Y Đạo Quan Đồ

Chương 788.4

Trương Dương nói: "Mày chính là Lý Thành?"

Lý Thành ôm đầu, thân thể co rút thành một đoàn, sợ đến ngay cả nói cũng không dám nói.

Trương Dương nói: "Thế nào lại không chạy nữa? Mày không phải chạy trốn rất nhanh sao?"

Lý Thành run rẩy nói: "Đại ca... Tôi không quen anh, anh tìm tôi để làm chi?"

"Làm người bị thương liền muốn chạy? Cảnh sát không tìm được mày nhưng tao vẫn tìm được mày!" Nhớ tới Chu Sơn Hổ bởi vì tiểu tử này mà bị cắt một lá lách, Trương Dương bóc hỏa lên, nhấc chân đá tới trên mặt gã, làm cho mặt Lý Thành nở hoa, trên người Lý Thành còn rơi xuống vài bọc nhỏ có bột phần màu trắng, Trương Dương tuy rằng không biết là cái gì, nhưng mơ hồ đoán được mười có tám chính là hàng trắng, hắn cười lạnh nói: "Người cùng tang chứng cũng đã lấy được, mày chờ ngồi tù đi. "

Lý Thành bưng mũi nói: "Đại ca... Xin thả cho tôi một con đường sống..."

Trương Dương không để ý tới gã, móc ra điện thoại gọi cảnh sát.

Không bao lâu sau cảnh sát liền chạy đến, đem Lý Thành mang tơi xe tù, sơ bộ nhận định vài thứ kia trên người hắn đều là hàng cấm. Đối với phía cảnh sát mà nói, đây là một cái phát hiện ngoài ý muốn, vào lúc ban đêm phía cảnh sát liền tập kích sàn nhảy Sa Ngư Vương, tại trong sàn nhảy bắt được ba gã mang theo cấm phẩm, Đầu Cá Mập Dương Kính Tùng tuy rằng không có việc gì, nhưng có điều là hắn bị nghi ngờ có liên quan cùng việc buôn bán đồ cấm, cũng bị phái cảnh sát mang về tra hỏi, sàn nhảy bị đóng cửa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại.

Trong khoảng thời gian này Lưu Bảo Toàn hầu như mỗi ngày đều tới thăm Chu Sơn Hổ, trải qua chuyện lần này, Lưu Bảo Toàn đối với Chu Sơn Hổ có thể nói là thay đổi hẳn, y phát hiện tiểu tử này không tồi, tuy rằng là nông thôn đi ra, nhưng thái độ làm người nhiệt tình, thời điểm mấu chốt có can đảm thấy việc nghĩa liền hăng hái làm.

Chu Sơn Hổ có thể chất tốt, hơn nữa Trương Dương đã điều phối thuốc trị thương cho hắn, chỉ ba ngày hắn cũng đã có thể xuống đất hoạt động.

Lúc Trương Dương đến thăm hắn, cha con Lưu Bảo Toàn đều ở đây, Lưu Hi Đình còn đặc biệt bón canh gà cho Chu Sơn Hổ, hai cha con họ đều cảm thấy áy náy tỏng chuyện này.

Trương Dương thấy Lưu Hi Đình ở đây, cũng không có đem tin tức bắt được Lý Thành nói ra, hắn bảo Lưu Hi Đình ở chỗ này chiếu cố Chu Sơn Hổ, rồi cùng Lưu Bảo Toàn ra cửa nói chuyện.

Hai người tới bên ngoài, Trương Dương nói: "Đã bắt được Lý Thành rồi."

Lưu Bảo Toàn thở phào nhẹ nhõm, y vui mừng nói: "Bắt được là tốt rồi, kẻ xấu như vậy, bắt một tên ít một tên."

Trương Dương nói: "Cảnh sát từ trên người hắn lục soát được không ít hàng trắng, Lý Thành là một tên buôn ma túy."

Lưu Bảo Toàn sửng sốt một chút, y hiểu rõ ràng Trương Dương vì sao lại đem mình gọi đi ra đơn độc nói chuyện này, hắn là lo lắng cho con gái mình cũng có liên lụy tới chuyện này, Lưu Bảo Toàn nói: "Hi Đình nhà chúng tôi không chạm tới mấy thứ này, tôi đã hỏi qua nó, nó với tên kia mới quen biết không bao lâu, là quen ở phòng khiêu vũ, cùng nhau nhảy qua hai lần, thực sự là tuy rằng nó không nghe lời, nhưng mà cũng không phải một đứa trẻ hư."

Trương Dương gật đầu, thương cảm cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho dù hắn không thích Lưu Bảo Toàn, cũng tin tưởng Lưu Bảo Toàn là thật lòng yêu thương con gái, Trương Dương nói: "Sau này nên giám sát chặt chẽ một chút, đừng cho cô ấy qua lại cùng những người như thế nữa, lần này may mà Sơn Hổ ở đó, nếu không còn không biết sẽ phát sinh cái gì."

Lưu Bảo Toàn gật đầu, mất nỗ lực thật lớn mới nói một tiếng cảm tạ.

Trương Dương cũng không quan tâm Lưu Bảo Toàn có cả tạ mình hay không, hắn hỏi đến chuyện này nguyên nhân là Chu Sơn Hổ bị đâm bị thương, Chu Sơn Hổ là huynh đệ của hắn, trên chuyện này hắn tất nên vì Chu Sơn Hổ xuất đầu.

Có điều là đi qua chuyện này, quan hệ giữa Lưu Bảo Toàn cùng bọn Trương Dương tựa hồ hòa hoãn hơn rất nhiều, có lẽ là chuyện gia đình làm y tốn khá nhiều tinh lực, bây giờ biểu hiện của Lưu Bảo Toàn có vẻ có chút hạ thấp, tại Ban Chỉ Huy cũng càng ngày càng ít lên tiếng.

Nhưng chuyện của Lý Thành lại không có kết thúc, Phó Giám Đốc Sở Công An Vương Bằng Phi đặc biệt tìm tới Trương Dương, hắn tìm đến Trương Dương không thể đơn thuần để ôn chuyện cũ.

Vương Bằng Phi tại dưới sự dẫn dắt của Trương Dương tham quan hoàn cảnh làm việc của Ban Chỉ Huy một chút, sau đó hai người cùng nhau đi lên đê lớn tren đập chứa nước hồ Thanh Long, xung quanh đập chứa nước đã có không hề ít đội công trình đang công tác, dựa theo quy hoạch, diện tích mặt nước còn có thể tăng thêm 20%, khu Tân Thành quy hoạch đang muốn mở một cái hệ tuần hoàn trong một phạm vi. Vương Bằng Phi nhìn đám sóng trên hồ Thanh Long nói: Không cần bao lâu ở đây sẽ trở thành trung tâm hành chính mới của Đông Giang."

Trương Dương cười nói: "Phỏng chừng phải vài năm nữa, sở công an các vj cũng sẽ qua đây! Kế hoạch quy hoạch cũng đã được phê chuẩn rồi."

Vương Bằng Phi nói: "Động tác của phía Đông Giang lần này khá lớn." Hắn vừa chuyển đi tới vụ án Lý Thành nói: "Làm sao cậu lại nổi bệnh cũ thế, bắt phạm nhân đã có đám cảnh sát chúng tôi, cậu không thể đem tất cả công tác của chúng tôi đổ đi như thế."

Trương Dương nói: "Lý Thành đâm bị thương tài xế của đơn vị chúng tôi, tôi cũng không phải cố ý đi thăm dò, vừa vặn ngày đó nghe được thôi, cho nên mới thuận lợi bắt hắn!"

Vương Bằng Phi nói: "Cậu phá hủy chuyện của chúng tôi rồi!"

Trương Dương nao nao: "Có ý tứ gì?"

Vương Bằng Phi nói: "Lý Thành chỉ là một con tôm nhỏ, chúng tôi nhận được tình báo, Đông Giang tồn tại một băng buôn bán ma túy lớn, phía thành phố Đông Giang đã thành lập tổ chuyên án, điều tra chuyện buôn bán ma túy, Lý Thành đã sớm nằm trên danh sách của cảnh sát."

Trương Dương nói: "Các ngài đã sớm nắm giữ căn cứ chính xác buôn lậu thuốc phiện của hắn sao?"

Vương Bằng Phi vỗ vỗ vai của Trương Dương: "Để ý hắn đã lâu rồi, mong muốn đi qua hắn có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được tuyến trên của hắn, đó là một con cá lớn thực sự, nhưng mà băng này rất giảo hoạt, mỗi một một lần đều là liên hệ một đường khác nhau, tổ chuyên án theo vào chuyện này đã sắp tới một năm, cậu bây giờ đem Lý Thành bắt đến, rất có khả năng đả thảo kinh xà, làm cho phía tổ chuyên án kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không biết các ngài đang nhìn hắn, chuyện đã như vậy, hắn đâm bị thương Chu Sơn Hổ, chung quy không thể vì đào ra băng buôn ma túy phía sau hắn mà để cho loại cặn bã này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được."

Vương Bằng Phi nói: "Tôi tới tìm cậu, là mong muốn chuyện này cậu cố gắng dẹp yên."
Bình Luận (0)
Comment