Y Đạo Quan Đồ

Chương 936.3

Lưu Diễm Hồng hung ác trừng mắt nhìn Trương Dương, tiểu tử này quả thực là không tích chút khẩu đức. Ngô Minh dù sao cũng là bí thư Thành Ủy thành phố Kinh Sơn, quá khứ cũng là lãnh đạo của hắn, làm sao vừa gặp mặt liền bôi nhọ người ta như vậy chứ? Bất quá Lưu Diễm Hồng lại không biết, Ngô Minh là bị Trương Dương dọa sợ, tuy rằng Trương Dương vừa gặp mặt liền bày ra tư thế công kích rất mạnh, nhưng Ngô Minh ngược lại không có tức giận, mỉm cười nói: "Không bị người đố kị là tài trí bình thường, đầu năm nay cũng không phải là bị người ở phía sau nói vài câu, bị vài thư tố cáo thì có thể không ngại nói mình là cán bộ quốc gia." Ngô Minh chính là tương đối cao minh, lời nói này không chỉ đáp lại lời của Lưu Diễm Hồng, cũng dành cho Trương Dương một cái phản kích có lực.

Trương đại quan nhân cũng thầm khen Ngô Minh nhanh trí, tại trong cái nhìn của Đỗ Thiên Dã, gừng càng già càng cay, một vòng này Trương Dương và Ngô Minh đấu pháp cũng không có chiếm được bất luận cái thượng phong gì, Tô Viện Viện đi vào bắt chuyện mọi người rồi ngồi xuống, Lưu Diễm Hồng và Hồ Nhân Như trước đó đã giao tiếp qua, tại thời gian xảy ra vụ án Chu Vân Phàm buôn lậu ở Đông Giang, Lưu Diễm Hồng phụ trách đốc thúc vụ án này, nàng đã từng tự mình thẩm vấn Hồ Nhân Như, cũng biết Trương Dương bôn ba chạy qua lại vì Hồ Nhân Như, sau cùng bởi vì Chu Vân Phàm chủ động chịu phạt tiền nộp lên trên, cũng gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, nên Hồ Nhân Như mới thoát tội, lòng của phụ nữ đều là rất tinh tường, công tác bình thường của Lưu Diễm Hồng chính là quan viên giao tiếp, giỏi về nắm rõ lòng người, tuy rằng biểu hiện của Trương Dương và Hồ Nhân Như rất bình thường, thế nhưng Lưu Diễm Hồng vẫn có thể nhận thấy được quan hệ giữa bọn họ không hề bình thường. Đối với tên tiểu tử Trương Dương này, Lưu Diễm Hồng là cả một chút biện pháp cũng không có, từ dưới đáy lòng của nàng không thể biết được quan hệ tình cảm của Trương Dương, thế nhưng ngoại trừ tình cảm của Trương Dương tràn lan ra, người thanh niên đích xác cũng không có cái tật xấu gì, Lưu Diễm Hồng cũng biết Sở Yên Nhiên đời này đã nhận định Trương Dương, Yên Nhiên là một cô gái băng tuyết thông minh, nàng chưa chắc đã không cảm thấy gì đối với chuyện của Trương Dương, chính mình cần gì phải lo buồn vô cớ.

Mọi người ngồi cùng một chỗ, sau khi đổ xuống vài chén rượu, trọng tâm câu chuyện tự nhiên chuyển tới trên quan trường, Ngô Minh biết rõ Trương Dương không có hảo cảm gì đối với mình, đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tìm rủi ro, y chủ động bắt chuyện với Đỗ Thiên Dã, hai người nói tới làm sao để Giang Thành và Kinh Sơn tăng mạnh kinh tế mậu dịch qua lại, đánh vỡ biên giới địa vực, xúc tiến kinh tế liên hợp phát triển, tạo ra khu kinh tế điểm nóng, hai thành phố tại trên mặt du ngoạn, tài nguyên có rất nhiều điểm trùng hợp, Thanh Đài Sơn ở giữa hai thành phố, Nam Lộc thuộc về Giang Thành, Bắc Lộc thuộc về Kinh Sơn, mấy năm gần đây tại trên mặt khai phá du lịch, hai thành phố cũng xảy ra một ít va chạm, cũng đang tiến hành nhằm vào trong tài nguyên du lịch.

Đỗ Thiên Dã đã sớm có suy nghĩ đối với toàn bộ chuyện này, y mỉm cười nói: "Chuyện này kỳ thực có thể giải quyết được tốt, đó là cùng khai phá! Lợi ích chia đều."

Ngô Minh nghe được Đỗ Thiên Dã nói như vậy, nhất thời hiện lên vẻ tươi cười đầy mặt, bởi vì phong cảnh đẹp của Thanh Đài Sơn phần nhiều là tập trung ở Nam Lộc, nếu như có thể cùng khai phá, lợi ích chia đều thì hiển nhiên thành phố Kinh Sơn sẽ chiếm tiện nghi. Nhưng y lập tức biết không có chuyện bánh ngọt từ trên bầu trời rớt xuống, Đỗ Thiên Dã ngay sau đó liền đưa ra chuyện Xuân Dương cần dẫn nước tưới tiêu từ hồ Thảo của Kinh Sơn, nước ở Xuân Dương đang rất căng thẳng, sông Xuân Hà hiên nay đã xuất hiện đoạn lớn khô cạn, hồ cách bọn họ gần nhất chính là hồ Thảo ở Kinh Sơn, giữa hai thành phố bởi vì phân thuộc hai tỉnh cho nên chuyện này thủy chung chưa được giải quyết xong, Đỗ Thiên Dã lựa chọn cái thời cơ này là phi thường thỏa đáng, Ngô Minh này làm việc vẫn là tương đối thẳng thắn, tại chỗ liền đánh nhịp định án, hơn nữa y bán cho Đỗ Thiên Dã một cái nhân tình, trong công trình dẫn nước từ hồ Thảo tới Xuân Dương, đoạn ở Kinh Sơn do chính quyền thành phố bọn họ bỏ vốn, đây cũng biểu lộ thành ý của Ngô Minh, cũng là hồi báo đối với việc Đỗ Thiên Dã cùng khai phá Thanh Đài Sơn chia đều lợi ích.

Trương đại quan nhân ở một bên nghe hai người ở đàng kia trao đổi điều kiện qua lại, cái này thật quen mắt. Chỉ tiếc khoảng cách của mình cách người ta quá xa, Tân Hải cũng không có gì tốt để tiện trao đổi.

Trương Dương không nói, Đỗ Thiên Dã nhưng chủ động nhắc tới hệ thống chiếu sáng tự nạp điện từ năng lượng mặt trời, y chưa nói là Trương Dương làm ra, chỉ là nói Giang Thành thích hợp để tiến hành chuẩn bị đổi mới.

Ngô Minh nói: "Ở phương diện này tôi cũng là có chút lý giải, hệ thống chiếu sáng công cộng của Kinh Sơn chúng tôi cũng đã vô cùng cũ, cho nên năm nay cũng lập kế hoạch trọng điểm thăng cấp cho toàn bộ hệ thống chiếu sáng trong thành phố, lãnh đạo chúng tôi từng nhằm vào chuyện này mà đi khảo sát ở nhiều chỗ, cũng có khuynh hướng chọn dùng hệ thống đèn đường dùng năng lượng mặt trời để tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường, thế nhưng căn cứ theo nghiên cứu của chúng tôi, nếu như chọn dùng loại năng lượng kiểu mới này, vốn đầu tư lúc mới bắt đầu là tương đối lớn."

Trương đại quan nhân muốn nói lại thôi, chính mình và Ngô Minh là đối đầu, tại trước mặt mọi người, phải giữ vẻ kiêu ngạo, không thể cầu y, bằng không sẽ cho thằng nhãi này bắt được cơ hội phản kích.

Đỗ Thiên Dã cũng không rõ ràng lắm ân oán giữa Trương Dương và Ngô Minh, y cười nói: "Trương Dương ngày hôm nay tới Giang Thành giới thiệu cho tôi một bộ hệ thống rất tiên tiến, về mặt giá cả cũng rất có ưu thế."

Ngô Minh nói: "Thật không? So với giá cả của hệ thống chiếu sáng truyền thống thì thế nào?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Không sai biệt lắm!"

Ngô Minh nói: "Nếu như là thật, như vậy chúng tôi cũng có hứng thú, Trương Dương, mọi người đều cùng làm một thời, loại chuyện tốt này không thể quá bảo thủ!"

Trương Dương hắc hắc nở nụ cười, trong lòng nói đây là chính ngươi chủ động đánh lên tới đó, ta liều chiều ngươi, Trương Dương nói: "Cái gì, bây giờ còn chưa có sản xuất."

Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, bí thư Ngô cũng không phải người ngoài, cậu không nên quá bảo thủ, kỳ thực bộ hệ thống chiếu sáng này của cậu hẳn là nên mở rộng tại trong phạm vi toàn quốc, cậu ngẫm lại xem, nếu như cả nước chúng ta đều dùng tới loại năng lượng vệ sinh lại bảo vệ môi trường này, như vậy sẽ tiết kiệm được bao nhiêu cho ngân sách nhà nước chứ?"

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu, Đỗ Thiên Dã nói vậy thật ra chính là cho hắn một nhân tình, buôn bán là buôn bán, làm việc là làm việc, trong đó không nên hỗn loạn ân oán cá nhân, Ngô Minh cũng không phải nịnh bợ lấy lòng hắn, người ta là thật lòng cần bộ hệ thống chiếu sáng này, từ điểm này mà nói, cảnh giới của Ngô Minh cũng cao hơn Hạng Thành. Đều là bí thư Thành ủy, làm sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy chứ?

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Đỗ nói không sai, hiện tại đã là thời đại nào, có thứ tốt nên lấy ra chia xẻ, cái này gọi là cùng hưởng tài nguyên."
Bình Luận (0)
Comment