Y Đạo Quan Đồ

Chương 954.2

Trương Dương nói: “Tiết lão, ông đã từng đến núi Thanh Đài chưa?”

Tiết lão lắc đầu: “Tôi đã nghe nói đến, nhưng chưa có cơ hội đến đó.”

Trương Dương nói: “Đợi đến khi ông tới Giang Thành, tôi sẽ đưa ông đến núi Thanh Đài, chụp cảnh sắc nơi đó.”

Tiết lão thở dài nói: “Núi cao như vậy có lẽ tôi không leo lên được.”

Trương Dương nói: “Không leo được tôi sẽ cõng ông lên!”

Tiết lão nghe thấy hắn nói vậy, không hiểu tại sao đột nhiên cảm động, những năm gần đây, ông đã rất ít khi cảm động vì người khác, ông nhìn Trương Dương, ông nhận ra sự chân thành ở đó, rồi đột nhiên nói: “Tại sao lại đối tốt với tôi vậy?”

Trương Dương nói: “Vì tôn kính, ông là một trong số ít người cho tôi thấy được cảm giác núi cao.”

Tiết lão nói: “Nịnh nọt tôi đấy à? Còn ai nữa!”

Trương Dương nói: “Kiều lão, bí thư Cố!”

Tiết lão mỉm cười gật đầu: “Cậu nói vậy là tôi tin rồi, bí thư Cố mà cậu nói đến là Doãn Tri sao?”

Trương Dương gật đầu.

Tiết lão nói: “Cố Doãn Tri lùi về thành công, trong quan trường thật sự rất ít người có được tâm thái như ông ấy.”

Trương Dương nói: “Ông và bí thư Cố rất quen thuộc sao?”

Tiết lão mỉm cười nói: “Rất quen thuộc!” Lời của ông chỉ dừng lại ở đây, không nói rõ quan hệ của mình và Cố Doãn Tri.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm ngắt quãng cuộc đối thoại giữa họ, Tiết Vĩ Đồng gọi đến giục họ về ăn cơm.

Trương Dương cùng Tiết lão về nhà, Tiết Vĩ Đồng đi từ bên trong ra: “Leo núi lâu như vậy sao?”

Tiết lão vỗ vỗ túi máy ảnh trên lưng Trương Dương: “Đi bắn chim mà!”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Ông à, ông đúng là ngày càng trẻ ra rồi đấy, trước kia thì dùng súng bắn chim, giờ thì hay rồi, dùng máy ảnh bắn chim.”

Tiết lão đùa: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của tất cả mọi người, ông thấy lũ chim đó sống tự do vậy, làm sao nỡ tước mất sinh mạng của chúng?”

Trương Dương giúp Tiết lão đặt túi máy ảnh vào trong thư phòng, rồi ăn qua loa chút ở nhà Tiết lão, hắn phát hiện ra Tiết Thế Luân không ở nhà, nên cố ý nói: “Chú Tiết không có nhà sao?”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Ông đi Hồng Kong rồi, cha em ấy à, suốt ngày bay lượn khắp thế giới, ngay đến cả đứa con gái của ông như em một năm cũng chẳng gặp ông được mấy lần.” Nói đến việc này, thái độ của Tiết Vĩ Đồng hơi trách móc.

Tiết lão nói: “Đừng nói là nó, ngay cả các cháu cũng thế thôi, bình thường muốn ăn bữa cơm đoàn viên cũng khó.”

Tiết Vĩ Đồng bảo người làm bê cơm lên phòng cho Tiết Anh Hồng, mấy ngày nay Tiết Anh Hồng đang chuyên tâm dưỡng thai, không đi đâu cả, ngay cả cơm cũng ăn trên giường, mặc dù Trương Dương đã từng nói không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của Tiết Anh Hồng, cô ta không dám sơ xuất.

Trương Dương và Tiết lão hẹn xong thời gian chữa trị lần sau, sau đó rời khỏi Tiết gia.

Khi lái xe đến trường đảng, hắn nhận được một cuộc điện thoại, tiếng cô gái trong điện thoại nghẹn ngào: “Trương Dương, anh ở đâu?”

Trương Dương không nhận ra đối phương là ai, đối phương nói: “Tôi là Tang Bối Bối.”

Trương đại quan giờ mới biết là Tang Bối Bối gọi điện đến, đương nhiên cái tên này chắc chắn không phải là tên thật của cô ấy. Từ lần trước chia tay, Trương Dương vốn tưởng rằng cô ấy đã đi ra nước ngoài rồi, không ngờ cô ấy lại xuất hiện ở trong nước.

Trương Dương nói: “Cô đang ở đâu?”

Tang Bối Bối nói: “Một tiếng sau, tôi sẽ đến biệt vườn Hương Sơn tìm anh.”

“Cái này…” Không đợi Trương đại quan nói hết, Tang Bối Bối đã cụp điện thoại, Trương Dương nhìn số, chắc chắn cô ấy gọi từ máy công cộng, Tang Bối Bối từ lần gây hỏa hoạn trước, giờ đây trở nên ngày càng thận trọng.

Thật ra Trương Dương cũng có rất nhiều việc muốn hỏi Tang Bối Bối, cô ấy mất tích đã lâu như vậy, rốt cuộc thời gian này cô ấy đang làm gì, cô ấy và Triệu Quân có phải là quan hệ anh em hay không? Trương Dương đều có cảnh giác cao độ với những người ở trong Quốc An, ngoài Lệ Phù, chẳng ai đáng tin cậy hết. Lần trước đến Bắc Hàn Doanh cứu Lệ Phù, sự thực đã chứng minh đó là một cái bẫy, nếu không phải là do hắn may mắn, thì có lẽ đã bị nổ chết ở trong căn cứ quân sự Kim Cốc rồi. Việc đó chắc chắn là do Chương Bích Quân bày ra, Lệ Phù bảo hắn án binh bất động, đợi tin của cô ấy, nhưng cô ấy đã đi lâu vậy rồi đến giờ vẫn không có chút tin tức nào, mà Tang Bối Bối đã tìm đến trước. Trương Dương đột nhiên nhớ đến chiếc đĩa trước kia Tang Bối Bối để lại cho hắn, có lẽ lần này cô ta đến vì chiếc đĩa đó. Chiếc đĩa đó Trương Dương đã xem mấy lần, nhưng đều có mật mã khóa cả, không thể biết được nội dung bên trong là gì, dù có ở trong tay hắn cũng không tác dụng gì hết.

Trương Dương về biệt vườn Hương Sơn chưa được bao lâu, đã nhìn thấy một bà cụ tay cầm một cái giỏ đồ màu xanh lam, bước tập tễnh về phía cửa. Trương Dương biết rằng đó chính là Tang Bối Bối giả dạng, hắn nhìn bà cụ một lúc lâu, cũng không nhận ra điều gì, bà cụ đến trước mặt hắn, rồi ho một tiếng: “Này chú, cho tôi xin một ngụm nước đi.”

Bà lão cùng Trương Dương bước vào trong vườn, Trương Dương dẫn bà lão vào trong phòng khách, lưng bà lão rất thẳng, bà quan sát bốn góc phòng một cách cẩn thận, sau khi chắc chắn không có các thiết bị theo dõi, mới thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng nói: “Khát quá, cho tôi một cốc nước đi!” Âm thanh già nua ban nãy giờ đã biến thành tiếng của một cô gái.

Trương Dương cười nói: “Hóa trang được lắm, suýt nữa thì bị cô lừa rồi.”

Tang Bối Bối nói: “Cuối cùng anh cũng đã nhận ra tôi.”

Trương Dương nói: “Là do đôi mắt, mắt cô không lừa được tôi, thiếu đi cái thăng trầm của người đứng tuổi.”

Tang Bối Bối nói: “Đó là do tôi không đeo kính ẩn hình, nếu không nhất định anh cũng không nhận ra tôi.”

Trương Dương đi lấy cho cô ấy một chai nước, Tang Bối Bối kiểm tra một chút, rồi mới mở nắp chai.

Trương Dương thấy dáng điệu cẩn thận của cô ấy, liền nói: “Cô đừng sợ, tôi không hạ độc vào trong nước đâu, nếu thật sự muốn đối phó với cô, thì tôi chẳng cần phải phiền toái thế.”

Tang Bối Bối nói: “Đương nhiên rồi, anh đã hạ Phụ Cốt Châm trong người tôi, giờ tính mạng tôi nằm trong tay anh, anh muốn lấy đi lúc nào thì lấy đi lúc đó.” Cô ta lại uống một ngum jrooif nói: “Tôi kiểm tra tất cả mọi thứ không phải là do lo lắng vì anh, mà là thói quen nghề nghiệp đã hình thành từ bao năm nay.”

Trương Dương ngồi xuống đối diện với cô ấy, rồi thấp giọng nói: “Thời gian vừa rồi cô đã đi đâu?”

Tang Bối Bối nói: “Tôi luôn ở kinh thành!”

“Cô không sợ người của Chương Bích Quân phát hiện ra cô sao?”

Tang Bối Bối nói: “Chẳng phải có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao, dù là tôi muốn chạy cũng chạy đi đâu được? Tôi ở lại kinh thành, họ nhất định không ngờ được tôi lại to gan như vậy, càng huống hồ, anh tôi sinh tử còn chưa biết thế nào, tôi còn phải tìm tung tích của anh ấy.” Trong lòng Tang Bối Bối vẫn hi vọng về triệu Quân.

Trương Dương nói: “Có tin gì không?”

Tang Bối Bối lắc đầu, cô nói nhỏ: “Có điều tôi cũng đã điều tra ra một vài sự việc.”

Trương Dương ngồi sát lại Tang Bối Bối một chút, không thể không thừa nhận rằng, trình độ hóa trang của Tang Bối Bối rất tốt, cách gần như vậy mà vẫn không hề bị lộ, những vết nhăn trên trán rất thật, nếu không nhìn vào mắt cô ấy, thì thật sự tưởng rằng đây là một bà già.

Tang Bối Bối nói: “Thứ lần trước tôi đưa cho anh giữ đâu rồi?”

Trương Dương cố tình hỏi: “Thứ gì?”

“Cái đĩa!”

Trương Dương nói: “Cô nói cho tôi trước xem cô đã điều tra được gì đã.” Ra điều kiện luôn là điểm mạnh của tên này, hắn đã quen với việc không nhìn thấy mồi thì không thả chim ưng.

Tang Bối Bối nói: “Tôi không hề điều tra được chút ghi chép gì về việc xuất nhập cảnh của Hình Triều Huy.”

Trương Dương nói: “Chương Bích Quân chẳng phải đã nói rằng anh ta sợ tội nên chạy rồi sao?”

Tang Bối Bối nói: “Chúng ta có thể đưa ra một giả thiết thế này, giả sử Chương Bích Quân là người thao túng đứng đằng sau tất cả những việc này, thì bà ấy chính là một nội gián trong quốc an, nói cách khác, Hình Triều Huy không phải là nội gián, nếu anh ta đã không phải nội gián, thì anh ta cũng không cần phải chạy trốn.”

Tang Bối Bối nói tiếp: “Vì vậy có hai khả năng, một là anh ấy đã bị hại, còn một khả năng nữa đó là anh ấy đã bị Chương Bích Quân nhốt vào một nơi bí mật rồi.”

Trương Dương nói: “Mọi chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi thấy dù việc này thật sự là do Chương Bích Quân làm, thì Hình Triều Huy cũng lành ít dữ nhiều.” Nhớ đến vận mệnh của Hình Triều Huy, Trương đại quan đột nhiên ngầm cảm thán, Lão Hình khá tốt, nếu như gã thật sự đã bị Chương Bích Quân hại, thì hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho gã.

Tang Bối Bối nói: “Hình Triều Huy không phải là một người bình thường, trong tay anh ta nhất định nắm được rất nhiều bí mật, cũng có nghĩa là có một khả năng, Chương Bích Quân muốn lấy được những bí mật trên người anh ta, nhưng Hình Triều Huy lại không nói, vì vậy anh ta nhất định vẫn còn giá trị, Chương Bích Quân không thể không để anh ta tiếp tục sống để khai thác những bí mật này.”

Trương Dương nói: “Hình như suy luận của cô có lý, có điều dù là cô đã đoán trúng, thì Chương Bích Quân xảo quyệt như vậy, hơn nữa có nhiều thuộc hạ vậy, chúng ta làm sao có thể biết được Hình Triều Huy bị nhốt ở đâu?”

Tang Bối Bối nói: “Anh quen với Chương Duệ Dung không?”

Trương Dương nghe đến tên của Chương Duệ Dung liền chau chau mày nói: “Có quen, cô ấy là cháu gái của Chương Bích Quân, trước kia từng làm việc dưới trướng tôi.”

Tang Bối Bối nói: “Chương Duệ Dung đã đến kinh thành rồi!”

Trương Dương nói: “Thế thì sao? Cô tưởng rằng cô ấy sẽ giúp chúng ta đối phó với Chương Bích Quân à?”

Tang Bối Bối nói: “Cô ấy nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa việc này nhất định không được để cô ấy biết, nhưng bên cạnh cô ấy có một người có thể giúp chúng ta.”

“Ai?”

Tang Bối Bối thấp giọng nói: “Bạn trai của cô ấy, Thường Lăng Phong!”

Trương Dương quay sang nhìn Tang Bối Bối, không ngờ cô ấy lại biết nhiều chuyện về Chương Duệ Dung như vậy. Đám đặc công quốc an này quả nhiên là võ công bất nhập, về sau qua lại với họ nhất định phải để ý, chỉ cần có chút sơ hở, là sẽ bị người khác bán đứng ngay, đám người này đều được dạy rằng đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu, vì lợi ích quốc gia có thể hi sinh tất cả, dù là tính mạng của bản thân mình, với những người ngay đến tính mạng của mình cũng có thể dâng hiến bất cứ lúc nào, nhất định phải giữ cảnh giác.

Tang Bối Bối nói: “Sáng nay Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cùng đến kinh thành, mục đích họ đến lần này là để thăm Chương Bích Quân, họ sắp đính hôn, hi vọng nhận được sự cho phép của Chương Bích Quân.”

Trương Dương chưa nghe thấy chuyện này, Thường Lăng Phong đến kinh thành cũng không liên lạc với hắn, xem ra công tác tình báo của Tang Bối Bối làm rất tốt.

Trương Dương đã đoán được suy nghĩ của cô ấy, nhưng vẫn thấp giọng nói: “Cô muốn làm thế nào?”

Tang Bối Bối nói: “Hai người chúng ta đều không thích hợp để tiếp cận Chương Duệ Dung, bà ấy là cao thủ, bên cạnh còn có rất nhiều trợ thủ nữa, chúng ta muốn theo dõi bà ấy là điều rất khó. Quan hệ giữa anh và Thường Lăng Phong rất tốt, sau khi anh ta đến kinh thành, nhất định sẽ tiếp xúc với Chương Bích Quân, chỉ cần anh có thể thuyết phục anh ta giúp chúng ta, việc này sẽ trở nên dễ dàng.” Tang Bối Bối nói đâu ra đấy, xem ra trước khi cô ấy đến tìm Trương Dương đã đặt ra kế hoạch bí mật này rồi.

Trương Dương nói: “Cô muốn anh ấy giúp chúng ta thế nào?”

Tang Bối Bối xòe tay ra, một viên thuốc xuất hiện trước mặt Trương Dương. Trương Dương nói: “Cái gì đây?”

Tang Bối Bối đáp: “Đây là máy theo dõi đời mới nhất! Chỉ cần xâm nhập vào trong cơ thể người là có thể theo dõi được vị trí anh ở đâu, có tác dụng trong phạm vi 3 km.”
Bình Luận (0)
Comment