Y Đạo Quan Đồ

Chương 790.1

Văn Linh tức giận nói: "Tránh ra!" Một chưởng cách bổ về phía Trương Dương, Trương Dương không dám lui về phía sau, hắn phải chặn đường của Văn Linh, giành thời gian cho Đỗ Thiên Dã cứu Tô Viện Viện. Tuy rằng âm sát tu la chưởng của Văn Linh lợi hại, nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh bại Trương Dương cũng là điều không có khả năng. Chiêu thức của Văn Linh quỷ dị đa biến, Trương Dương thì lại là đánh chắc thủ chắc, thong dong ứng đối, Văn Linh nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đã cứu thuận tay xuống, trong lòng không khỏi nôn nóng đến cực điểm, tức giận nói: "Tự mày tìm chết!" Cô ta thuận tay bẻ một nhánh cây, hơi khẽ chấn động, khí âm hàn lan ra trên nháy cây, trong nháu máy, trên nhánh cây không ngờ bị băng sương bao trùm, ngưng kết thành một cây kiếm băng trong suốt.

Trương đại quan nhân tuy rằng kiến thức rộng rãi, nhưng đối với thủ pháp hạ bút thành văn, cỏ cây đều thành binh khí của Văn Linh thì cũng thán phục không thôi, âm sát tu la chưởng của Văn Linh so với sự tưởng tượng của hắn thì còn lợi hại hơn, chắc đã tu luyện đến bát trọng rồi.

Trương Dương mỉm cười nói: "Chị Linh, chớ có tức giận, chuyện tình cảm không miễn cưỡng được đâu!"

"Ai cần mày lo!" Văn Linh vung kiếm chém tới Trương Dương, bảy mươi hai lộ kiếm pháp thê phong khổ vũ giống như trường giang đại hà ập tới, Trương Dương thông qua sự ghi chép trong bản dập, tìm hiểu một số chiêu thức của thê phong khổ vũ, nhưng chỉ từ trên bản dập không thể thu thập được đầy đủ, lại không biết Văn Linh học được kiếm pháp từ chỗ nào.

Lúc này Đỗ Thiên Dã dẫn Tô Viện Viện bỏ chạy xuống núi.

Trương Dương hiện tại vừa đánh vừa lui, mục đích của hắn chính là cầm chân Văn Linh, để Văn Linh không thể bứt ra đuổi theo bọn Đỗ Thiên Dã.

Văn Linh nhìn thấy Đỗ Thiên Dã càng chạy càng xa, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, dừng chiêu thức, cao giọng hô: "Đỗ Thiên Dã, anh cho rằng mình thật sự có thể cứu được cô ta ư?"

Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, hắn đã cảm thấy thân thể Tô Viện Viện cực kỳ lạnh, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Viện Viện sắc mặt tái nhợt môi môi đã lạnh đến nỗi biến thành màu tím, khớp hàm không ngừng run run, hiển nhiên Văn Linh trước đó đã động tay động chân lên người cô ta.

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Văn Linh, cô đã làm gì với cô ta?" Gã ôm Tô Viện Viện quay trở lại.

Văn Linh cười ha ha, nói: "Cô ta đã trúng âm sát tu la chưởng, Trương Dương, cậu tuy rằng y thuật không tồi, nhưng có thể giải được hàn độc ư?"

Trương Dương không nói gì, hàn độc bình thường có lẽ có thể, nhưng âm sát tu la chưởng của Văn Linh hiện giờ đã tu luyện đến bát trọng, chỉ sợ hắn cho dù có thể giải hàn độc cho Tô Viện Viện thì nội lực của mình cũng tất nhiên hao tổn rất lớn, huống chi Tô Viện Viện lúc này hàn độc đã phát tác, trì hoãn càng lâu càng có thể để lại di chứng. Trương Dương thở dài nói: "Cô ta chỉ là một nữ hài tử vô tội, chị việc gì phải hại cô ta?"

Kiếm băng trong tay Văn Linh rung lên, lập tức hóa thành vụn băng bay tán loạn trong hư không, cô ta ném nháy cây vẫn còn nguyên vẹn trong tay đi. Nhìn thấy Trương Dương vẫn chắn trước mặt mình, không khỏi cười nói: "Cậu cho rằng cậu ngăn tôi thì có thể giữ được tính mạng của cô ta ư?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, cậu tránh ra!" Gã ôm Tô Viện Viện đi tới bên cạnh Trương Dương, giao Tô Viện Viện cho Trương Dương, nhìn Văn Linh nói: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"

Văn Linh nhìn chằm chằm vào hai mắt Đỗ Thiên Dã, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, những lời lúc trước anh nói với tôi anh có còn nhớ hay không?" Trong ánh mắt của cô ta vẫn mang tình ý phức tạp khó có thể hình dung.

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy ánh mắt của cô ta lúc này không khỏi nhớ tới khi bọn họ mới yêu nhau, khi đó Văn Linh thuần khiết biết bao, thiện lương biết bao, nhưng hôm nay cô ta lại biến thành một nữ nhân tính tình quái đản, tâm ngoan thủ lạt, Đỗ Thiên Dã không khỏi nhớ tới tình cảnh cha mình bị cô ta chọc cho tức mà chết, nội tâm vừa mới mềm hoá lập tức lại trở nên vô cùng cường ngạnh, gã tức giận nói: "Văn Linh, trong lòng tôi cô đã chết từ lâu rồi, cô hại chết cha tôi, tôi đối với cô không còn một chút tình yêu nào cả, còn chăng chỉ là sự cừu hận!"

Trong ánh mắt của Văn Linh tràn ngập vẻ đau khổ: "Vì sao? Tôi đã nói tôi lúc đó là vô tâm, vì sao anh lại không thể tha thứ cho tôi?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: "Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô!"

Nội tâm Văn Linh giống như bị búa tạ đánh trúng, từ sau khi lần này tỉnh lại, cô ta cảm thấy mình tựa như một con thuyền cô đơn trôi nổi trong biển lớn, mà Đỗ Thiên Dã là bến bờ trong lòng cô ta, chỉ có cô ta mới rõ mình khao khát được cập bến như thế nào, nhưng sự vô tình của Đỗ Thiên Dã đã hoàn toàn đập nát ảo tưởng của cô ta, Văn Linh nói: "Được! Được! Được!" Liên tiếp sau ba tiếng được, thân pháp cô ta biến đổi, đột nhiên lao về phía Tô Viện Viện, lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại sẽ giết cô ta!"

Đỗ Thiên Dã giận dữ hét: "Không được làm tổn thương tới cô ta!" Gã không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cầm dao đâm về phía Văn Linh.

Mũi dao tới gần Văn Linh, Văn Linh nhìn gã với ánh mắt đau khổ vô hạn, nếu cô ta né tránh, khẳng định có thể dễ dàng tránh được động tác của Đỗ Thiên Dã, nhưng cô ta đột nhiên khựng lại. Đỗ Thiên Dã hơi ngẩn ra, sau một thoáng do dự, một đao này vẫn đâm ra, mũi đao đâm vào vai Văn Linh, ánh mắt Văn Linh trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng, máu tươi dọc theo vai của cô ta chảy xuống, cô ta tựa hồ không cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng con tim lại như trong nháy mắt vỡ thành ngàn mảnh: "Anh thực sự nỡ xuống tay ư?"

Văn Linh vỗ một chưởng lên vai Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã như đằng vân giá vũ bàn về phía sau, ngã sấp xuống mặt cỏ, nhưng thân thể không cảm thấy quá đau đớn, nhìn thấy vai Văn Linh chảy máu, trong đầu là một mảng mờ mịt, gã không ngờ lại đâm Văn Linh.

Trương Dương buông Tô Viện Viện ra chuẩn bị xông lên để viện thủ, Văn Linh phát ra một tiếng cười dài thê lương, không lựa chọn tiếp tục tiến công, thân hình động tác mau lẹ, trong giây lát đã biến mất trong rừng rậm phía trước.

Trương Dương nâng Đỗ Thiên Dã dậy, quan tâm hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Đỗ Thiên Dã hít một hơi, cảm giác thân thể cũng không có gì khác thường, gã lẩm bẩm nói: "Tôi đã làm cô ta bị thương. Tôi đã làm cô ta bị thương!" Nhất thời trong lòng loạn như ma, mâu thuẫn đến cực điểm.

Tình cảnh vừa rồi Trương Dương đã nhìn thấy rõ, hắn nhìn ra Văn Linh đối với Đỗ Thiên Dã thật sự là có tình cảm rất sâu đậm, bằng không với võ công của cô ta căn bản sẽ không tùy ý để Đỗ Thiên Dã đâm cô ta một đao đó, huống chi cô ta có cương khí hộ thân bá đạo, người bình thường căn bản không thể công phá được, cô ta là muốn thông qua phương thức này để kiểm nghiệm xem Đỗ Thiên Dã đối với cô ta còn tình cảm hay không, nhưng Đỗ Thiên Dã đã hoàn toàn chặt đứt tơ tình trong lòng cô ta.

Trương Dương nhìn thấy Đỗ Thiên Dã thất hồn lạc phách như vậy thì không khỏi thầm thở dài, bước tới trước tiên giải huyệt giúp Tô Viện Viện, khớp hàm của Tô Viện Viện phát run vì lạnh, sau khi á huyệt được giải, cô ta run giọng nói: "Cô ta nói giải dược ở trong ví của tôi..."

Trương Dương nghe vậy liền ngẩn ra, rồi thấy Tô Viện Viện từ trong túi tiền lấy ra một bình sứ màu lục, Trương Dương nhận lấy, mở nắp bình sứ, bên trong có một viên thuốc màu đó, một mùi gay mũi truyền đến, Trương Dương xoay người lại, không nhịn được hắt xì một cái, hắn lấy kim bạc mang theo người ra cắm thử vào trong viên thuốc, vừa cẩn thận ngửi ngửi, xác định thuốc này đúng là dung dương hoàn, đặc biệt dùng để giải hàn độc của âm sát tu la chưởng liền đưa cho Tô Viện Viện bảo cô ta ăn.

Đỗ Thiên Dã lúc này đã bình tĩnh hơn, gã nói khẽ: "Viên thuốc có thể có độc hay không?"

Trương Dương nói: "Cô ta nếu thực sự muốn giết Tô Viện Viện thì không cần phải phiền toái như vậy đâu!"

Tô Viện Viện lạnh lắm rồi, nghe Trương Dương nói viên thuốc không có việc gì liền lập tức nuốt xuống, cảm giác viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, một cỗ nhất cỗ nhiệt lưu từ cổ họng của cô ta chảy thẳng xuống bụng, trong nháy mắt đã lan khắp các huyết mạch trên người của cô ta, chỉ chốc lát sau, cảm giác vô cùng lạnh đó đã biến mất vô tung vô ảnh, Trương Dương lại xem thử mạch đập của cô ta, xác định Tô Viện Viện đã khôi phục bình thường, trong lòng cảm thấy có chút không hiểu vì hành động của Văn Linh. Xem ra Văn Linh không hề có ý muốn sát hại Tô Viện Viện, cô ta chỉ thông qua phương thức này để bức Đỗ Thiên Dã phải thổ lộ cõi lòng, nhưng phương pháp của Văn Linh quá mức cực đoan bất thường, khiến chuyện thành ra rối rắm.

Đỗ Thiên Dã rõ ràng là tình tự rất thấp, gã nói khẽ với Tô Viện Viện: "Chúng tôi đưa cô về."

Tô Viện Viện gật đầu, cô ta đã đoán được quan hệ giữa Văn Linh và Đỗ Thiên Dã, tuy rằng trong lòng của cô ta tồn tại rất nhiều nghi vấn, nhưng người thông minh như cô ta sẽ không hỏi vào lúc này.

Đỗ Thiên Dã trước khi đi lại nói với Tô Viện Viện: "Tiểu Tô, chuyện hôm nay, tôi muốn cô giữ bí mật."

Tô Viện Viện gật đầu, nói khẽ: "Bí thư Đỗ yên tâm, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai cả!"

Trương Dương cười cười với Tô Viện Viện, vỗ vỗ vai Đỗ Thiên Dã, hai người cùng nhau rời đi.

Trở lại trong xe jeep của Trương Dương, Đỗ Thiên Dã cả người nằm bẹp trên ghế lái, gã nói khẽ: "Tôi đã đâm cô ta một dao, rất sâu!"

Trương Dương có thể thông cảm cho tâm lý hiện tại của gã, liền an ủi gã: "Tôi nhìn rõ mà, một dao đó không hề đâm trúng chỗ yếu hại của cô ta, với võ công của cô ta, chút thương nhẹ này căn bản là không đáng gì.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, vẻ mặt của gã vẫn thất hồn lạc phách.

Trương Dương nói: "Tôi mời anh đi uống rượu!"

Khi người ta đang đau khổ, cồn thường thường là phương thức gây tê tốt nhất, Đỗ Thiên Dã uống xong rượu trong chén, nhìn chén thủy tinh trống trơn, nói: "Cô ta sao biến thành như vậy?"
Bình Luận (0)
Comment