Y Đạo Quan Đồ

Chương 810.2

Trương Dương nói: “Tôi coi mọi người như bạn của mình, tôi có hại ai cũng sẽ không hại bạn của mình đâu.”

Chu Hưng Quốc cùng những người khác ở đằng xa khảo sát xong khu đô thị mới, cũng đến gặp bọn họ, Chu Hưng Quốc đề xuất đến nhà Cố Doãn Tri thăm một chút, đợi đến khi họ tới cửa nhà Cố Doãn Tri, mới phát hiện ra cửa đóng, Cố Doãn Tri không có nhà, y đã đi chợ đồ cổ ở Đông Giang rồi, vì vậy họ đành thôi.

Trương Dương đã sắp xếp từ trước họ sẽ ăn đồ ăn ở hồ Thu Hà, buổi trưa, họ lên du thuyền, trên du thuyền đã bày biện đầy đủ bàn Bát Tiên, ghẹ, tôm, các loại thủy sản đặc sắc đều có mặt cả.

Mấy người ngồi trên thuyền, Trương Dương nói với Tiết Vĩ Đồng: “Lương Khang và Vương Học Hải không đến sao?’

Tiết Vĩ Đồng nói: “Chúng tôi đến là để khảo sát khu đô thị mới, họ lại đến là để nói chuyện làm ăn với bên Thái Hồng, mỗi người có một việc khác nhau mà.”

Trương Dương nói: “Mỗi người một việc khác nhau thì đúng là không thể đi chung đường được rồi.”

Mấy người đều cười, Tiết Vĩ Đồng nói: “Chu lão đại, hai người các anh khảo sát thế nào rồi?”

Chu Hưng Quốc nói: “Tôi thì không hiểu gì về bên bất động sản, việc này phải hỏi Kiến Cơ.”

Từ Kiến Cơ nói: “Chủ nhiệm Thường sáng nay đã giới thiệu với tôi rất cẩn thận, tôi tin rằng khu đô thị mới này sẽ phát triển nhanh chóng, đầu tư thì nhất định sẽ làm, có điều quy mô đầu tư cụ thể, phải đợi chúng tôi về rồi sẽ quyết định.”

Mặc dù Phùng Cảnh Lượng cũng đi theo khảo sát một buổi sáng, nhưng lại chẳng có ý tưởng gì đặc biệt.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi đã xác định rồi, tôi định xây dựng một khu vui chơi cỡ lớn ở trên bờ hồ Thu Hà.”

Phùng Cảnh Lượng lúc này đã nói chuyện: “Tiết gia, cô đã chọn xong chỗ rồi, thì tôi sẽ xây dựng một khách sạn năm sao bên cạnh chỗ của cô.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Muốn lợi dụng tôi à? Tôi đầu tư là phải đầu tư hết.”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tiết gia, ít nhất thì cũng phải cho anh em cùng ăn với chứ.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Bã cũng không để lại cho anh đâu!”

Tất cả mọi người cùng cười rộ lên.

Tc cầm cốc rượu lên rồi nói: “Các vị, hôm nay tôi mượn chén rượu này để biểu thị lòng minh, hoan nghênh các vị đã đến khảo sát tại Đông Giang.” Lời của hắn bị tiếng chuông điện thoại làm ngắt đoạn, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Kiều Bằng Cử gọi đến, gã nghe nói tối qua nhóm người Chu Hưng Quốc đến nhà chơi, vì vậy đã hỏi Trương Dương, đám người đó đã đi chưa.

Trương Dương đưa điện thoại cho Chu Hưng Quốc, Chu Hưng Quốc vừa nghe là Kiều Bằng Cử, liền vui vẻ nói: “Bằng Cử, tôi còn tưởng tiểu tự nhà anh trốn ở chỗ nào không dám gặp mặt người khác kìa.”

Kiều Bằng Cử nói: “Tôi là loại người đó sao? Anh đã đến Đông Giang rồi, tại sao không gọi điện cho tôi?”

Chu Hưng Quốc nói: “Anh đã không ở đây, thì tôi cần gì phải làm khổ anh chạy từ xa về chứ?’

Kiều Bằng Cử nói: “Anh không coi tôi là bạn à!”

Chu Hưng Quốc nói: “Sao lại thế được? Chủ yếu là vì thấy anh ở Hải Nam, gọi điện cho anh, nhất định anh phải bay về.”

Kiều Bằng Cử nói: “Đúng là anh Chu hiểu tôi nhất, hay là giờ tôi mua vé máy bay về.”

Chu Hưng Quốc cười ha ha nói: “Thôi đừng, đợi đến khi anh về đến đây, chúng tôi đã đến chỗ khác rồi, dù sao thì, về sau chúng tôi sẽ còn đến Đông Giang nữa.”

Chu Hưng Quốc khá vừa lòng với lần khảo sát này, gã đã về cơ bản quyết định đầu tư ở Đông Giang, cùng Từ Kiến Cơ đầu tư vào hạng mục bất động sản, có điều những lời này Chu Hưng Quốc vẫn chưa nói cho Trương Dương nghe.

Kiều Bằng Cử lại hàn huyên với gã vài câu, rồi chào mọi người, cuối cùng điện thoại lại về trong tay Trương Dương, Kiều Bằng Cử nói: “Trương Dương, mấy người này đều là bạn tốt của tôi cả, anh nhất định phải chăm sóc họ cho chu đáo, nếu như họ có gì phật ý, về sau tôi sẽ tìm anh để tính sổ đấy.”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi yên tâm đi, có điều phí chiêu đãi lần này tôi sẽ để dành lại cho anh, để về sau anh trả lại cho tôi.”

Kiều Bằng Cử cười lớn.

Trương Dương đặt điện thoại xuống, thấy Tiết Vĩ Đồng cầm máy ảnh chụp đi chụp lại, bèn cười nói: “Tiết gia, phong cảnh hữu tình, mặt trời ấm áp, đây là cơ hội tốt để ăn thịt uống rượu, cô đừng lãng phí thời gian quá nhiều vào việc chụp ảnh.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi đang chọn vị trí cho khu vui chơi kìa.”

Chu Hưng Quốc nói: “Tiết gia, cô làm việc thật là nhanh chóng, giờ đã quyết định rồi sao?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Làm việc phải nhanh chóng dứt khoát mới được, tôi ghét nhất là nhìn thấy ai cứ chậm chạp lề mề.”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tôi thật sự bái phục sự quyết đoán của Tiết gia!’

Thật ra mấy người này đều hiểu rằng sự nhanh nhẹn quyết đoán của Tiết Vĩ Đồng đều không phải là quyết đoán mù quáng, trước khi đến đây, Tiết Vĩ Đồng chắc chắn đã tìm hiểu không ít, cô ta rất có năng khiếu trên thương trường, ngoài mặt thì bỗ bã, nhưng từ lúc làm việc kinh doanh đến bây giờ, chưa bao giờ cô ta lựa chọn nhầm hạng mục, dù là bán xe ở kinh thành, hay là khu vui chơi Dieter của cô ta đều làm ăn rất tốt, trong quốc có ba công viên vui chơi dưới trướng cô ta, mỗi công viên đều thu hút rất nhiều khách.

Đây không phải là thứ có thể thực hiện chỉ dựa vào người quen và sự may mắn.

Tiết Vĩ Đồng chụp ảnh xong, mới mỉm cười về bàn ngồi xuống: “Trương Dương, tiếp theo đây là tiết mục gì?”

Trương Dương nói: “Đi săn!”

“Đi săn?” Mấy người cùng nói.

Trương Dương gật đầu: “Đi săn, huyện Bảo Hỏa của Đông Giang vừa xây dựng một trường să mới, tôi đã bảo người liên hệ rồi, chúng ta ăn xong cơm rồi sẽ đến đó chơi!”

Phùng Cảnh Lượng nói, Trương Dương đều coi bọn họ là người chẳng biết gì rồi, với đám thái tử kinh thành, đi săn chẳng phải là chuyện gì mới mẻ với họ, xung quanh kinh thành có không ít những trường săn với quy mô lớn, Từ Kiến Cơ nói: “Trong trường săn có động vật gì?”

Trương Dương nói: “Nai, gà, thỏ gì gì ấy, chẳng có con gì quá quý.”

Từ Kiến Cơ lắc đầu nói: “Vậy thì chán chết, năm ngoái chúng tôi đi săn ở trong núi sâu của Đông Bắc, săn được bốn năm trăm cân lợn rừng mới thấy đã tay đó.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Lợn rừng thì đã là cái gì, tôi còn từng săn gấu chó kìa!”

Trương Dương nói: “Gấu chó là động vật được quốc gia bảo vệ, săn nó là phạm pháp đấy.”

Nghe thấy câu này của Trương Dương, mấy người đều cười rộ lên.

Chu Hưng Quốc nói: “Ngồi đây cũng chẳng làm gì, chúng ta đi cùng Trương Dương đi, luyện chút kỹ thuật bắn súng cũng không tồi.”

Trương Dương nói: “Tối nay chúng ta sẽ cắm trại trên núi Thiết Đề, không về nữa.” Thật ra chủ ý đi săn ở trên núi Thiết Đề là do Viên Ba đề xuất giúp hắn, Trương Dương biết rằng đám con cháu quan gia này biết nhiều thứ, để tiếp đãi bọn họ, Trương Dương cũng đã nghĩ nát óc, sợ rằng người ta không hài lòng, nhưng thấy thái độ của họ rõ ràng cũng không hứng thú lắm.

Trường săn nằm ở núi Thiết Đề huyện Bảo Hòa, núi Thiết Đề có tên như vậy là bởi ngọn núi này giống một cái vó ngựa, đá trên núi lại giàu chất sắt, những mảng đá lộ ra bên ngoài đều là màu đỏ cả, trường săn rất rộng, gần như bao quanh cả ngọn núi Thiết Đề, phía nam ngọn núi đã từng có một mỏ sắt, sau này vì không phù hợp với quy định khai thác, nên đã bị bắt đóng cửa, dốc phía nam bị rơi mất một chút, thiếu mất một mảng từ sườn nhúi, giống như một lưỡi dao khuyết vật, đi về phía nam là hồ Thanh Bình, đây là hồ nước ngọt lớn nhất của Đông Giang.

Họ lái xe vào trường săn, tên trường săn đã gây sự chú ý cho đám thái tử gia này.

Chu Hưng Quốc nói: “Trường săn Bát Kỳ! Ha ha, không ngờ Bình Hải lại có con cháu Bát Kỳ?”

Trương Dương nói: “Nghe nói trường săn này là do người Mãn mở, có chút thân thích với gia tộc Ái Tâm Giác La.” Chiếc xe đến trước tòa nhà nhỏ của trường săn, có thể nhìn thấy trên bãi cỏ ở phía trước là những đàn ngựa Mông Cô đang ăn cỏ.

Từ Kiến Cơ nhìn thấy ngựa Mông Cổ bắt đầu cảm thấy hứng thú, dù là không có thú săn gì hay, nhưng cưỡi ngựa cũng được.

Ông chủ của trường săn Kim Vĩnh Lượng nghe thấy tiếng xe ô tô đã đứng đợi ở cửa rồi, bên cạnh còn mấy người nhân viên của trường săn nữa, gã cười rạng rỡ ra đón, bắt tay với Trương Dương bước xuống xe đầu tiên: “Chủ nhiệm Trương phải không, tôi đã từng nhìn thấy anh trên ti vi.”

Trương Dương cười nói: “Viên Ba đã nói với anh rồi đúng không.”

Kim Vĩnh Lượng gật đầu nói: “Tôi đã sắp xếp xong hết rồi!”

Từ Kiến Cơ trước kia thường xuyên đi săn, gã cũng được coi là người có kinh nghiệm trong mặt này, gã cười nói: “Anh cung cấp vũ khí gì cho chúng tôi vậy?”

Kim Vĩnh Lượng nói: “Các vị, trường săn của chúng tôi không giống với những nơi khác, chúng tôi săn bắn bảo vệ môi trường, không dùng vũ khí có lửa!”

Nghe Kim Vĩnh Lượng nói vậy, tất cả mọi người đều ngớ ra, Chu Hưng Quốc cũng bước đến: “Không dùng vũ khí có lửa, vậy thì dùng gì?”

Kim Vĩnh Lượng cười nói: “Đi, tôi đưa mọi người đi thăm kho vũ khí của chúng tôi!”

Cái gọi là săn bắn bảo vệ môi trường đã làm cho đám người này trở nên hiếu kỳ, Trương đại quan thầm cười, cái gì gọi là săn bắt bảo vệ môi trường chứ, nói trắng ra là vũ khí lạnh, binh khí thường, đầu óc của Kim Vĩnh Lượng cũng rất thông minh, biết lựa chọn con đường độc đáo. Ở Bình Hải rõ ràng là không thích hợp mở trường săn với những động vật quý hiếm, vì vậy nên phải chú trọng vào cách săn. Họ đã săn thỏ, săn gà, nhưng đều là dùng súng, giờ đây dùng binh khí thường liệu các người có biết săn không?

Đến kho vũ khí, ngay cả Chu Hưng Quốc đã biết nhiều thứ cũng phải phát ra lời cảm thán, tất cả binh khí đều có ở đây, hơn nữa mỗi chiếc đều được chế tạo rất đẹp, anh muốn chọn gì cũng có, trang bị phòng hộ cũng là của hiện đại, đương nhiên, nếu như anh muốn hưởng thụ cảm giác đi săn của người cổ đại cũng được, ở đây cũng đã chuẩn bị áo giáp mũ giáp cho khác, đương nhiên là phải được qua cải tạo.

Tiết Vĩ Đồng cười: “Vui thế, tôi lấy cái này!” Cô bước đến cầm một chiếc đao dài, vung vung trong không trung, không ngờ cũng có tiếng xé gió, có thể thấy sức lực của cô ta không nhỏ.

Trương Dương bước đến chọn một chiếc cung, hai tay hắn hơi dùng sức một chút đã có thể kéo chiếc cung thành hình trăng khuyết rồi, tay phải nhẹ nhàng bỏ ra, vù một tiếng, sau đó dây cung rung lên, tiếng vù vù vang lên bên tai không ngớt, hắn lắc đầu nói: “Chiếc cung này mềm quá!”
Bình Luận (0)
Comment