Y Đạo Quan Đồ

Chương 930.1

Tưởng Hồng Cương cười, y nhìn sang Trương Dương rồi nói: “Tôi nghe nói cậu đã xin phép chuyện nâng cấp lên thành phố với quốc vụ viện?”

Trương Dương nói: “Không sai, lần này tôi đến Bắc Cảng là vì chuyện này, thị trưởng Cung gọi tôi đến rồi phê bình tôi một trận tơi bời, nói bảo tôi phải kiểm điểm nghiêm túc, tại sao lại tự mình quyết định?”

Tưởng Hồng Cương mỉm cười, Trương Dương bị mắng vì chuyện này là một điều đương nhiên, chuyện cải cách lên thành phố của Tân Hải không hề thông qua thường ủy Bắc Cảng thảo luận, tiểu tử này đã trực tiếp đệ đơn lên quốc vụ viện, nếu là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bực mình, nhưng Tưởng Hồng Cương thì cảm thấy chẳng có gì, với y, chuyện này chẳng liên quan gì đến y, thứ Trương Dương làm tổn hại là thể diện của Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn. Tưởng Hồng Cương nói: “Trong thể chế, thì phải làm việc theo quy tắc của thể chế, mặc dù cậu làm một việc tốt, có ích cho Tân Hải, cũng có ích cho Bắc Cảng, nhưng cậu không đi đúng trình tự, thì sẽ làm cho lãnh đạo không vui.”

Trương Dương nói: “Bí tư Tưởng cũng giận tôi rồi sao?”

Tưởng Hồng Cương cười hà hà nói: “Tại sao tôi phải giận cậu chứ? Tôi làm việc thích xem trọng thực tế, chỉ cần có lợi cho thành phố, có lợi cho nhân dân, dù là cậu bỏ qua tôi, tôi cũng không cảm thấy có gì hết.”

Tưởng Hồng Cương nói câu này rõ ràng nhắm vào hai vị lãnh đạo cao nhất của Bắc Cảng, Trương Dương đã cảm nhận được rằng, y và Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn không mấy hòa hợp với nhau.

Tưởng Hồng Cương nhìn Trương Dương rồi nói: “Cuối cùng chuyện này thế nào?”

Trương Dương nói: “Tôi nghĩ rằng ảnh hưởng của nó sẽ không dừng lại tại đây, có lẽ sẽ mang ra thảo luận ở cuộc họp thường ủy.”

Hắn dựa gần vào Tưởng Hồng Cương, rồi thấp giọng nói: “Mong rằng đến lúc đó bí thư Tưởng sẽ nói đỡ giùm tôi.”

Tưởng Hồng Cương cười, câu này của Trương Dương làm cho y cảm thấy khá dễ chịu, người khác nhờ mình, từ một phương diện nào đó đã chứng minh được năng lực của mình, Tưởng Hồng Cương khá có sức cạnh tranh trên đàn chính trị của Bắc Cảng, y cũng là một trong những người có thể được lựa chọn vào cái ghế bí thư thị ủy Bắc Cảng, đương nhiên nếu so sánh với thị trưởng Cung Hoàn Sơn, thì khả năng này rất nhỏ. Người ngoài luôn tỉnh táo, với Tưởng Hồng Cương, lỗi lầm Trương Dương phạm phải lần này không hề nghiêm trọng, Cung Hoàn Sơn vừa từ kinh thành về, y tìm Trương Dương nói chuyện chắc chắn rằng được sự ngụ ý của Hạng Thành, nếu như nói rằng trong tầng lớp lãnh đạo Bắc Cảng có một người không muốn huyện Tân Hải được nâng cấp lên thành phố, người đó nhất định là Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn chỉ là người phát ngôn hộ Hạng Thành trong chuyện này mà thôi. Điều này cũng chứng minh được rằng Hạng Thành khá nề hà với Trương Dương, nếu như là người khác, Hạng Thành sẽ không đi đường vòng như vậy. Tưởng Hồng Cương cảm thấy rất nực cười, Cung Hoàn Sơn rõ ràng rằng lại một lần nữa bị Hạng Thành đem ra làm bia đỡ đạn, mỗi lần gặp phải vấn đề khó xử không giải quyết được, Hạng Thành luôn đẩy Cung Hoàn Sơn ra chống.

Nhưng có một điểm nhất định phải thừa nhận là, Hạng Thành đối xử với Cung Hoàn Sơn cũng rất tốt, rất nhiều việc đã chứng minh, sau khi Hạng Thành xuống, vị trí này chắc chắn thuộc về Cung Hoàn Sơn, ông phó bí thư là Tưởng Hồng Cương chỉ là có khả năng về mặt lý thuyết. Tưởng Hồng Cương nhất định không phải là một người hài lòng với hiện tại, trong tâm trí y, y coi thường Cung Hoàn Sơn, cho rằng Cung Hoàn Sơn chỉ là một con cờ chính trị của Hạng Thành, thiếu sức hấp dẫn bản thân, thiếu chủ kiến cá nhân, một người như vậy nếu trở thành bí thư thị ủy Bắc Cảng, sẽ là một sự bi ai cho đàn chính trị Bắc Cảng, nhưng mấu chốt sự việc nằm trên người Hạng Thành, Hạng Thành ủng hộ cho Cung Hoàn Sơn, đằng sau Hạng Thành còn có Tiết gia rất có thế lực nữa. Tưởng Hồng Cương luôn hiểu rằng, muốn đánh bại Cung Hoàn Sơn, thậm chí thay vị trí của y, trừ phi có kì tích xuất hiện, giờ đây y cuối cùng đã nhìn thấy hi vọng, hi vọng đó chính là Trương Dương.

Trương Dương có bối cảnh chính trị không hề thua với Hạng Thành, mặc dù Tiết Gia rất lớn mạnh, nhưng dù sao thì Tiết lão cũng đã về hưu, hậu bối của y không có nhân vật xuất chúng trên đàn chính trị. Người có thành tựu nhất là Thiết Thế Luân giờ đang kinh doanh ở Hồng Kong, hơn nữa đã gia nhập quốc tịch Mỹ rồi. Mặc dù Tiết lão ủng hộ cho Hạng Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là, về sau y sẽ giúp đỡ cho Cung Hoàn Sơn. Còn Trương Dương thì khác, cha nuôi của hắn là phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, nhạc phụ đại nhân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải Tống Hoài Minh, Văn Quốc Quyền rất có thể trở thành nhân vật đứng đầu quốc vụ viện trong đợt tới, còn Tống Hoài Minh thì là một người nắm huyết mạch chính trị Bình Hải, nếu như Tưởng Hồng Cương có thể thông qua y với tới những mối quan hệ này, thì việc đánh bại Cung Hoàn Sơn giành lấy vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng là điều rất có khả năng.

Tính toán của Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng, từ khi biết được Trương Dương đến Bắc Hải làm việc, Tưởng Hồng cương đã chuẩn bị xây dựng mối quan hệ tốt với hắn. Tưởng Hồng Cương nói: “Trương Dương, tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ công tác của cậu, điểm này cậu không cần phải lo.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi không sợ bị phê bình, tôi chỉ suy nghĩ về sự phát triển của Tân Hải, nếu như lần này Tân Hải có thể thành công, thì chúng ta nhất định sẽ vươn lên một tầm cao mới.”

Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: “Muốn việc này thành, có lẽ phải có mối quan hệ tốt với thượng tầng, nhất định phải có người ngầm giúp đỡ.”

Trương Dương thở dài nói: “Trước kia tôi luôn tưởng rằng tất cả mọi việc trong thể chế đều công bằng, giờ đây phát hiện ra không phải là như vậy.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Người Trung Quốc thích nói đến chuyện tình cảm, cùng có điều kiện như nhau, đương nhiên sẽ chọn thứ có tình cảm với mình, đây là chuyện bình thường, không thể nào thay đổi. Trương Dương, đừng xem bây giờ có người không vui, nhưng chỉ cần cậu thành công trong chuyện này, nhất định sẽ trở thành anh hùng của Bắc Cảng, không có người bảo cậu đi kiểm điểm nữa đâu.”

Trương Dương cười, hắn biết rằng những điều Tưởng Hồng Cương nói đều là sự thật. Đám lãnh đạo trong thành phố mặc dù có ý kiến với hắn, nhưng sẽ không có ai thật sự muốn xử lý hắn. Nhưng cốt yếu chuyện này nằm ở việc liệu Tân Hải có thành công nâng lên thành phố hay không, chỉ cần thành công, sẽ chứng minh được thực lực của Trương Dương, việc thăng cấp tuyệt đối không có vấn đề gì.

Lúc này có người bước vào thông báo với họ đã đén giờ cử hành lễ truy điệu, lễ truy điệu do tổng cục trưởng hải quan thành phố Bắc Cảng Mai Cảnh Vận chủ trì, tài ăn nói của người này rất tốt, y đã đọc một bài điếu văn xúc động ngay tại hiện trường, và nghĩ lại những phút giây huy hoàng của đồng chí Phùng Kính Quốc, vì sự thành công trong lời nói của cục trưởng, không ít đồng chí đã rơi nước mắt.

Khi di thể được đưa đi, Trương đại quan đã liếc sang di thể của Phùng Kính Quốc, vì phát súng chí mạng bắn ngay vào đầu gã, nên người nhà đã dùng một mảnh băng keo màu da dính lên vết súng đó.

Nhìn di thể của Phùng Kính Quốc, Trương đại quan không khỏi lại cảm thấy đời người như phù du.

Mặc dù Tưởng Hồng Cương không phát biểu trong lễ truy điệu, nhưng có rất nhiều người biết rằng y đến, nên đã đến bắt tay hàn huyên với vị bí thư thị ủy này, nếu như là người không biết sự tình có lẽ còn tưởng rằng Tưởng Hồng Cương là người nhà của người mất.

Tổng cục trưởng hải quan Mai Cảnh Vận cũng đã đến chào Tưởng Hồng Cương, bắt tay Tưởng Hồng Cương, y nói đầy xót thương: “Tiểu Phùng chết thật thảm quá!”

Tưởng Hồng Cương nói: “Các anh đã mất đi một đồng chí tốt!”

Mai Cảnh Vận gật đầu lia lịa, cảm giác nước mắt tên này sắp sửa trào ra đến nơi, nhưng trong lòng y thật sự có đau xót đến vậy hay không, thì chẳng ai biết. Tưởng Hồng Cương giới thiệu Trương Dương đứng bên cạnh cho Mai Cảnh Vận.

Mai Cảnh vận bắt tay Trương Dương rất nhiệt tình: “Bí thư Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu rồi.”

Trương Dương cười nói: “Tổng cục trưởng Mai khách sáo quá rồi, tôi lần đầu đến Bắc Cảng, về sau còn mong rằng tổng cục trưởng Mai để tâm đến cho.”

“Không vấn đề gì, không vấn đề gì!” Mai Cảnh Vận vui vẻ đáp lời.

Tưởng Hồng Cương không muốn gây quá nhiều sự chú ý, y và Trương Dương rời khỏi lễ truy điệu trước, vào trong xe, y thở dài một hơi, rồi nói với lái xe: “Đi ra phía biển chút đi!”

Lái xe lái về phía Tân Hải, bên ngoài mưa vẫn bay, nhưng Tưởng Hồng Cương lại mở cửa sổ thật to, bên trong xe rất lạnh, y cười với Trương Dương: “Tôi cứ cảm thấy như có mùi thuốc súng trong không khí tang tóc vậy, nên tôi muốn đẩy nó đi thật sạch.”

Trương Dương cười, đi cùng Tưởng Hồng Cương đến bờ đê quanh biển, Tưởng Hồng Cương bảo lái xe dừng xe ở trước một bức tượng, đẩy cửa xe bước xuống. Trương Dương cùng Tưởng Hồng Cương bước lên trên đê, lái xe vội vàng chạy xuống cầm dù, Tưởng Hồng Cương nhìn sang lái xe tỏ vẻ không vui, ánh mắt như điện giật xuyên qua bầu trời.

Trương đại quan lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt của Tưởng Hồng Cương lại sắc bén đến vậy, xem ra bình thường y rất giỏi che giấu bản thân.

Tưởng Hồng Cương đứng trên con đê, nhìn mặt biển mênh mông, mưa đã làm cho chân trời đằng xa trở nên mờ mịt, không phân biệt được đâu là trời, đâu là biển, gió thổi làm từng đợt sóng dội đến dưới chân họ, quật ngọn sóng lên con đê, ngọn sóng bị quật tan tành, vô số bọt xuất hiện trên mặt nước và trong không khí, từng tiếng sóng vỗ ào ào chấn động họ. Tưởng Hồng Cương ôm chặt lấy hai vay, muốn không để nhiệt độ ấm áp trong người bị gió thổi đi, rồi y thấp giọng nói: “Nước ở đây rất sâu.”

Trương Dương học Tưởng Hồng Cương phóng ánh mắt về phía chân trời xa tắp, dù hắn có nỗ lực thế nào cũng không thể nhận ra đâu mới là đường chân trời, câu này của Tưởng Hồng Cương đã mang hai ý nghĩa. Trương Dương nói: “Tôi đến Tân Hải chỉ muốn tử tế làm chút việc.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Rất nhiều tranh đấu chính trị đều tự nhiên mà xảy đến, dù là xuất phát điểm của cậu có tốt hay không, cậu cũng đều phải suy nghĩ, những việc cậu làm liệu có gây ảnh hưởng cho người khác hay không.”

Y ngước đầu nhìn Trương Dương, thấp giọng nói: “Trước khi cậu đến Bắc Cảng, quan trường ở đây đã hình thành những quy tắc cố hữu của nó, cũng có thể nói là một thứ thăng bằng, thời gian cậu đến đây mặc dù chưa lâu, nhưng sự xuất hiện của cậu đã bắt đầu khiêu chiến với quy tắc ở đây, hơn nữa rất có khả năng phá vỡ sự bình ổn thăng bằng đó, vì vậy cậu sẽ đắc tội một vài người.”

Trương Dương nhìn Tưởng Hồng Cương rất nghiêm túc.

Tưởng Hồng Cương nói: “Người đặt ra quy tắc và người bảo vệ quy tắc cùng phe, vì vậy xảy ra mâu thuẫn là điều khó tránh khỏi, cậu muốn thay đổi tất cả những điều này, thì cần phải chứng minh cách làm của mình là chính xác.”

Trương Dương đương nhiên hiểu rằng người đặt ra quy tắc mà Tưởng Hồng Cương nói là bí thư thị ủy Hạng Thành, còn người bảo vệ quy tắc là thị trưởng Cung Hoàn Sơn, còn về những người khác thì nhất định có rất nhiều. Tưởng Hồng Cương đã nói những lời này với hắn, chứng minh rằng y không thuộc về phe Hạng Thành.

Trương Dương nói: “Hạng Thành là một người thế nào vậy?”

Tưởng Hồng Cương không trả lời câu hỏi của Trương Dương, y cười cười nói: “Mỗi người đều có tiêu chuẩn đánh giá của mình, con người rất phức tạp, cậu không thể dựa vào ấn tượng ngoài mặt mà đã vội vàng đánh giá một con người, bởi lẽ điều đó là vô cùng sai lầm, và không công bằng nữa, vấn đề này cậu phải tự mình đi giải đáp thôi.”

Trương Dương nói: “Mặc dù tôi đến Tân Hải không lâu, nhưng tôi cũng có chút hiểu biết về Tân Hải, trật tự xã hội của Tân Hải hỗn loạn, trị an rất kém, ở Bắc Cảng có thể coi là kém nhất, tôi thật sự không hiểu, tại sao bấy lâu nay, Tân Hải không chỉnh đốn lại?”
Bình Luận (0)
Comment