Y Đạo Quan Đồ

Chương 934.3

Hạng Thành ngay từ khi bắt đầu cảm thấy phẫn nộ thì giờ đã trở nên trầm tĩnh hơn, mặc dù lúc đầu hắn rất tức giận, nhưng sau đó nghĩ rằng, không nên quá coi trọng đối thủ, trước mắt của hắn không chỉ là độ tuổi hay trình độ chuyên môn đều quá nông, hắn ta chỉ là được kéo vào ngồi vị trí hiện tại, là một đứa trẻ được người ta kéo đi cùng, cho dù hắn có đắc ý như thế nào, có lợi dụng chức quyền thế nào, thì hắn vẫn là một con chim non nớt không xứng đáng để y chú ý đến. Hạng Thành rất lịch sự mời Trương Dương ngồi xuống, y không bày tỏ bất kỳ sự khó chịu này, nếu không thì y đã không để cho Trương Dương có cơ hội gặp gỡ này.

Trương Dương cười rạng rỡ nói: - Bí thư Hạng, hôm nay tôi đến là có việc muốn nói với ông. Hạng Thành nói:

- Nói đi! Trương Dương để tư liệu của hệ thống năng lượng mặt trời có thể tự phát điện đèn giao thông để trước mặt Hạng Thành nói:

- Bí thư Hạng, đây là tư liệu của hệ thống năng lượng mặt trời có thể phát điện đèn giao thông, hệ thống này đã được thử nghiệm rất nhiều lần, giờ đã ra đời sản phẩm, nếu như trong toàn bộ hệ thống đèn giao thông của Cảng Bắc này đều được thay thế bằng loại đèn này. Mỗi một năm có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn, nếu tích lũy lớn trong một thời gian dài thì sẽ tiết kiệm được một số tiền khổng lồ. Hạng Thành cầm lấy tư liệu xem qua rồi nói:

- Tôi nghe nói cậu đang tham gia vào dự án chiếu sáng các quận ở Tân Hải, sao lại mang các tư liệu này đến chỗ tôi thế? Trương Dương thành thật trả lời:

- Thưa Bí thư Hạng, thành phố Tân Hải chúng tôi hiện nay đang gặp một số vấn đề về tài chính, nếu chỉ dựa vào thành phố Tân Hải để hoàn thành hạng mục này thì e là hơi khó. Vì thế mà tôi mang bản tư liệu đến đây để xin sự giúp đỡ. Hạng Thành nói:

- Phòng tài chính thành phố cũng không được dư giả cho lắm. Trương Dương cười nói: - Bí thư Hạng, ông hiểu lầm rồi, tôi không muốn tiền của ông, mà tôi muốn đưa tiền cho ông, tôi nghe nói trong nội thành ở Cảng Bắc mới trong hai năm mà đã phải thay toàn bộ hệ thống đèn giao thông, nếu như số tiền này thành phố có thể đầu tư vào dự án năng lượng mặt trời của chúng tôi, thành phố Cảng Bắc không những có thể đảm bảo được hệ thống đèn giao thông, hơn nữa lại không để thất thoát tiền cho người ngoài, cũng có thể giúp đỡ cho anh em ở bên thành phố Tân Hải, cứ như thế, trong số tiền tiết kiệm của thành phố Cảng Bắc, chúng ta ai kiếm được một số tiền nhỏ đầu tư vào công trình xây dựng ở thành phố chúng tôi, như thế cả hai bên cùng có lợi, không phải là hợp tác một cách vui vẻ hay sao? Hạng Thành nói:

- Nguồn tin của cậu thật là nhanh chóng, thành phố Cảng Bắc thực sự đang có kế hoạch thay toàn bộ hệ thống đèn gia thông, nhưng sản phẩm của các cậu đều chưa được sản xuất ra, chẳng qua chỉ là mô hình trên bản vẽ, cái thứ đồ mới chỉ trên giấy liệu có làm cho người ta tin tưởng được không? Trương Dương nói: - Chúng tôi có sản phẩm mẫu, đằng sau sở kỹ thuật của chúng tôi cũng có hai cái, nếu cần ông có thể cử người đến xem xét. Hạng Thành cười nói:

- Trương Dương à! Trong các bước đi của Đảng không có sự luồn lách, làm bất cứ việc gì đều cần phải có thái độ đúng đắn, từng bước phải thật chắc chắn, không có chuyện có thể vòng vo ở đây đâu. Trương Dương nói:

- Tôi cũng là vì nghĩ cho Cảng Bắc mà thôi. Hạng Thành nói:

- Trương Dương, cậu muốn làm đẹp cho thành phố là một chuyện tốt, rất nhiều lãnh đạo thành phố không hiểu cách làm của cậu, nhưng tôi không giống những người đó, tôi sẽ cố gắng ủng hộ cậu hết sức tôi có thể, tôi tin vào năng lực của cậu, chẳng qua là mọi người chưa nhận ra năng lực thực sự của cậu, thành phố Tân Hải đang thử thách cậu, tôi hy vọng cậu có thể sớm có thành tích, có thành tích rồi bọn họ mới không nói này nói nọ được. Hạng Thành dừng lại một chút, nói một cách ngiêm túc: - Trương Dương, cậu nên làm rõ chức quyền của mình, đầu tiên là làm tốt chức trách của mình ở thành phố Tân Hải trước đã. Ý của ông ở đây chính là Trương Dương làm không tốt chức trách của mình, hơn nữa lại còn can thiệp vào tình hình nội bộ ở Cảng Bắc nữa, không phải là ôm đồm quá nhiều chuyện hay sao? Ông còn chưa tìm hắn để tính sổ, hắn lại dám đánh vào địa bàn của ông rồi, muốn lấy tiền từ tay của ông sao, đừng có hòng!

Nếu như Hạng Thành đã nói đến sự việc này, Trương Dương cũng từ bỏ việc thuyết phục này, hắn cười cười nói:

- Bí thư Hạng, thực ra tôi thấy hệ thống này thực sự rất tốt, đèn giao thông cũ hao phí rất nhiều tiền, tôi cũng xem qua một số tài liệu, bây giờ các nước tiên tiến trên thế giới đều sử dụng hệ thống năng lượng mặt trời, đây là một nguồn năng lượng sạch. Hạng Thành không nói gì, ánh mắt hướng lên đồng hồ treo tường trong phòng, tỏ ý muốn tiễn khách. Trương Dương nói:

- Bí thư Hạng, không còn việc gì nữa, tôi xin phép về. Hạng Thành gật gật đầu, chỉ và đống tài liệu trên bàn nói: - Đừng quên cái này! Thái độ của Hạng Thành thể hiện ông không thèm đếm xỉa gì đến đống tài liệu năng lượng mặt trời của Trương Dương. Trương Dương cầm đống tài liệu khuôn mặt vẫn giữ được nét thản nhiên mỉm cười. Trước khi rời đi, Hạng Thành không nhìn được nữa nhắc nhở Trương Dương:

- Trương Dương, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với các đồng nghiệp.

Trương Dương quay người lại mỉm cười nói:

- Xin Bí thư Hạng yên tâm, sở trường của tôi là giữ mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. Trương Dương đến bãi đỗ xe của bí thư thị ủy, đến chỗ đỗ xe của hắn, mở cửa ra, đang định bước vào thì đã thấy Hồ Nhân Như ngồi sẵn trong xe đợi hắn, hôm nay hắn và cô là hai người chung đường, Hồ Nhân Như đến thành phố Tân Hải này là để giúp Trương Dương, ở xưởng thuốc vẫn còn nhiều việc phải làm, lần này quay trở về thành phố Giang Thành chủ yếu để gặp mặt Lưu Diễm Hồng, vài ngày trước đó hắn và đã giao hẹn nhau mọi việc với nhau rồi, bây giờ chỉ còn một nhiệm vụ nữa, đó là đem dự án năng lượng mặt trời đến giới thiệu với bí thư thị ủy thành phố Giang Thành ông Đỗ Thiên Dã, Trương Dương vốn nghĩ là việc này chỉ cần nói với bí thư thị ủy Cảng Bắc là có thể giải quyết xong, sau khi Trương Dương nghiên cứu và nghe kiến nghị của các chuyên gia về dự án năng lượng mặt trời, Trương Dương cảm thấy rất tự tin về dự án này, hắn nhận thấy đây là một dự án có tính khả thi, nếu như thực sự có thể triển khai hạng mục này với quy mô rộng, thì sẽ tiết kiệm được một nguồn nhiên liệu lớn cho tỉnh.

Chính bởi vì thành phố Cảng Bắc đang có dự án thay đổi toàn bộ hệ thống đèn giao thông, nên Trương Dương mới đem dự án này đến đây thuyết phục trước, đúng như hắn ta vừa mới nói, không để tiền của tỉnh rơi vào tay người ngoài, nếu như thành phố Cảng Bắc áp dụng hệ thống đèn giao thông sử dụng năng lượng mặt trời, thì phòng tài vụ của thành phố giảm bớt được bao nhiêu áp lực, bọn họ có thể tiết kiệm một khoản tiền cho tỉnh, thành phố chắc chắn sẽ lấy một khoản tiền đầu tư cho thành phố Tân Hải, đáng tiếc thay, nguyện vọng của Trương Dương bị phá tan tành, bí thư Hạng Thành đối với dự án này không có một chút hứng thú. Hồ Nhân Như nói:

- Sao cơ? Chuyện này sao lại thành ra như thế? Trương Dương ném tập tài liệu về năng lượng mặt trời ra ghế sau nói:

- Bí Thư Hạng không có hứng thú với dự án này, người ta không muốn đổi một khoản tiền đê đổi đèn giao thông, cũng không muốn vung tiền để giúp cho dự án của thành phố chúng ta. Hồ Nhân Như nói:

- Vậy thì chỉ có thể trách ông ta không có mắt nhìn, Trương Dương, em đã nghiên cứu kỹ dự án này rồi, lại còn gọi điện hỏi không ít chuyên gia nữa, Vương Chí Cao không hề nói khoác, hệ thống này của hắn ở nước ngoài thực sự đang dẫn đầu. Trương Dương nổ xe, đợi xe đi đi cách xa phòng của bí thư đảng ủy, Hồ Nhân Như mới nói:

- Nếu như có thể, em cũng muốn được đầu tư vào dự án này. Trương Dương cười đáp:

- Chuyện này không giống so với những gì mà em thấy, tình hình bên này hơi phức tạp. Anh đảm bảo chỉ cần em có mặt ở đó chỉ một lát thôi anh tin em sẽ gửi thư tố cáo lên ủy ban kiểm tra kỷ luật. Hồ Nhân Như chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp, nhẹ nhàng nói:

- Chốn quan trường hiểm độc, đến đâu cũng là muốn hại nhau, thật không hiểu sao anh vẫn cứ ở lại cái nơi hỗn loạn ấy. Trương Dương nói: - Con người làm việc gì thì cũng làm từ đầu đến cuối, Hồ Nhân Như anh làm ở chốn quan trường bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh làm về lĩnh vực này, anh muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy, Trương Dương này có khả năng làm những chuyện khác hay không.

Hồ Nhân Như đặt bàn tay lên đùi của Trương Dương nói:

- Chắc chắn anh có thể làm được rồi, điều này không cần phải chứng minh. Trương Dương cười lớn nói: - Hai ngày nay chúng ta không có cơ hội thân mật nhau rồi, thế thì tối nay đi khách sạn Nam Hồ ngủ một giấc thật ngon mới được. Sắc mặt của Hồ Như Nhân tự nhiên ửng hồng lên nói:

- Anh ấy à, chỉ có giỏi ngủ thôi! Trương Dương nháy mắt với Hồ Nhân Như cười nói: - Chỉ sợ anh muốn ngủ mà có người lại không cho anh ngủ thôi! Từ Tân Hải đến thành phố Giang Thành chỉ mất hai giờ đi xe, Trương Dương chở Hồ Nhân Như đến trước cửa xưởng thuốc, sau đó một mình hắn phi thẳng đến trụ sở làm việc của bí thư thị ủy thành phố, lúc đến đó là vừa đúng mười một giờ tròn, bí thư thị ủy thành phố vừa kết thúc cuộc họp thường ủy, đặc biệt ở lại để đợi người bạn cũ ghé qua.
Bình Luận (0)
Comment