Y Đạo Quan Đồ

Chương 926.2

Đổng Ngọc Vũ không còn gì để nói, tiểu tử này thật là ngạo mạn quá.

Trương Dương nói: “Lão Đổng, tôi nói cho anh một chuyện, lần này việc nâng cấp lên thành phố nhất định sẽ thành công, hơn thế nữa….”

Hắn dừng một lúc rồi nói: “Lão Đồng, anh là bạn học cũ với chú Lý tôi, nên tôi coi anh như là người mình vậy, rốt cuộc anh có ủng hộ công tác của tôi không?”

Đổng Ngọc Vũ vội vàng nói: “Ủng hộ chứ, tôi đương nhiên sẽ toàn lực ủng hộ!”

Trương Dương cười nói: “Từ khi đến Tân Hải tôi đã nhận ra rồi, người khác thì tôi không dám nói, nhưng anh thì tuyệt đối là người mình, Lão Đổng, tôi nói cho anh một sự việc thật, việc nâng cấp lên thành phố về cơ bản đã chắc chắn rồi, anh cứ đợi làm phó thị trưởng thường vụ đi.”

Đổng Ngọc Vũ nghe Trương Dương nói vậy, trong lòng không khỏi xúc động, nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh lại, tiểu tử này nói cũng hay quá, mặc dù cha nuôi của hắn là phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, nhưng quốc vụ viện đâu phải chỉ có một mình cha nuôi hắn.

Hắn mới đến được mấy ngày chứ? Vừa mới đệ đơn báo cáo đã nói rằng việc này chắc chắn rồi, tên này chẳng lẽ đang bốc phét ư?

Mặc dù Trương Dương luôn miệng nói rằng Đổng Ngọc Vũ là người mình, nhưng Đổng Ngọc Vũ không dám tin, mặc dù gã và hắn có chút giao tình, nhưng không thể nào trở thành người mình ngay được, người mình của Trương Dương thì có đấy, hiện tại tất cả mọi người đều biết đó là cục trưởng cục công an Trình Diệm Đông, hơn nữa, buổi tối hôm đó khi ăn cơm, Trương đại quan còn gọi cả Trình Diệm Đông đến.

Sự xuất hiện của Trình Diệm Đông làm cho các thường ủy cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao thì mọi người đều là thường ủy, còn Trình Diệm Đông chỉ là một cục trưởng cục công an, có điều hôm nay người đề xuất ăn cơm là Trương Dương, theo những gì hắn nói, bữa cơm hôm nay không chỉ để mọi người ngồi lại với nhau, mà còn một mục đích nữa là đón tiếp cục trưởng cục công an mới, Trình Diệm Đông, một đám thường ủy đều phải đến đón một cục trưởng cục công an, thể diện của Trình Diệm Đông lớn quá đi mất.

Hứa Song Kỳ cho rằng đây là hành động nhằm thể hiện quan hệ giữa Trương Dương và Trình Diệm Đông trước mặt mọi người.

Trương Dương cầm cốc rượu lên, rồi mỉm cười nói: “Tôi đến Tân Hải lâu như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên ăn cơm cùng các vị thường ủy! Nào, chúng ta cùng cạn chén rượu này!”

Người nói không ý gì, nhưng người nghe lại có ý, trong lòng những thường ủy này đều cảm thấy khó chịu, Trình Diệm Đông không phải là thường ủy huyện, Trương Dương nói như thế này có ý gì chứ? Chẳng lẽ có ý định đưa Trình Diệm Đông vào trong thường ủy sao?

Đương nhiên những lời này sẽ chẳng có ai nói thẳng ra cả, Trình Diệm Đông lại rất vui vẻ, uống hết cốc rượu, ngồi ở đó mỉm cười nghe người khác nói chuyện, cấp bậc của gã thấp nhất ở đây, tối nay gã không có quyền phát ngôn.

Tiếp theo các thường ủy lần lượt kính rượu Trương Dương và Trình Diệm Đông, là để hoan nghênh Trình Diệm Đông, càng là để hoan nghênh vị bí thư huyện ủy mới đến này, dù Trương Dương nhấn mạnh đón tiếp Trình Diệm Đông thế nào, nhưng tiêu điểm của bữa tiệc hôm nay là vẫn là hắn, vì lãnh đạo đứng đầu là hắn, nên hắn đương nhiên sẽ trở thành nhân vật chính, giống như chương trình thời sự của huyện Tân Hải luôn đặt tin tức của hắn ở hàng đầu vậy, một đám thường ủy ở đây, hắn phải ở vào vị trí trung tâm nhất, ống kính ngắm thẳng vào hắn, những người khác đương nhiên trở thành vai phụ. Nếu như ở Bắc Cảng, tình hình này sẽ thay đổi, Trương đại quan sẽ trở thành vai phụ xung quanh bí thư thị ủy, đây là một quy luật, quy tắc quan trường không thể nào thay đổi được.

Bí thư chính pháp ủy Chu Tường ngồi rất gần Trình Diệm Đông, gã đứng thứ mười trong số các thường ủy huyện, ở rất nhiều nơi, cục trưởng công an thường do bí thư chính pháp ủy kiêm luôn, nhưng ở thành phố Tân Hải này thì lại rất đặc biệt, thiết lập thế này nghe nói là để phan rõ quan hệ giữa công an và viện kiểm sát, tòa án, đỡ tạo thành sự mơ hồ trong phân giới quyền lực, Chu Tường từ trước đến giờ đều rất khiêm nhường, bình thường là một người ít lên tiếng nhất trong thường ủy, Trình Diệm Đông chủ động tìm gã uống mấy chén, rồi mỉm cười nói: “Bí thư Chu, công việc về sau mong anh giúp đỡ nhiều.”

Chu Tường cười nói: “Mọi người cùng phối hợp với nhau, cố gắng cùng nỗ lực, để làm tốt trị an của Tân Hải.”

Phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ lúc này cũng đến uống rượu cùng Trình Diệm Đông: “Đồng chí Diệm Đông, hoan nghênh anh đến với Tân Hải.”

Trình Diệm Đông cười nói: “Phó huyện trưởng Đổng, tôi vừa đến Tân Hải, công việc về sau vẫn phải nhờ các vị lãnh đạo ủng hộ cho.”

Đổng Ngọc Vũ nói: “Hôm nay bí thư Trương đã đưa ra đề án trong cuộc họp thường ủy rồi, cần phải chỉnh đốn tổng hợp trong vòng một tháng ở Tân Hải, việc này do tôi phụ trách dẫn đầu, hệ thống công an các anh đóng vai trò qun trọng trong lần chỉnh đốn này. Đồng chí Diệm Đông, tôi chờ xem biểu hiện của anh đấy nhé.”

Trình Diệm Đông cười nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao cho tôi.”

Trương Dương uống mấy chén với từng vị thường ủy, các thường ủy cũng đưa ra một kết luận, những điều khác thì không ói, ít nhất là ở vấn đề uống rượu, tên này đã vượt qua hoàn toàn so với người trước là Cữu Thế Kiệt, thậm chí có thể nói rằng, về mặt này hắn đã vượt qua tất cả các bí thư huyện ủy của Tân Hải từ khi kiến quốc đến nay.

Hắn đã uống hơn một cân Mao Đài, mà không thấy dấu hiệu say gì hết, bản tính tên này bộc lộ ra, còn bảo người đưa lên hai két bia nữa, nói rằng là để giải khát.

Tửu lượng của Hứa Song Kỳ rất khá, có điều nếu so sánh với Trương Dương thì không là gì cả, gã cười nói: “Bí thư Trương,tôi đã nghe nói tửu lượng của anh hơn người, hôm nay tận mắt chứng kiến mới tin là thật.”

Bộ trưởng tuyên truyền Vương Quân Cường nói: “Bí thư Trương của chúng ta đúng là uống rượu vô địch.”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Trương Dương uống xong một cốc rượu, rồi lại uống thêm một cốc bia: “Vị của loại bia này được lắm, hiệu gì thế?”

Phó huyện trưởng Đổng Ngọc Vũ nói: “Là bia Lam Hải, do xưởng bia huyện Tân Hải chúng ta sản xuất đó!”

Trương Dương cầm chai bia lên nhìn: “Được lắm, vị không thua kém gì Thanh Đảo đâu!”

Hứa Song Kỳ nói: “Không thể so sánh với Thanh Đảo được, số lượng sản xuất một tháng của người ta bằng với mười năm của chúng ta ấy chứ.”

Trương Dương nói: “Rượu bia gì cũng phải có quảng cáo, chúng ta không bán được nhiều như họ, là vì tuyên truyền làm chưa tốt thôi, đồ của anh có tốt đến mấy, không đi tuyên truyền thì ai mà biết chứ? Trước kia khi tôi còn ở Giang Thành, thứ rượu trắng sản xuất tại địa phương Giang Thành, Thanh Giang Đặc Cống cũng chỉ bán ở trong phạm vi Giang Thành, dù là trong địa phương cũng phải đối mặt với sự cạnh tranh của những xưởng rượu khác, nhưng sau này, thông qua việc thay đổi tư duy kinh doanh, không ngừng mở rộng, giờ đây đã trở thành doanh nghiệp cốt cán của Giang Thành, chiếm lĩnh phần lớn thị trưởng rượu ở Bình Hải, năm ngoái đã lọt vào top 20 trong các doanh nghiệp cùng loại toàn quốc.”

Phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết nói: “Bí thư Trương, xưởng rượu Giang Thành anh nói tôi có biết, trước kia đoàn kinh tế thương mại của chúng toi còn đến đó tham quan, đô đốc ở đó tên là Lưu Kim Thành, là một nhà doanh nghiệp rất có khí phách. Trương Dương cười nói: “Lưu Kim Thành và tôi là bạn cũ, có thời gian tôi có thể mời anh ấy đến Tân Hải để nói chuyện với các nhà doanh nghiệp Tân Hải, việc tuyên truyền trong doanh nghiệp rất quan trọng…”

Hắn cùng Lưu Kiến Thiết uống một cốc rượu, rồi lại nói tiếp: “Thời đại đã thay đổi rồi, không những cần chú trọng vào thực lực cứng mà còn phải chú trọng vào thực lực mềm nữa, doanh nghiệp là vậy, thành phố cũng là vậy, xây dựng thành phố tốt đến đâu, thì việc tuyên truyền cũng phải theo kịp, một tòa nhà xây có tốt đến mấy đi nữa, thì lâu nhất dùng được hơn trăm năm, nhưng, nếu như anh cho tòa nhà này chút màu sắc nhân văn kiến trúc, thì sức ảnh hưởng của nó có thể lên đến mấy nghìn năm, cũng là hồ đấy, tại sao Tây hồ hàng năm có bao nhiêu lượt người đến xem, còn Đông hồ của Tân Hải chúng ta lại chẳng ai ngó ngàng gì, sự khác nhau nằm ở nhân văn, đó chính là thực lực mềm.”

Hứa Song Kỳ liền nở nụ cười, xem ra vị bí thư huyện ủy mới đến này trong vòng mười mấy ngày cũng chẳng phải là chơi, mà hắn có lẽ đã điều tra về Tân Hải rồi, ngay cả Đông hồ ở ngoài huyện thành xa như vậy mà hắn cũng đi tìm hiểu. Hứa Song Kỳ nói: “Lời của bí thư Trương tôi rất tán thành, có điều Tân Hải hiện tại, dù là thực lực cứng hay mềm đều thiếu cả.”

Trương Dương nói: “Tôi luôn cho rằng, một thành phố muốn phát triển, điều cốt lõi nằm ở hướng đivà quy hoạch hoàn chỉnh, nhưng dù kế hoạch của chúng ta tốt đến mấy, mục tiêu đặt ra xuất sắc đến mấy, cuối cùng cũng vẫn phải cần có tiền, nếu như chúng ta thành công trong việc nâng cấp lên thành phố, thì bên tài chính tỉnh sẽ gia tăng việc đầu tư vào Tân Hải, chúng ta cũng có thể xác định mục tiêu xa hơn cao hơn, sức hấp dẫn của Tân Hải sẽ lớn hơn.”

Bí thư chính pháp ủy Chu Tường nói: “Bí thư Trương đúng là người từ tỉnh thành đến, nhìn nhận vấn đề xa hơn chúng tôi.”

Hứa Song Kỳ đưa mắt nhìn Chu Tường, nịnh nọt mà sao rối rắm quá vậy, còn vài vị thường ủy nữa cũng nhìn Chu Tường, đương nhiên cũng gật đầu theo.

Trương Dương cười nói: “Thật ra việc nâng cấp lên thành phố, đều là việc chúng ta suy nghĩ từ trước rồi, chỉ có điều không thành công mà thôi, mọi người cũng không kiên trì đến cùng, tôi đến Tân Hải, cũng chỉ là lặp lại chuyện cũ thôi, muốn Tân Hải phát triển tốt hơn, thì phải dám nghĩ dám làm, nâng Tân Hải lên một tầm cao mới.”

Hứa Song Kỳ nói: “Bí thư Trương, chúng tôi đều ủng hộ đề nghị của anh.”

Sự thật là như vậy, ván đã đóng thuyền, không ủng hộ cũng không được nữa rồi.

Trương Dương nhấc cốc rượu đề ý mọi người cùng cạn, hắn cười nói: “Mặc dù tôi đến Tân Hải chưa lâu, nhưng đã cảm giác được, tầng lớp lãnh đạo của Tân Hải chúng ta là một đoàn thể đoàn kết, về sau, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình, cố gắng làm cho mọi người cùng đoàn kết chặt chẽ hơn, cùng phấn đấu vì ngày mai tươi sáng của Tân Hải.”

Những lời này được tất cả mọi người đồng thanh kêu hay, mọi người cùng cạn cốc rượu, bữa tiệc cũng gần đến hồi kế.

Sau khi Trương Dương tiễn tất cả mọi người đi, hắn cùng Trình Diệm Đông bước ra khỏi tòa nhà, ở cửa gặp phải Cao Liêm Minh về trễ.

Cao Liêm Minh gần đây tạm thời ở ban chiêu đãi huyện ủy, Trình Diệm Đông cũng vậy, thấy hai người họ cùng đi ra, Cao Liêm Minh vui vẻ nói: “Hai vị lãnh đạo, bữa ăn tiền chùa kết thúc rồi sao?”

Trương Dương trừng mắt với gã: “Tiểu tử nhà cậu nói năng không phân biệt nơi chốn à?”

Cao Liêm Minh cười, rồi nhìn xung quanh: “Xung quanh cũng đâu có ai nghe cơ chứ!”

Trương Dương nói: “Vách tường có tai đấy.”

Cao Liêm Minh nói: “Được, bí thư Trương, lần sau trước mặt anh tôi sẽ không nói linh tinh nữa.”

Trình Diệm Đông vẫn chưa nói với Cao Liêm Minh về việc tạm thời để gã đến luyện tập tại chỗ gã, Cao Liêm Minh đã không chịu nổi: “Bí thư Trương, mấy ngày nay tôi đã đi hết nơi của Bắc Cảng rồi, anh cũng nên sắp xếp cho tôi ít việc làm rồi chứ.”

Trương Dương cười nói: “Anh mà không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này rồi.”

Cao Liêm Minh nói: “Nếu như anh không để ý đến tôi nữa, thì ngày mai tôi sẽ đến nằm ườn ở phòng làm việc của anh.”

Trương Dương nói: “Đã sắp xếp xong rồi, ngày mai cậu đến cục công an báo cáo với cục trưởng Trình.”

Cao Liêm Minh chớp chớp mắt: “Cái gì cơ? Anh bảo tôi đi làm công an ư?”

Trình Diệm Đông nói: “Đâu có dễ dàng như vậy, ý của bí thư Trương là để cậu đến bộ phận chúng tôi rèn luyện một thời gian.”
Bình Luận (0)
Comment