Y Đạo Quan Đồ

Chương 875.2

Trương đại quan cũng muốn nhanh, nhưng con ngựa này đúng là hàng rởm, nếu thật sự đem ra đua thì thật sự quá kém, Trương Dương dùng tay ấm vào vị trí gần trước ngực của con ngựa, chỉ cần là động vất, đều là huyệt đạo cả, Trương đại quan không phải là bác sĩ thú y, những nghiên cứu của hắn với động vận không bằng nhân loại, nhưng hắn biết rằng thông qua cách gì có thể phát huy được tiềm năng của ngựa, vừa được bấm huyệt, lông con ngựa đen liền dựng đứng lên, và hai tai cũng vậy, nó giơ bốn chân, tốc độ chạy rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều.

Trần An Bang vừa hét con ngựa chạy nhanh lên, vừa quay đầu lại xem Trương Dương đã bị bỏ xa bao lâu, điều làm gã thất vọng là, sau khi kéo khoảng cách hai, ba mươi mét, trong thời gian ngắn vẫn không thấy khoảng cách này kéo xa hơn.

Hai con ngựa thật sự quá khác về năng lực, mặc dù Trương Dương có thể kích thích tiềm năng của con ngựa tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng điều này không thể dùng lâu dài, con ngựa đen khi chạy đến vòng thứ tám đã bắt đầu có biểu hiện mệt, Trương đại quan thầm thở dài, xem ra không dùng chút thủ đoạn là không thể nào thắng được rồi, từ lúc bắt đầu trận đấu, Trương Dương đã nắm một viên sỏi, nhỏ như một hạt đậu, nhắm chuẩn vào con ngựa của Trần An Bang, hắn búng tay, viên sỏi đó bắn đi như chớp trong không trung, nhắm thẳng vào vị trí giữa của con tia chớp đỏ.”

Trương đại quan biết rằng, vị trí này gần như là điểm yếu của tất cả động vật, có điều Trương Dương cũng không dự định làm cho con ngựa này thành tàn phế, chỉ cần dùng chút thủ đoạn để thắng trận đấu là được rồi, với động vật, từ trước đến giờ Trương đại quan đều rất yêu quý.

Trần An Bang đã biết mình nắm chắc phần thắng, trên mặt lộ ra nụ cười đắc chí, nhưng khi gã bắt đầu dốc toàn lực, thì con ngựa ở dưới phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Tia chớp đỏ đột nhiên phanh gấp lại, mông chổng lên trời, may mà kỹ thuật cưỡi ngựa của Trần An Bang tốt, mới không bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, sau khi con tia chớp đen kêu một tiếng này, sự đau đớn rõ ràng không giảm bớt, bốn chân không ngừng nhảy nhót, Trần An Bang bật lên trên lưng ngựa, gã cố gắng giữ lấy dây cương, sợ rằng ngã từ trên lưng ngựa xuống, không hiểu tại sao lại xảy ra tình trạng này.

Thật ra tất cả những người đang xem cũng không hiểu được đang xảy ra chuyện gì, đều tưởng rằng Trần An Bang đã đến lúc thắng lợi, phát hiện ra con ngựa của gã xảy ra vấn đề, lúc này, Trương đại quan đã vượt qua người Trần An Bang, khi đi qua, còn cười hì hì chào: “Tôi đi trước nhé!”

Địch Danh Vọng nhận ra có điều gì đó bất thường, vội vàng gọi người đến, khi chuẩn bị vào trong trường đua để giúp, thì còn ngựa của Trần An Bang mang theo cả gã xông về phía hàng rào, con ngựa đó rất giỏi, nhảy được qua cả hàng rào hơn một mét, đem theo Trần An Bang xông về phía đám người, mọi người láo nháo, Địch Danh Vọng lớn tiếng nói: ‘Tránh ra! Tránh ra mau, con ngựa bị điên rồi!”

Thời Duy cách đó gần nhất, thấy con ngựa đó mang theo cả Trần An Bang chạy điên cuồng về phía mình, sợ đến độ ngớ ra ở đó.

Thời khắc quan trọng, Kiều Bằng Phi bước từng bước lớn đến, không biết trong tay gã lấy đâu ra một khẩu súng săn, đứng ở trước Thời Duy, rồi giương súng, nhắm chuẩn vào phần đầu của con ngựa, đoàng! Một tiếng, viên đạn bay vào đầu con ngựa, con ngựa đổ rầm ra mặt đất, bùn đất bắn tung tóe khắp nơi, Trần An Bang bị con ngựa đè vào một chân, không thể chạy thoát, toàn thân đau đớn, nhưng gã không thèm để ý, nhìn cái lỗ đầy máu trên đầu con ngựa yêu quý, Trần An Bang suýt nữa chảy cả nước mắt, gã gào lên: “Anh giết nó rồi, a! anh giết con ngựa của tôi rồi!”

Trương Dương đã về đến vạch đích, không ai chú ý đến sự thắng lợi của Trương Dương nữa, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ án.

Chẳng ai để ý Kiều Bằng Phi lấy khẩu súng ra từ lúc nào, phát súng này bắn rất chuẩn xác, không hề để cho con ngựa một cơ hội sống nào. Con ngựa nằm trong đống máu, bốn chân vẫn còn đang giãy giụa.

Kiều Bằng Phi vất khẩu súng săn cho Địch Danh Vọng, rồi điềm đạm nói: “Con ngựa này là chiến lợi phẩm của Trương Dương!”

Lương Khang đứng ở một bên thầm hít một hơi, đột nhiên gã hiểu ra rằng, mục đích Kiều Bằng Phi mang súng săn đến là để giết con ngựa này, dù là cuối cùng trận đấu này ai thắng, nhưng gã cũng phải trút giận. Sự mất khống chế trong khi đua chỉ là một lý do của gã mà thôi, gã muốn thông qua phát súng này nói với Trần An Bang, nói với tất cả mọi người, không được phép gây sự với Kiều gia.

Trần An Bang cũng hiểu được đạo lý này, nhưng cái giá phải trả quá đắt.

Trương đại quan đến hiện trường, thấy con ngựa đua đã chết, trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, có điều nghĩ đến việc khiêu khích của Trần An Bang hôm nay với con cháu Kiều gia, Kiều Bằng Phi làm như vậy là không hề quá đáng, gã bắt buộc phải thông qua biện pháp mạnh để nói với đám thái tử kinh thành rằng, Kiều gia không phải là thứ có thể đùa.

Trương đại quan thở dài nói: “Này Bằng Phi, sao lại bắn chết ngựa của tôi rồi? Hơn 100 vạn đó.”

Kiều Mộng Viện nói: Tôi đền cho anh!” Mặc dù Kiều Mộng Viện cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng cô không hề cảm thấy cách làm này của Kiều Bằng Phi là sai lầm, ngay cả đám tiểu tử như Trần An Bang cũng dám đứng ra khiêu khích Kiều gia, là con cháu của Kiều gia, Kiều Bằng Phi nên đứng ra làm như vậy, Thời Duy thì không chịu nổi nữa, vành mắt đã đỏ hoe.

Trương Dương cười nói: “Chẳng qua chỉ là 100 vạn bảng Anh thôi mà, số tiền này có đáng gì, làm sao bằng được tình cảm của chúng ta chứ? Thôi, tôi cũng chẳng cần con ngựa này nữa.” Hắn quay sang nói với Trần An Bang đang đau khổ tột cùng: “Trần An Bang, anh chôn nó đi.”

Địch Danh Vọng bảo người làm đến dọn xác con ngựa, Trần An Bang lúc này mới được tự do, may mà gã không bị thương.

Nhìn Trần An Bang mặt phờ phạc, Lương Khang không hề có chút đồng tình nào, trong lòng nói thật là đáng kiếp, sức ảnh hưởng của Kiều gia không lớn như trước nữa, nhưng không phải là thứ mà tiểu tử nhà anh có thể xem thường, tự tìm đến cái chết còn trách ai được nữa?

Tâm trạng vui vẻ của mấy người Trương Dương bị ảnh hưởng bới Trần An Bang, họ không còn tâm trạng đâu ở lại cưỡi ngựa nữa, mặc dù trường đua có không ít người, nhưng thấy mấy người họ đến đây chơi, chẳng ai dám đi chơi nữa, Lương Khang cũng vậy.

Thời Duy cảm thấy rất khó hiểu về sự việc nổi điên của con ngựa Trần An Bang, cô nói Trương Dương xem việc này có nội tình gì không, có phải là hắn đã gây trò không, Trương Dương bị cô hỏi thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng đã thừa nhận, hắn đã nhét một viên sỏi vào hậu môn con ngựa.

Thời Duy nói: “Lợi hại vậy à, một viên sỏi nhỏ bằng hạt đậu đã có thể làm nó phát điên sao.”

Trương đại quan nói: “Nếu như cô bị nhét một viên thì cô cũng phát điên thôi!”

Thời Duy ngớ người, mặt đỏ bừng lên, nghiến răng nói: “Trương Dương, có tin tôi đánh dập miệng anh không!”

Đến tận khi bắn súng, Thời Duy vẫn canh cánh về những lời này của Trương Dương, nhưng Trương đại quan chẳng tính toán với cô ta, đên bên cạnh Kiều Mộng Viện cười hì hì nói: “Vừa rồi cô bảo sẽ đền cho tôi à?”

Kiều Mộng Viện nói: “Tôi chẳng hứng thú gì với ngựa, tiền cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô lấy thân mình bồi thường cho tôi là được rồi.”

Kiều Mộng Viện cười, không nói gì, cô đã quá quen với việc Trương Dương chọc tức mình.

Trương Dương nói: “Tôi quyết định rồi, tết năm nay tôi không về nữa, ở lại kinh thành chơi cùng cô.”

“Tết nhất, về nhà cùng người thân chẳng phải tốt hơn?”

Trương Dương nói: “Yên Nhiên và bà ngoại đi Đông Giang, vốn tôi muốn về Xuân Dương ăn tết, nhưng cha mẹ tôi đột nhiên lại bảo muốn về quê, vì vậy tôi ở lại kinh thành thôi.”

Kiều Mộng Viện nói: “Tết nhất có ai là không ăn tết cùng gia đình, một mình anh thì ăn tết ở đâu?” Nói xong cô cười nói: “Tôi quên mất, có phải anh định ăn tết ở nhà phó thủ tướng Văn không?”

Trương Dương nói: “Tùy thôi, nếu như cô không ghét, thì tôi ăn tết cùng người nhà cô cũng được.”

Kiều Mộng Viện biết rằng hắn ở lại kinh thành là để an ủi cô, trong lòng rất cảm động, nhưng cô nhẹ nhàng nói: “Đừng đến nhà tôi, để người khác đỡ nói ra nói vào.”

Trương Dương nói: “Có một việc tôi luôn muốn hỏi cô, chuyện của cô và Chu Hưng Quốc rốt cuộc là thật hay là giả?”

Ánh mắt Kiều Mộng Viện nhìn về phía xa xa, tâm trạng cô hôm nay đã khá hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói: “Tôi từng gặp anh ấy một lần, là người khác giới thiệu, tôi còn đang suy nghĩ.”

Trương đại quan vừa nghe đã nhảy dựng lên: “Suy nghĩ cái gì? Cô vốn đâu có thích anh ta, có gì mà phải suy nghĩ chứ?”

Kiều Mộng Viện nói: “Con người sông ở trên đời, dù sao thì cũng phải có một mái ấm.”

Trương Dương nói: “Vậy thì cũng không nhất định phải chọn anh ta chứ?”

Kiều Mộng Viện nhìn sang Trương Dương rồi nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng việc của tôi tôi sẽ tự làm chủ.”

Trương Dương nói: “Vớ vẩn, chính tôi cứu mạng cô, cô phải tôn trọng ý kiến của tôi.”

Kiều Mộng Viện nhìn bộ dạng của hắn cảm thấy hơi nực cười, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng có lý do gì để buồn cười cả, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh thật sự muốn miễn cưỡng tôi, thì cùng lắm là tôi trả lại tính mạng này cho anh.”

Trương đại quan không nói gì được nữa, Kiều Mộng Viện là một cô gái rất có chủ kiến, cô ấy nói được là sẽ làm được.

Kiều Bằng Phi đang bắn súng liền nói với Trương Dương: “Này! Nói chuyện gì thế? Đến đây bắn súng đi!”

Thời Duy đặt súng xuống rồi nói: “Anh ta đang ở đó lừa gạt chị tôi đấy à, Trương Dương, tôi nói cho anh biết nhé, anh đã là người đàn ông có vợ rồi, đừng có léng phéng đến chị tôi.”

Trương đại quan thật sự phục cái miệng của cô ấy, vừa bước qua vừa nói: “Nếu như cô là vợ của tôi, thì tôi nhất định phải cắt cái lưỡi của cô đi!”

Trương đại quan nhận lấy khẩu súng của Thời duy, rồi lên đạn, nhắm chuẩn vào chiếc bia ở phía xa, pằng! pằng! pằng!, hắn bắn liên tục ba phtas súng, ba phát đạn chuẩn xác găm vào bia, làm cho Thời Duy ngớ người, ngay cả Kiều Bằng Phi ở bên cạnh cũng ngớ ra: “Trương Dương, anh giỏi quá, anh không nên đi làm cán bộ nhà nước, mà nên đi làm vận động viên bắn súng thì hơn, với trình độ này của anh, anh nhất định giành được huy chương vàng Olympic.”

Trương đại quan nhe răng cười: “Lấy huy chương vàng làm sao có cảm giác thành tựu như làm quan được? Quán quân Olympic nhiều vô kể, anh xem có mấy người quán quân về sau làm được quan giỏi? Làm quan ở Trung Quốc, khó hơn nhiều so với việc giành huy chương vàng Olympic.”

Thời Duy nói: “Chưa chắc đâu.”

Khi Trương Dương thêm đạn và chuẩn bị bắn một loạt mới, điện thoại của hắn vang lên, hắn đưa súng cho Thời Duy, rồi mình đi sang một bên để nghe điện thoại.

Điện thoại là do Tiết Vĩ Đồng gọi đến: “Anh ba, anh thật chẳng trượng nghĩa chút nào, đi ra ngoài chơi mà cũng không gọi cho chúng tôi một tiếng!”

Trương Dương cười nói: “Chẳng phải là vì sợ mọi người bận sao?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Đang làm gì đó? Bắn súng à! Kỹ thuật bắn thế nào?”

Trương đại quan ngước đầu lên, nhìn thấy đằng xa có mấy người đi về phía hắn, người đi ở giữa là Chu Hưng Quốc, Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ đi ở hai bên, cạnh Tiết Vĩ Đồng còn có Viên Tân Quân.

Trương Dương mặt cười ra đón, thật không ngờ họ lại tìm được đến đây.

Kiều Bằng Phi thấy đám người này đến, cũng đặt khẩu súng trong tay xuống rồi ra chào.

Chu Hưng Quốc bắt tay Kiều Bằng Phi lắc qua lắc lại: “Bằng Phi, anh ở Tây Tạng về mà tôi còn chưa kịp đón.”

Kiều Bằng Phi cười nói: “Không cần đâu, bạn mình cả, không cần khách sáo như vậy.”

Tiết Vĩ Đồng đến trước mặt Trương Dương: “Anh ba, chẳng phải anh cùng chị dâu về Bình Hải rồi sao?”

Trương Dương nói: “Đột nhiên có chút việc, vì vậy tết năm nay không về nữa, định ở lại kinh thành để ăn tết, đang định liên lạc với mọi người, không ngờ lại gặp nhau ở đây rồi.”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi vẫn còn nợ chị dâu một chiếc xe kìa.”

Trương Dương nói: “Được rồi, đợi bao giờ kết hôn rồi tặng một lượt.” Trong lòng nghĩ rằng họ không thể nào đến đây một cách trùng hợp vậy được, hắn liền kéo Tiết Vĩ Đồng sang một bên rồi nói: “Sao lại thế nào? Mọi người sao lại đến đây?”
Bình Luận (0)
Comment