Y Đạo Quan Đồ

Chương 923.2

Trương Dương tưởng rằng cô chỉ là nhân cơ hội để khen ngợi hắn mà thôi, giờ đây chẳng mấy người thanh niên hiểu được thư pháp, không giống như đời Tùy kia, nếu ai không biết thư pháp thì chẳng thể nào vác mặt được ra đường.

Đinh Cao Sơn nói: “Bí thư Trương, khuê nữ của tôi tốt nghiệp từ học viện nghệ thuật Đông Giang, lúc đó, nó học về chuyên ngành thư pháp!” Nói đến con gái của mình, trên mặt Đinh Cao Sơn đầy vẻ tự hào.

Trương Dương lúc này mới quay sang nhìn Đinh Lâm, phát hiện ra, ánh mắt của Đinh Lâm rất chú ý đến chữ của hắn. Trương Dương mỉm cười nói: “Nói như vậy nghĩa là tôi đã múa rừu qua mặt thợ rồi mà.”

Đinh Lâm cười nói: “Bí thư Trương thật khiêm tốn quá, từ những chữ mà anh viết đây, tôi có thể nhận ra rằng, trình độ thư pháp của anh nhất định rất cao, trong những hàng chữ này lộ ra nét phóng khoáng.”

Trương Dương cười nói: “Quá khen!”

Quách Thụy Dương cười nói: “Chẳng quá khen gì đâu, thư pháp của bí thư Trương là do Thiên Trì tiên sinh đích thân chỉ đạo đó.” Quách Thụy Dương biết quan hệ giữa Trương Dương và Thiên Trì tiên sinh, vì vậy mới nói thế.

Đinh Lâm nói: “Năm năm trước tôi từng được gặp Thiên Trì tiên sinh một lần, vốn dĩ cũng có ý định bái tiên sinh làm thầy, đáng tiếc rằng cuối cùng vẫn không có duyên với tiên sinh.”

Trương Dương thầm nói, Thiên Trì tiên sinh đâu có thu nhận đồ đệ dễ dàng như vậy được? Chẳng phải là trong túi có mấy đồng tiền là có thể trở thành đồ đệ của tiên sinh, Đinh Lâm có một câu không nói sai, đó là duyên chưa đến.

Đinh Cao Sơn nói: “Nói như vậy, đã làm tôi nhớ đến một chuyện, trong thư phòng của tôi còn có một bức của Thiên Trì tiên sinh.”

Trương Dương vừa nghe đã thấy hứng thú: “Vậy chúng ta qua đó xem đi.”

Đinh Cao Sơn cười nói: “Tiểu Lâm, con đi lấy cho bí thư trương xem.”

Sau khi nhân tài thư pháp là Thiên Trì tiên sinh qua đời, giá cả của tác phẩm do ông viết đã tăng gấp mấy lần, những người giàu có này đều coi việc sở hữu được một tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh làm vinh hạnh.

Mấy người họ tiếp tục uống rượu. Chẳng bao lâu sau, Đinh Lâm đã cầm bức họa lại rồi, và mở ra trên bàn trà, Trương Dương chỉ nhìn qua đã nói ngay: “Bức này không phải là của Thiên Trì tiên sinh viết!”

Tất cả mọi người đều ngớ ra, Đinh Cao Sơn nói: “Mười năm trước, tôi đã bỏ ra 100000 để mua bức này đó, giá thị trường của nó bây giờ có lẽ đã vượt qua cả 1000000 rồi, tôi đã bảo mấy vị nhân sĩ chuyên nghiệp giám định rồi, họ đều nói rằng bức này là của Thiên Trì tiên sinh thật.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chuyên gia nói thế nào tôi không biết, nhưng tôi thấy bức này là giả.”

Hắn cầm bức họa lên nhìn kỹ một lượt rồi lại lắc đầu nói: “Người viết bức này có lẽ cũng là một người nổi tiếng về thư pháp, từ trong cách vận bút của ông ta có thể thấy được bảy phần giống với Thiên Trì tiên sinh, không thể không thừa nhận rằng, trình độ của người này đã đạt đến trình độ giả thành thật, nếu như không phải là người khá hiểu về tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, có lẽ không nhận ra được thật giả.”

Đinh Cao Sơn vốn tưởng rằng Trương Dương nhìn nhầm, nhưng thấy hắn nói đâu ra đấy, cũng cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ tác phẩm của gã mua về lại là đồ giả sao?

Trương Dương lại nhìn vào bức họa một lần nữa. Đó chính là bài Vô Đề của Lý Thương Ẩn, Trương Dương vẫn nhận ra nét mềm mại trong ý bút, điều này có hơi khác với nét mộc mạc của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương đột nhiên nhớ đến một người, đó là đệ tử của Thiên Trì tiên sinh, Hoàng Nhàn Vân, có một vài chữ mang cho hắn cảm giác giống như thư pháp của Hoàng Nhàn Vân vậy. Chẳng lẽ đây lại là chữ của Hoàng Nhàn Vân viết ư? Nếu thật sự như vậy, thì không khó để hiểu tại sao Thiên Trì tiên sinh sau này rất ít khi nhắc đến người đệ tử này, thậm chí sau khi gã ra nước ngoài cũng cắt liên lạc luôn.

Đinh Cao Sơn là một người rất ưa thể diện, nghe Trương Dương nói bức họa này là đồ giả, cảm thấy mất mặt ngay lập tức, nếu là người khác, gã sẽ tranh luận ngay, nhưng với vị thiếu gia này, gã không thể nói gì được.

Đinh Lâm nói: “Nếu nói vậy, thì tôi lại nhớ tới một việc, năm năm trước khi tôi đi gặp Thiên Trì tiên sinh, cũng mang theo bức họa này đi, ông ấy xem xong chỉ cười mà không nói gì cả. Chẳng lẽ lúc đó ông ấy đã nhận ra bức này là giả sao?”

Đinh Cao Sơn nói: “Nếu như là giả, thì giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, vất đi cho xong.” Gã nói như vậy là để đỡ mất thể diện.

Trương Dương mỉm cười nói: “Dù là thật hay là giả, thì bức này quả thật viết rất đẹp, nếu vất đi thì đáng tiếc quá, cất đi thì hơn, dù là đồ giả, nhưng cũng là đồ giả khó kiếm.”

Đinh Lâm thu lại rồi nói: “Để cho bí thư Trương chê cười rồi.”

Trương Dương nói ra bức này là đồ giả, nguyên nhân chủ yếu là hắn không muốn người khác giả mạo Thiên Trì tiên sinh, sau khi nói ra chuyện này, hắn cũng hơi hối hận, hắn nhận ra thái độ của Đinh Cao Sơn lúc đó rất khó xử, hắn đã đến nhà người ta làm khác, Đinh Cao Sơn vốn định lấy bức này ra để khoe một chút, kết quả là bị hắn nói toạc móng heo, đương nhiên sắc mặt sẽ không được đẹp rồi, Trương Dương không phải là nhằm vào Đinh Cao Sơn, hắn cười nói: “Thật ra người viết bức chữ này cũng có trình độ thư pháp rất đẳng cấp, nhưng không hiểu tại sao người đó lại giả vờ là tác phẩm của Thiên trì tiên sinh.”

Đinh Lâm nói: “Bí thư Trương, anh nhận ra bức này là do ai vẽ rồi ư?”

Trương Dương ngầm khen ngợi đầu óc cô gái này thông minh, chỉ từ lời này của hứn mà đã nắm được ý tại ngôn ngoại rồi, hắn lắc đầu nói: “Tôi làm sao có bản lĩnh lớn như vậy được, tôi chỉ là nhận xét về chữ thôi.”

Quách Thụy Dương để hóa giải sự khó xử của Đinh Cao Sơn, liền vỗ vỗ vai Đinh Cao Sơn rồi nói: “Thế nào? Tôi đã nói trình độ thư pháp của Trương Dương rất giỏi, giờ đây anh tin rồi chứ?”

Đinh Cao Sơn cười gật đầu, nói: “Tiểu Lâm, Kính Quốc, các con phải kính bí thư Trương thêm một cốc nữa, vì đã tặng cho hai đứa món quà quý giá này.”

Đinh Lâm và Phùng Kính Quốc rót rượu bước đến, Trương Dương nhận cốc rượu của họ rồi nói: “Viết những chữ này, là để chúc hai người hôn nhân hạnh phúc, đầu bạc răng long!”

“Cảm ơn bí thư Trương!” Phùng Kính Quốc và Đinh Lâm cùng lên tiếng.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị uống rượu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra, một người đàn ông cao lớn bước từ bên ngoài vào, tóc gã hơi rối, bước đi khuệnh khoạng, rõ ràng đã hơi say. Sau khi bước vào, gã đã để ý ngay đến Đinh Lâm, rồi cười hà hà nói: “Tổng giám đốc Đinh….Uống rượu mừng sao không gọi tôi một tiếng?”

Đinh Cao Sơn chau chau mày, trên mặt của Đinh Lâm lộ chút lo lắng.

Trương Dương nhận ra rằng, sắp có chuyện hay để xem rồi.

Đinh Cao Sơn nói: “Tiểu Cường, anh đi ra ngoài đi, tí nữa hai vợ chồng Tiểu Lâm sẽ đến kính rượu anh, có mấy vị lãnh đạo ở đây!”

Người đến là con trai nuôi của gã, Phan Cường.

Phan Cường cười hà hà một tiếng, rồi lắc lư bước đến, cầm một cốc rượu lên, rồi nói với Trương Dương: “Lãnh đạo à! Tôi kính vị lãnh đạo này!” Không đợi Trương Dương lên tiếng, gã đã ngửng cổ uống hết cốc rượu.

Lúc này lại có một người đi từ bên ngoài vào, đó chính là em của Đinh Cao Sơn, Đinh Cao Thăng, Đinh Cao Sơn nói: “Cao Thăng, Tiểu Cường uống quá chén rồi, chú dẫn nó ra ngoài đi.”

Đinh Cao Thăng bước đến kéo Phan Cường, nhưng Phan Cường vẫn đứng ỳ ở đó, gã cầm cốc rượu đã cạn cười nói: “Cô dâu chú rể còn chưa kính rượu tôi kia mà, tôi uống xong cốc rượu hỉ này sẽ đi ngay.”

Mặt Đinh Cao Sơn xanh lét, nhưng trước mặt nhiều vị lãnh đạo thế này, không thể nào tức giận được, gã nở một nụ cười với Quách Thụy Dương: “Đây là con trai nuôi của tôi, Phan Cường, nó cứ uống rượu quá chén như vậy đấy, hôm nay là do nó vui quá, thật là ngại.”

Quách Thụy Dương, Tưởng Hồng Cương, Trương Dương đều là những nhân vật đã trải qua nhiều chuyện, họ vừa nhìn đã nhận ra điều bất thường trong đó, Phan Cường này chẳng phải là tự nhiên mà uống nhiều, từ thời khắc gã bước vào, đã phát hiện ra sắc mặt của Đinh Lâm thay đổi, và sắc mặt của chú rể Phùng Kính Quốc cũng chẳng đẹp đẽ gì.

Trương Dương thầm nói, tình tay ba, chắc chắn đây là tình tay ba.

Phùng Kính Quốc cầm chai rượu lên rót một cốc, rồi cầm đến trước mặt Phan Cường: “Anh Cường, hai vợ chồng tôi kính anh một chén, cảm ơn anh đã đến dự hôn lễ của chúng tôi.”

Phan Cường gật đầu nói: “Về sau cậu đã là em rể của tôi rồi, về sau nhớ đối xử tốt với em gái tôi…” Nói đến đây, trong lòng gã cảm thấy đau đớn vô hạn, gã nhận cốc rượu rồi uống.

Đương nhiên kính rượu phải đủ cả hai người, Đinh Lâm bảo người rót ít cho hắn một chút, Phan Cường lại không đồng ý: “Rót đầy đi! Rượu hỉ không làm say được đâu!”

Đinh Lâm nói: “Anh Cường, anh uống quá chén rồi!”

Phan Cường nói: “Tôi không quá chén, tôi rất tỉnh táo! Rót đầy cho tôi!”

Thái độ của Đinh Lâm rất do dự, Phùng Kính Quốc cầm chai rượu lên rót đầy cho gã.

Phan Cường cười nói: “Tiểu Lâm, em không muốn anh uống chén rượu mừng này à?”

Đinh Lâm quyết tâm, cuối cùng cầm cốc rượu lên, nhẹ nhàng nói: “Anh Cường, anh uống đi!”

Phan Cường cầm cốc rượu lên rồi nói: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, Kính Quốc, hãy đối xử với Tiểu Lâm thật tốt, nếu như cậu dám đối xử với cô ấy không ra gì, tôi sẽ là người đầu tiên…không tha cho cậu!”

Nghe câu này, Phùng Kính Quốc lộ rõ vẻ khó xử, còn vành mắt Đinh Lâm đã hơi đỏ, Phan Cường cầm cốc rượu, ngửa cổ uống hết sạch, rồi đưa chiếc cốc không cho mọi người xem, sau đó lắc lư nói: “Hôm nay thật là vui, các vị…lãnh đạo…Tôi đã làm phiền rồi…”
Bình Luận (0)
Comment