mộ của Đỗ Sơn Khôi, cô ấy không biết mình vì sao lại chạy đến đây, nhìn ảnh chụp trên bia mộ, trong lòng của Văn Linh tràn ngập áy náy, cô ấy chậm rãi quỳ xuống: "Bác Đỗ, xin lỗi!"

Văn Linh không có nói cho bất luận kẻ nào, khi cô ấy thức tỉnh người nghĩ đến đầu tiên là Đỗ Thiên Dã, lần này theo cô ấy cùng nhau thức tỉnh, còn có tình cảm của cô ấy đối với Đỗ Thiên Dã, lần trước thức tỉnh, cô ấy đần độn phạm vào sai lầm lớn, mà lần này tỉnh lại, nội tâm của cô ấy cực kỳ phức tạp, trong suy nghĩ lúc nào cũng đều có hai ý thức, hai ý thức hoàn toàn khác hẳn này đang tranh đoạt thân thể của cô, Văn Linh không biết mình rốt cục là ai? Không biết người mới là con người thật của mình.

Lúc Văn Linh quỳ gối trước mộ Đỗ Sơn Khôi áy náy rơi lệ, Phùng Ngọc Mai ở ngay xa xa, bà mỗi ngày đều tới cúng mộ cho chồng, ngày hôm nay bất ngờ gặp phải Văn Linh. Phùng Ngọc Mai có chút vô cùng kinh ngạc, bà không thể tin tưởng hai mắt của mình, bà vốn tưởng rằng Văn Linh đã ngủ yên không tỉnh dậy, nhưng không ngờ rằng cô ấy lần thứ hai thức tỉnh, hơn nữa còn xuất hiện trước mộ của chồng mình.

Vô luận Văn Linh thế nào, Phùng Ngọc Mai đều không có khả năng tha thứ cho cô ấy, nếu như không phải tư tình của Văn Linh và tên Hàn Quốc Thôi Chí Hoán bị bọn họ thấy, Đỗ Sơn Khôi cũng sẽ không tức giận đến xuất huyết não, bạn già đã chết lâu như vậy, Phùng Ngọc Mai cũng hoàn toàn bình tĩnh, tiếp nhận hiện thực, thế nhưng Văn Linh thức tỉnh khiến cho bà cảm thấy sợ, bà nghĩ tới con trai.

Tiếng bước chân của Phùng Ngọc Mai kinh động Văn Linh.

Văn Linh quay mặt lại, mưa phùn như tơ, trên mặt của cô ấy không phân rõ là nước mắt hay là nước mưa, khi cô ấy nhìn thấy thân ảnh mông lung của Phùng Ngọc Mai trong mưa dầm, lập tức đứng lên. Cắn cắn môi, có chút do dự kêu lên: " Dì Phùng..."

Phùng Ngọc Mai lắc đầu nói: "Tôi không nhận nổi!"

Văn Linh biết mình gây thương tổn quá sâu đối với người nhà của Đỗ gia, cô ấy áy náy nói: "Dì Phùng, con biết dì oán con, là con hại chết bác Đỗ, thế nhưng lần trước con đã quên tất cả chuyện, con thậm chí không nhớ rõ tất cả những gì mình đã làm, rất nhiều chuyện đều là con tạo thành trong vô thức."

Phùng Ngọc Mai nói: "Văn tiểu thư, cô không cần giải thích với tôi, tôi cũng không trách cô cái gì, lão Đỗ nhà của chúng tôi chết, tôi cũng không oán ai, sinh lão bệnh tử, ai cũng đều có loại thời điểm này, cô cảm thấy khổ sở cũng được, hối hận cũng được, chuyện tình đều đã xảy ra, chúng tôi ai cũng đều thay đổi không được sự thật đã phát sinh, nếu lão Đỗ đã đã chết, cô để ổng im lặng an nghỉ, để cho ổng hưởng thanh tịnh cũng không thể được sao?"

Văn Linh gật đầu: "Con rõ ràng, con đi!"

Lúc cô ấy chuẩn bị rời đi, Phùng Ngọc Mai gọi cô ấy lại: "Đem hoa mang đi!"

Văn Linh xoay người nhìn bó hoa bách hợp trước mộ một chút: "Con chỉ là muốn biểu đạt một chút áy náy..."

"Không cần!"

Văn Linh cầm lấy bó hoa bách hợp, cô ấy cúi đầu thật sâu trước Phùng Ngọc Mai, ánh mắt của Phùng Ngọc Mai căn bản không có nhìn cô ấy, Văn Linh đi vài bước, lại bị Phùng Ngọc Mai lần thứ hai gọi lại: "Cô đứng lại!"

Văn Linh dừng chân.

Phùng Ngọc Mai nói: "Văn tiểu thư, ân oán của hai nhà Đỗ Văn đã rõ ràng từ lâu, tôi hy vọng, cô không nên tìm con trai của tôi, nó đã bị cô làm bị thương đủ sâu, nếu như cô còn nhớ kỹ một chút duyên phận giữa các người, xin cô buông tha cho nó."

Văn Linh không nói gì, cầm bó hoa bách hợp, lặng lẽ đi tới phía trước, thân ảnh của cô trong mưa gió có gầy nhỏ mà suy nhược, mưa gió hoàn toàn cách ly cô ấy và cái thế giới hiện thực này...................
Bình Luận (0)
Comment