Y Đạo Quan Đồ

Chương 779.4

Trương Dương nói: “Tối nay em nói rất ít, sao vậy?”

Hà Hâm Nhan dựa đầu vào vai hắn: “Vì em thích nghe anh nói!”

Trương Dương cười nói: “Có phải em có tâm sự gì không?”

Hà Hâm Nhan lắc đầu, mặc dù cô không nói, nhưng thật sự có tâm sự, thấy Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh hạnh phúc như vậy, đã khơi dậy kỳ vọng của cô vào cuộc sống hôn nhân. Phụ nữ vốn là động vật cảm tính, đầy suy nghĩ, khó tránh nảy sinh một vài điềm thương cảm. Hà Hâm Nhan lại rất lý trí và kiên cường, cô biết rõ rằng cuộc đời này mình không thể từ bỏ tình cảm đối với Trương Dương, Trương Dương đã đối xử rất tốt với cô, vị trí của hắn trong tim cô đã không còn ai có thể thay thế được nữa, Hà Hâm Nhan nhắc nhở mình phải biết điểm dừng, cô ý thức được mình cần phải đầu tư nhiều sức lực hơn nữa cho sự nghiệp.

Trương Dương ôm lấy đôi vai gầy của Hà Hâm Nhan: “Hâm Nhan, em hãy tin anh, anh sẽ làm em hạnh phúc!”

Hà Hâm Nhan ngước mắt nhìn Trương Dương, vành mắt cô đã ươn ướt, cô nói: “Em đã rất hạnh phúc rồi!”

***

Ngày xưa có Quan Vân Trường đơn thương độc mã xông vào trận địa, giờ đây có Trương đại quan một mình đến yến tiệc, đương nhiên hắn cũng biết rằng, dù cho anh em nhà Kỳ Sơn thêm một lá gan nữa họ cũng không dám gây gổ trong bữa tiệc.

Mục đích mời tiệc của Kỳ Sơn là để hòa giải với Trương Dương, đã muốn hòa giải thì cần phải có một ông hòa giải cả hai bên đều biết, vì vậy, gã đã nghĩ đến Lương Thành Long, Lương Thành Long và Kỳ Sơn đã quen nhau nhiều năm nay, khi nghe nói đến việc này, Lương Thành Long đang ở Nam Tích, gã vốn muốn gọi điện cho Trương Dương, nhưng Kỳ Sơn đề nghị gã đích thân đến một chuyến, có gã ở đây thì sẽ dễ giải quyết hơn.

Lương Thành Long hiểu rất rõ tính khí của Trương Dương, biết rằng nếu như Trương Dương thật sự tức giận, thì dù có bố mẹ đẻ cũng không thèm nể mặt. Nghĩ đi nghĩ lại, gã vẫn quyết định đích thân đi một chuyến. Với gã, việc này chẳng phải là việc gì lớn, hơn nữa, anh em nhà họ Kỳ đã cúi đầu rồi, với quan hệ giữa gã và Trương Dương, việc này có lẽ có thể giải quyết.

Hai anh em nhà họ Kỳ và Lương Thành Long đã đến thực phủ Giang Nam trước, Lương Thành Long tặng cho Kỳ Phong một câu, có mắt không thấy Thái Sơn, Trương Dương là nhân vật gì cơ chứ? Đừng nói là người khác, dù là Lương Thành Long khi giao đấu với Trương Dương lúc đầu, cũng đã bị thiệt lớn, Chu Vân Phàm của Đông Giang khi đó cũng là nhân vật đầu đội trời chân đạp đất rồi, mà chẳng phải cũng bị Trương Dương làm cho thê thảm hay sao, Kỳ Phong đã tìm hiểu cả ngày giời, đã hiểu rõ mình gặp phải một hắc tinh, gã hơi hối hận, nếu sớm biết Hà Hâm Nhan là người của Trương Dương, thì dù thế nào gã cũng sẽ không gây ra việc này. Có điều giờ đây sự việc đã xảy ra, có hối hận cũng đã muộn. Mặc dù Kỳ Phong hiểu được sự lợi hại của Trương Dương, nhưng trong lòng vẫn không nguôi được sự hận thù với Trương Dương, trong sự việc lần này, người bị thiệt thòi là gã và đám bạn của gã, mà giờ đây họ lại phải cúi đầu, Kỳ Phong không cam lòng, vì anh gã gây áp lực nên phải làm như vậy, gã đang thầm tính toán, quân tử trả thù 10 năm không muộn, nhất định có một ngày gã sẽ báo thù.

Trương Dương đi xe tắc xi đến thực phủ Giang Nam đúng giờ, thấy bóng Trương Dương xuất hiện, Kỳ Sơn và Lương Thành Long cùng ra đón, Lương Thành Long cười hà hà nói: “Đúng là nước ngập miếu Long Vương, chẳng ai quen ai!”

Trương Dương đã quen với mồm mép của tên này từ lâu, từ lời nói đến việc làm luôn toát lên sự giả tạo, Lương Thành Long kéo tay Trương Dương, rồi vỗ vỗ vào lưng hắn: “Trương Dương, anh thật là phiền hà!”

Trương Dương cười hì hì nói: “Nghe câu này của anh, hôm nay tìm tôi để tính sổ à?”

Lương Thành Long nói: “Tôi không dám, tôi có đánh thắng được anh đâu chứ!”

Kỳ Phong cười bước đến: “Chủ nhiệm Trương thật đúng giờ!”

Trương Dương nói: “Nhân viên chính phủ như chúng tôi đều vậy cả, quan niệm thời gian rất tốt, sao anh lại gọi Lương Thành Long đến thế này?”

Kỳ Sơn cười hà hà nói: “Chủ nhiệm Trương thật là hài hước!” Gã bắt tay với Trương Dương, rồi chỉ vào chiếc xe Beetle màu đen ở trong bãi đỗ xe: “Audi không thích hợp cho phụ nữ lái, vừa vặn đúng lúc cửa hàng xe của bạn tôi vừa nhập về một ít Beetle, đỉnh mềm, anh xem chiếc này có được không?”

Trương Dương hiểu rằng, Kỳ Sơn đang thuyết phục hắn, nhưng lại giở một mánh mới, không làm theo lời của hắn. Đâm một chiếc Alto, mà đền một chiếc Audi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là gây trò cười cho thiên hạ, mặc dù giá của Beetle cũng không rẻ, có điều Kỳ Sơn thông qua cách này để xem Trương Dương có phải không nhượng bộ không.

Trương đại quan không phải là người không hiểu chuyện, hắn đề ra yêu cầu bồi thường một chiếc Audi, mục đích là để làm khó họ, ngay cả bản thân hắn cũng biết rằng thật ra yêu cầu này rất quá đáng, rất ức hiếp người khác, nhưng khi Trương Dương đã quyết định ức hiếp người khác, thường là vì người đó đã thật sự làm hắn tức giận. Thật ra chiếc xe Beetle này rất đẹp, con gái lái thì hợp hơn nhiều so với Audi, đừng nói đến chuyện so sánh với Alto.

Trương Dương gật đầu nói: “Vậy cứ thế đi!” Tên này còn giả vờ khó xử, dường như đã nể mặt Kỳ Sơn lắm vậy.

Lương Thành Long thầm nói, mẹ kiếp, anh quá đáng, Alto mà đổi lấy Audi, giờ đây đổi thành một chiếc Beetle thì có gì mà không hài lòng cơ chứ, gã đương nhiên không quên mục đích chính lần này đến đây, Lương Thành Long nói: “Chiếc xe này tốt, gần đây tôi đang muốn mua một chiếc cho Thanh Hồng, để làm quà vì cô ấy sinh cho tôi một đứa con gái.”

Kỳ Sơn đưa chìa khóa cho Trương Dương: “Hóa đơn thủ tục đã ở trong xe hết rồi, tí nữa anh lái đi nhé, nếu cần, thì tôi có thể bảo người đi làm biển bất cứ lúc nào.”

Trương Dương cũng không khách sáo với gã, nhận lấy chùm chìa khóa cất đi, Kỳ Sơn mời hắn vào trong.

Lương Thành Long tìm cơ hội nói với Trương Dương: “Người anh em, tối nay nể mặt tôi chút nhé.”

Trương Dương cười nói: “Đến đánh tập kích tôi thế này, anh được lắm.”

Lương Thành Long nói: “Thật ra anh nên coi đó là một sự bất ngờ vui vẻ, ở Nam Tích tôi tiễn anh, đến Đông Giang tôi lại đón anh, đã thể hiện tình hữu nghị lâu bền giữa chúng ta.”

Trương Dương nói: “Nhưng hai lần đều không phải là anh đứng ra mời.”

Lương Thành Long nói: “Đóng vai khách cho trọn cũng không dễ đâu.”

Trương Dương nói: “Anh làm khách mời vẫn chưa được đâu, giờ phải làm đến thuyết khách rồi.”

Lương Thành Long cười nói: “Kỳ Sơn là bạn tôi đã quen lâu năm, quan hệ khá tốt.”

Trương đại quan đương nhiên hiểu mục đích của những lời nói của Lương Thành Long, gã muốn bảo rằng hắn nên nương tay.”

Căn phòng hào hoa nhất của thực phủ Giang Nam đã chuẩn bị xong, Kỳ Sơn không gọi nhiều người lắm, ngoài em trai là Kỳ Phong thì không có nữa, đầu cá mập Dương Kình Tùng bị Trương Dương đập gẫy xương, giờ đang điều trị trong bệnh viện, hoàn cảnh của gã hết sức bị động, nếu như Trương Dương cố ý truy cứu việc dùng súng của gã, thì Dương Kình Tùng phải ngồi tù là cái chắc. Đây chính là chỗ tinh anh của Kỳ Sơn, hôm nay gã cúi đầu trước Trương Dương, đương nhiên người biết càng ít càng tốt, mặc dù quan hệ của Lương Thành Long và Trương Dương khá tốt, nhưng ngay cả gã cũng không chắc là thuyết phục được Trương Dương, Kỳ Sơn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, gã nhất quyết nhượng bộ trong chuyện này.

Kỳ Phong không hiểu rằng tại sao lần này anh mình lại nhẫn nhịn như vậy, gần như không hề tranh đấu một chút nào mà chấp nhận mọi điều kiện của Trương Dương. Theo ý vốn trước đó của Kỳ Phong, sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục, dù là có chết gã cũng phải đấu tranh với Trương Dương đến cùng, nhưng lời của anh gã gã lại không thể không nghe.

Sau khi Kỳ Sơn mời Trương Dương ngồi xuống, ngay lập tức nói với Kỳ Phong: “Tiểu Phong, còn không mau mời trà nhận tội với chủ nhiệm Trương!” Gã vừa vào đã nói thẳng vào vấn đề chính, Kỳ Sơn là một người không thích né tránh, đã biết sớm muộn cũng phải giải quyết, thì giải quyết sớm còn hơn.

Kỳ Phong cúi đầu từ lúc mới vào, từ lúc Trương Dương bước vào cửa, gã đã né tránh ánh mắt của Trương Dương, không muốn để Trương Dương nhìn thấy con mắt đầy căm phẫn của mình.

Kỳ Phong rót một tách trà, rồi bê hai tay đến trước mặt Trương Dương, ánh mắt vẫn không nhìn Trương Dương, mà cúi thấp đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, sự việc hôm qua là lỗi của tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tôi đến để xin lỗi anh!”

Trương Dương không nhận cốc trà ngay, Kỳ Phong nhẹ nhàng ho một tiếng, giống như đang nhắc nhở điều gì.

Môi Kỳ Phong nhăn lên, trong lòng gã khó chịu như bị đánh vậy, anh gã rõ ràng là đang nhắc nhở gã quỳ trước mặt Trương Dương, Kỳ Phòng từ lúc sinh ra chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, gã nhắm chặt mắt, gối hơi chùng, bắt mình phải quỳ xuống, nhưng chưa đợi gã làm xong động tác đó, Trương Dương đã nắm lấy tay gã, ngừng gã hoàn thành động tác, rồi nhận lấy cốc trà trong tay gã, cười nói: “Đã là người nhà, thì việc này thôi vậy!”

Nghe hắn nói vậy, Kỳ Sơn như thở dài nhẹ nhõm, những thái độ ngoài mặt này của gã không hề phí chút nào, từ sau khi việc này xảy ra đến bây giờ, gã đã nhân nhượng cho em trai rất nhiều, đáp ứng tất cả yêu cầu của Trương Dương, rồi lại bảo Loan Thắng Văn và Lương Thành Long đứng ra hòa giải, Trương Dương nếu như không hề nhượng bộ, thì người này thật sự quá đáng, mặc dù Kỳ Sơn bảo Kỳ Phong quỳ xuống, nhưng trong lòng không hề muốn, tổn thất chút tiền chẳng sao, nhưng nếu như mất thể diện, thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua về được.

Lương Thành Long cũng vui vẻ, Trương Dương làm vậy thật đúng là nể mặt gã, nếu như Trương Dương cố ý bắt Kỳ Phong phải quỳ xuống, thì nhất định gã chẳng thể thoải mái, gã còn nói với Kỳ Sơn quan hệ của gã và Trương Dương thế nào thế nào, nếu như đến việc này cũng không nể mặt, thì chẳng phải tự mình tát vào mặt mình hay sao.

Trương Dương uống cốc trà Kỳ Phong đưa cho, thật ra sau khi nhìn thấy chiếc Beetle và Lương Thành Long, Trương Dương đã từ bỏ ý định bắt Kỳ Phong quỳ xuống rồi, Lương Thành Long là bạn của hắn, dù gì cũng phải nể mặt, Kỳ Sơn sau khi sự việc xảy ra quả thật cũng thể hiện rất thành ý, Trương Dương không phải là người làm mọi việc quá tuyệt tình, phải để lại chút thể diện cho người khác, cũng chính là để đường lùi cho mình, sự việc đã qua, cũng không cần thiết phải gây thù chuốc oán nữa. Trương đại quan thường sau khi dùng vũ lực, lại nghĩ đến bốn chữ lấy đức phục người.
Bình Luận (0)
Comment