Y Đạo Quan Đồ

Chương 787.2

Trương Dương nói: "Được, không cho tôi nói chuyện, tôi làm người câm, chủ nhiệm Lưu anh nói đều đã nói được rồi, anh có bản lĩnh như vậy, làm sao anh không khống chế tốt được cảm xúc của quần chúng? Làm sao những người dân chúng này lại đem anh trở thành thành kẻ thù chung, hợp nhau tấn công anh chứ?"

"Cậu..."

Tần Thanh thích: "Tốt lắm! Quay lại tiếp tục nói chuyện Chu Sơn Hổ, đối với các khách sạn bên cạnh đập chứa nước kia, nhất định phải cho đóng cửa, chúng ta phải lập tức chính thức bắt đầu việc xây dựng khu Tân Thành, hồ Thanh Long là cảnh quan trung tâm của cả khu Tân Thành, không thể để cho bọn họ tiếp tục làm ô nhiễm nước hồ Thanh Long. Đồng chí Tự Lập, anh là lão đồng chí, có kinh nghiệm phong phú xử lý các công tác tương quan, chuyện này liền giao cho anh đi làm."

Đường Tự Lập không khỏi sửng sốt, chuyện này vốn là Trương Dương làm, làm sao lại đột nhiên rơi ở trên đầu của mình, nhất là hiện tại tình thế phát triển đến loại tình trạng này, căn bản là trợ giúp Trương Dương giải vây. Đường Tự Lập không ngu như vậy, y không muốn nhận lấy chuyện tồi tệ mất sức này, y ho khan một tiếng nói: "Bí thư Tần, chuyện này luôn luôn là phó chủ nhiệm Trương xử lý, giữa đường tôi tiếp nhận hình như không tốt lắm."

Tần Thanh cần đúng là những lời này của y, không phải tôi chưa cho ông cơ hội, là cho ông cơ hội ông không cần.

Ở mặt ngoài xem ra chuyện đóng cửa khách sạn chỉ là một chút việc nhỏ, nhưng trên thực tế, cái này quan hệ đến công tác phá bỏ và di dời kiến trúc sau khi khu Tân Thành quy hoạch, Đường Tự Lập là cục trưởng Cục Xây Dựng, phá bỏ và di dời thuộc phạm vi chức quyền y phụ trách, cho nên Tần Thanh mới có thể nói như vậy.

Sau khi tan họp, Tần Thanh đem Lưu Bảo Toàn giữ lại một mình, nàng đương nhiên nhìn ra được Lưu Bảo Toàn thực sự tức giận, y kiên quyết yêu cầu sa thải Chu Sơn Hổ nhưng thật ra là nhằm vào Trương Dương, Tần Thanh nói: "Chủ nhiệm Lưu, hôm nay vất vả cho ngài rồi!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Tôi cũng không phải sợ vất vả, bí thư Tần, công tác của chúng ta giờ mới bắt đầu, chỉ bởi vì vấn đề phương thức làm việc của chúng ta mà sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy với nhân dân địa phương, sau đó chúng ta còn muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, công tác kế tiếp sẽ gian khổ hơn, chúng ta nên tiến hành như thế nào?"

Tần Thanh nói: "Ngài nói rất đúng, chủ nhiệm Lưu, chuyện hôm nay không cần để vào trong lòng, tôi hiểu được, ngài là vì mọi người mà chịu ủy khuất, về vấn đề Chu Sơn Hổ, tôi sẽ nghiêm túc xử lý, như vậy đi, chủ nhiệm Lưu, ngài trước cứ nghỉ ngơi vài ngày, đợi cho vết thương trên mặt khá hơn lại đến làm việc, ngài cảm thấy thế nào?"

Lưu Bảo Toàn trải qua nàng nhắc nhở, mới ý thức tới bộ dạng của mình bây giờ đích xác bất nhã, trên mặt vết thương đan chéo, biết thì là thôn dân cào cấu, không biết còn tưởng rằng hai vợ chồng y đánh nhau. Có lẽ quả thực y nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bằng không thật là có chút ngượng ngùng gặp người.

Lưu Bảo Toàn nghỉ ngơi cho Trương Dương một cái cớ rất tốt, hắn tới thị trấn Thanh Long đi tìm mấy ông chủ khách sạn, nói cho bọn họ biết chủ nhiệm Quản Ủy Hội bị đánh thành trọng thương, hiện tại đã được mang đến bệnh viện, thành phố đang chuẩn bị lập chuyên án đối với chuyện này, nhất định phải tìm ra được người gây ra họa, truy cứu trách nhiệm hình sự của hắn. Trương Dương đoán chắc tuy rằng những thôn dân này tụ đông gây rối, nhưng là thực sư sợ đem chuyện làm lớn, nhưng không ai dám gánh vác trách nhiệm này, một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, mấy ông chủ sợ tới mức này không dám tiếp tục gây rối, Trương Dương nhân cơ hội đưa ra điều kiện bồi thường phá bỏ và dời đi nơi khác, trong chuyện này đa số khách sạn đều là không chứng minh được đầy đủ giấy tờ, Trương đại quan nhân liên hợp với phía thị trấn Thanh Long liên tục gây áp lực, lại có thể làm ra hiệu quả kỳ diệu, đám dân kia đại khái là sợ sự tình lần này làm lớn, chủ nhiệm Quản Ủy Hội cũng bị đánh bị thương phải vào bệnh viện, nếu phía Quản Ủy Hội truy cứu, làm không tốt có người phải ngồi tù, người ta một khi cảm thấy đuối lý, liền rõ ràng không đủ khí thở, mấy khách sạn đều đánh mất cò kè mặc cả khí thở. Hơn nữa chính sách của thành phố đối với việc bồi thường khi phá bỏ và dời đi nơi khác của bọn họ coi như công chính, phía thị trấn Thanh Long cũng đáp ứng nếu bọn họ tới thị trấn mở khách sạn, sẽ cho một chính sách ưu đãi bồi thường nhất định, chuyện này lại có thể giải quyết ở trong thời gian ngắn.

Bởi vì Lưu Bảo Toàn đem mâu thuẫn lần này chỉ hướng Chu Sơn Hổ, cho nên sau khi Tần Thanh cùng Trương Dương thương lượng, cấp cho Chu Sơn Hổ một cái thông báo phê bình tượng trưng, coi như là có cái công đạo đối với mọi người.

Lấy tính tình Trương Dương mà nói, hắn là không muốn lui nhường, Chu Sơn Hổ là hắn đưa tới, xử lý Chu Sơn Hổ chính là xử lý hắn, nhưng bây giờ mọi sự mới bắt đầu, Trương đại quan nhân không thể không lo lắng Tần Thanh công tác như thế nào mới có thể tiến triển thuận lợi, cho nên hắn quyết định nhượng bộ trên chuyện này, bất quá vẫn bí mật an ủi Chu Sơn Hổ một chút, Chu Sơn Hổ thật ra không cảm thấy ủy khuất cái gì, hắn cho là mình có ngày hôm nay toàn bộ đều nhờ Trương Dương, chỉ cần Trương Dương bảo hắn nhận phê bình, hắn không có một câu oán hận.

Thông báo phê bình Chu Sơn Hổ dán ở bảng tuyên truyền, cũng cùng ngày đó, Thường Lăng Phong đi vào sân của Ban Chỉ Huy khu Tân Thành, nhìn cái thông báo trên bảng kia, Thường Lăng Phong nghỉ chân xem qua. lập tức liền thấy được tên của Chu Sơn Hổ, Thường Lăng Phong liền xem hết toàn bộ tờ thông cáo phê bình này, cười lắc lắc đầu, xem ra Trương Dương bắt đầu công tác ở khu Tân Thành Đông Giang cũng không tính là thuận lợi.

Một chiếc xe đỗ ở phía sau Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm cùng Chương Duệ Dung trước sau từ trên xe bước xuống, các nàng đặc biệt đi vào trong thành phố mua sắm không ít đồ dùng, hiện giờ địa điểm của văn phòng Ban Chỉ Huy lại bị dời lại đây, còn chưa có hoàn toàn đi vào con đường phát triển đúng đắn. Chương Duệ Dung không nhìn thấy Thường Lăng Phong, nàng cao giọng nói: "Chu Sơn Hổ, anh mau lại đây hỗ trợ, đem đồ vào văn phòng đi."

Chu Sơn Hổ từ đàng xa tới đón lấy, từ sau khi bị phê bình, biểu hiện của hắn càng tích cực.

Chương Duệ Dung chuyển hướng nhìn về bảng tuyên truyền kêu lên: "Ai..." Nàng vốn tưởng rằng là đồng nghiệp ở đơn vị, mà khi nàng nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia cả người mềm mại lại như bùn đất ngây ngốc đứng lỳ ở đó.

Thường Lăng Phong xoay người sang chỗ khác, hai mắt hắn bình tĩnh nhìn Chương Duệ Dung, hai người đã lâu không liên lạc, nhưng khi bọn họ nhìn thấy nhau, nhất thời hiểu được, giữa bọn họ cũng không có bởi vì thời gian cùng không gian ngăn cách mà sinh ra chút xa lạ, hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, ánh mắt bọn họ dây dưa cùng một chỗ, liền sáng tỏ tình yêu của bọn họ chưa bao giờ thay đổi, đây là sự thật không cách nào phủ nhận.
Bình Luận (0)
Comment