Y Đạo Quan Đồ

Chương 955.2

Người áo đen nói: “Tôi cũng không quen anh, nhưng có người bảo tôi theo dõi anh.”

“Ai?”

Người áo đen nói: “Tôi không thể nói!”

Trương Dương cười lạnh lùng: “Xem ra không cho anh chịu chút khổ, anh sẽ không nói thật.” Con dao trong tay hắn dí vào cổ của người áo đen, một chút máu rỏ ra, người áo đen sợ đến độ hồn bay phách lạc, sợ hãi nói: “Đừng giết tôi, tôi nói…tôi nói….là…là Chương cục bảo tôi theo dõi anh, bà…bà ấy muốn điều tra tình hình của anh, bảo tôi phụ trách theo dõi nhất cử nhất động của anh ở kinh thành, đi đâu, làm gì, với ai?”

“Chương cục nào?”

“Chính là…Cô của bạn gái anh…”

Trương Dương giả bộ muốn chặt cổ gã: “Mẹ kiếp, còn không nói thật à, có tin tôi băm anh ra không?”

Người áo đen kêu khổ: “Tôi thề, những điều tôi nói đều là sự thật, nếu như tôi có nói sai nửa lời, tôi nhất định chết không nhắm mắt…”

Thường Lăng Phong nói: “Anh còn biết gì nữa?”

Người áo đen lắc đầu: “Tôi không biết gì nữa, tôi thề.”

Trương Dương nói: “Nhìn cái mặt anh là đã biết chẳng phải loại tử tế gì!” Hắn giơ tay đấm vào mũi người áo đen, làm cho người áo đen máu mũi chảy ròng ròng, thật ra trong lòng Trương đại quan hiểu, tên này mà là do Chương Bích Quân phái đến mới là lạ, nhất định là do Tang Bối Bối tìm đến để làm trò, chỉ thế này mới có thể thúc đẩy Thường Lăng Phong làm việc cho họ, Trương Dương thầm thở dài, Lăng Phong ơi là Lăng Phong, lần này tôi có lỗi với anh rồi!

Trương Dương nắm lấy cổ áo người áo đen muốn đánh tiếp, nhưng người đó mặt cầu xin nói: “Đừng đánh nữa…”

Thường Lăng Phong thấy mặt gã đầy những máu, cũng không nhẫn tâm để Trương Dương đánh tiếp: “Thôi, đánh nữa là chết người đấy.”

Trương Dương nói: “Thế làm thế nào? Loại người này có giữ lại cũng bằng thừa, tôi chém luôn anh ta, tìm một chỗ chôn cho xong!”

Người áo đen sợ đến độ hồn bay phách lạc: “Đừng….Đừng làm thế…Tôi không làm gì cả…Đều là người khác bảo tôi làm như thế này thôi…”

Trương đại quan sợ gã làm lộ chuyện, bèn trừng mắt với gã: “Chương cục mà anh nói đến có phải là Chương Bích Quân không?”

Người đó vội vàng gật đầu.

Trương Dương nói: “Việc này hôm nay anh không được phép nói cho bất cứ ai, Chương Bích Quân cũng không ngoại lệ, nếu không thì tôi sẽ…” Hắn nghĩ một chút, rồi lấy ra một viên thuốc màu đen trong túi áo nhét vào miệng người mặc áo đen, ép gã uống, rồi nói: “Đây là Thất Nhật Đoạn Mệnh Hoàn, chỉ cần anh ngoan ngoãn, thì đến ngày thứ sáu tôi sẽ đưa cho anh thuốc giải, nếu như không, thì hì hì… Cứ đợi đến khi máu chảy thành sông, chết luôn đi.”

Người áo đen mặt đau khổ, nghĩ thầm sao gã lại gặp phải một hắc tinh như thế này cơ chứ, nếu sớm biết thế này, thì dù có cho bao nhiêu tiền gã cũng không nhận làm.

Trương Dương nói: “Giờ anh có thể cút rồi!” Nói xong hắn không quên đấm vào ngực người áo đen một nhát, người đó vừa ôm mũi, vừa ôm bụng, rời khỏi chiếc xe.

Thường Lăng Phong nhìn bóng người của gã đột nhiên cảm thấy đồng tình: “Trương Dương, có cần thiết phải ra tay mạnh vậy không?”

Trương Dương khởi động xe: “Mẹ kiếp, không ngờ tên khốn đó dám giở trò với anh!”

Thường Lăng Phong nói: “Anh ta nói là được cô của Duệ Dung phái đến, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Trương Dương nói: “Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Tên này cố tình giả vờ.

Thường Lăng Phong nói: “Trương Dương, anh nhất định biết điều gì đó, mau nói cho tôi biết.”

Trương Dương nhìn đường đằng trước không nói gì, trên mặt tỏ ra muốn nói nhưng lại ngại ngần.

Thường Lăng Phong quả nhiên đã trúng kế của hắn: “Trương Dương, cô của Duệ Dung rốt cuộc là ai? Tại sao bà ấy phải phái người đến theo dõi tôi?”

Trương Dương thở dài một hơi, rồi dừng xe lại bên đường, thấp giọng nói: “Thật ra có một chuyện tôi luôn giấu anh, Chương Bích Quân là cục trưởng thập cục quốc an, nói trắng ra là một gián điệp.”

Thường Lăng Phong hít vào một hơi dài: “Cái gì cơ?”

Trương Dương nói: “Người đó có một cái bệnh, thích làm rõ mọi việc đến cùng, chỉ cần bà ta nhắm vào anh, thì bà ta sẽ điều tra tất cả họ hàng tông tích nhà anh ra.”

Thường Lăng Phong nói: “Tôi đâu có ác ý gì với Duệ Dung, bà ta điều tra tôi làm gì?”

Trương Dương nói: “Tôi làm sao biết được? Có điều muốn xem tại sao bà ấy điều tra anh cũng không khó.”

Thường Lăng Phong dí sát mặt lại, muốn nghe xem làm thế nào.

Trương Dương ho một tiếng, rồi lấy viên thuốc Tang Bối Bối đưa cho hắn ra, nói cho Thường Lăng Phong cách sử dụng máy theo dõi, Thường Lăng Phong đâu phải là tên ngốc, ngay lập tức liền nhận ra việc này kỳ lạ, gã thấp giọng nói: “Trương Dương, hình như anh đã chuẩn bị hết từ đầu đến cuối rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi cũng chẳng giấu gì anh, trước kia tôi cũng đã từng ở trong quốc an, thủ pháp của họ tôi rất rõ, chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông, họ làm được một, thì tôi làm được mười.”

Thường Lăng Phong cầm viên thuốc nhìn một chút, rồi do dự nói: “Tôi làm vậy có phải là không hay lắm không?”

Trương Dương nói: “Dù sao thứ này tôi cũng đưa cho anh rồi, anh có làm hay không tùy anh. Anh thử nghĩ mà xem, giờ đây anh và Chương Duệ Dung đã đến lúc sắp kết hôn, nhưng anh vẫn không biết gì về gia đình cô ấy, thứ khác thì không nói, nhưng Chương Bích Quân thật sự không đơn giản, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, dù là bà ấy không có ác ý gì với anh, nhưng cũng phải xem rốt cuộc bà ấy muốn làm gì, Chương Duệ Dung chỉ có một người cô là bà ấy, nếu như anh phục vụ bà ấy không tốt, thì đừng nghĩ đến việc cưới Chương Duệ Dung.”

Thường Lăng Phong dường như đã bị lay động.

Lúc này Chương Duệ Dung cuối cùng đã gọi điện thoại đến, cô đã về tới khách sạn, nhưng phát hiện ra Thường Lăng Phong không ở đó.

Thường Lăng Phong nói: “Anh sẽ về ngay!”

Đặt điện thoại xuống, gã nói với Trương Dương: “Duệ Dung về rồi, toi phải về đây.”

Trương Dương nói: “Việc này anh xem nên làm thế nào, còn nữa, nhất định không được nói những chuyện ngày hôm nay cho Chương Duệ Dung.”

Thường Lăng Phong gật đầu, rồi đẩy cửa xe đi xuống.

Trong một chiếc xe Jetta màu ghi không xa ở đằng sau, Tang Bối Bối đang quan sát tất cả hành động của Thường Lăng Phong, người ngồi đằng sau, đó chính là người mặc áo đen vừa rồi theo dõi Thường Lăng Phong đang dùng khăn lau vệt máu.

Gã không ngừng kêu khổ: “Người đó là ai chứ? Mẹ kiếp thật khốn nạn, đã nói là giả vờ thôi, mà anh ta đấm ngay vào mặt tôi, mũi bị anh ta đấm lệch cả rồi, còn nhét một viên thuốc vào miệng tôi, nếu như cô sớm nói với tôi, thì dù chết tôi cũng không làm.”

Tang Bối Bối lấy ví tiền ra, rút ra ba tờ tiền, rồi đưa cho người áo đen: “Đây là phí tổn thất của anh, anh đi xa đi cho tôi.”

Người áo đen nhận tiền, rồi đẩy cửa xe bước xuống.

Tang Bối Bối đợi khi gã đã đi xa, cũng xuống xe, đến bốt điện thoại công cộng ven đường gọi cho Trương Dương.

Hai người hẹn gặp nhau ở bãi đỗ xe tàu điện ngầm ở đằng trước.

Trương Dương vừa đỗ xong xe, Tang Bối Bối đã bước đến, kéo cửa xe chui vào trong, hôm nay Tang Bối Bối đã đóng giả kiểu khác, nhuộm tóc vàng, mặc một bộ đồ bó sát màu đen, trong tay còn cầm một điếu thuốc, vừa đi vừa hút, trông như một cô gái xã hội không tốt vậy.

Lên xe Trương Dương, cô gỡ cặp kính đen, rồi mỉm cười: “Làm xong việc rồi sao?”

Trương Dương nói: “Còn chưa biết, tôi đã đưa đồ cho anh ta rồi, anh ấy chưa đồng ý làm.”

Tang Bối Bối nói: “Tôi nghĩ vấn đề không lớn.”

Trương đại quan nói: “Cô nghĩ à? Cô còn không quen anh ta!”

Tang Bối Bối nói: “Mặc dù tôi không quen anh ta, nhưng tôi biết con người đều rất hiếu kỳ.”

Trương Dương nói: “Thường Lăng Phong là người rất bình ổn, anh ta không hiếu kỳ đến vậy.”

Có một điểm Trương Dương đã nghĩ nhầm, con người ai cũng có lòng hiếu kỳ, đặc biệt là khi liên quan đến lợi ích bản thân, Thường Lăng Phong cũng không ngoại lệ, khi về đến khách sạn, Chương Duệ Dung đã đợi ở đó rồi. Thấy Thường Lăng Phong trở về, Chương Duệ Dung liền hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Thường Lăng Phong nói: “Vừa rồi khi đi ra ngoài ăn cơm anh có gặp phải Trương Dương, rồi nói chuyện mấy câu, anh ấy còn bảo buổi tối mời chúng ta đi ăn cơm nữa.”

Chương Duệ Dung nói: “Sao đi đến đâu cũng gặp phải anh ta thế nhỉ!”

Thường Lăng Phong cười nói: “Anh cũng đang thấy lạ đây, kinh thành rộng vậy mà cũng gặp được.” Gã thầm quan sát thay đổi trong nét mặt Chương Duệ Dung.

Chương Duệ Dung nói: “Em đã hẹn với cô em rồi, tối nay sẽ cùng ăn cơm.”

Thường Lăng Phong nói: “Vậy thì đến Tử Kim Các đi!”

Chương Duệ Dung gật đầu.

Thường Lăng Phong phát hiện ra cô không vui lắm, liền đến bên ôm lấy vai cô và nói: “Cô em nói thế nào?”

Chương Duệ Dung thấp giọng: “Cô không nói gì cả.”

Thường Lăng Phong cảm nhận được Chương Duệ Dung không nói thật, cô ấy đi lâu vậy, nhất định đã nói chuyện với Chương Bích Quân, chỉ là cô ấy không muốn nói cho Thường Lăng Phong mà thôi.

Thường Lăng Phong nói: “Duệ Dung, em có nhắc đến chuyện kết hôn của hai chúng ta không?”

Chương Duệ Dung nói: “Em nói rồi!”

“Cô em nói thế nào?” Thường Lăng Phong nói đầy kỳ vọng.

Chương Duệ Dung lắc đầu đáp: “Cô chẳng nói gì cả!”

Thường Lăng Phong và Chương Bích Quân chưa từng gặp mặt chính thức, buổi tối hôm đó gã chọn Tử Kim Các để mời Chương Bích Quân, gã biết rằng từ nhỏ Chương Duệ Dung đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, Chương Bích Quân là người nuôi dưỡng cô nên người, trong lòng Chương Duệ Dung, cô mình là người quan trọng nhất trong cuộc đời, vì vậy ý kiến của Chương Bích Quân rất quan trọng với họ.

Chương Bích Quân đến ăn cơm một mình, vừa vào cửa, Thường Lăng Phong đã bước đến, giúp bà ấy cởi áo khoác ngoài.

Chương Duệ Dung cười điềm đạm, bà ta đã rất hiểu về Thường Lăng Phong.

Chương Duệ Dung đi lên khoác tay Thường Lăng Phong và nói: “Cô, đây là Lăng Phong.”

Chương Bích Quân gật gật đầu, từ thái độ trên mặt bà ấy rất khó đoán được bà ấy đang nghĩ gì. Thường Lăng Phong đã chuẩn bị trước tâm lý cho chuyện này, gã giúp Chương Bích Quân khoác áo lên giá, nhân lúc bà ấy không chú ý, liền ấn máy theo dõi lên trên. Máy theo dõi rất nhỏ, Thường Lăng Phong lại đặt ở chỗ khuất, có lẽ rất khó để phát hiện ra.

Chương Bích Quân nhìn Thường Lăng Phong, ánh mắt của bà ta bình tĩnh mà đầy lý trí, như nhìn thấu tâm can Thường Lăng Phong vậy.

Thường Lăng Phong cũng đã quen, gã ngồi đối diện với Chương Bích Quân, mỉm cười nhìn bà ta, không tỏ thái độ sợ hãi gì, gã đưa thực đơn cho Chương Bích Quân rồi nói: “Cô Chương, cô xem có món gì cô thích ăn không.”

Chương Bích Quân nói: “Cậu tự chọn đi!” Thái độ của bà ấy không lạnh lùng, nhưng cũng không thân thiết, làm Thường Lăng Phong cảm thấy xa cách.

Chương Duệ Dung chủ động lấy thực đơn, cô gọi món rồi đưa cho người phục vụ.

Thường Lăng Phong nói: “Uống chút gì nhỉ?”

Chương Bích Quân nói: “Tôi không uống rượu, uống nước lọc đi!”

Thường Lăng Phong không giỏi điều tiết không khí, Chương Bích Quân lại rất ít khi chủ động nói chuyện, nên không khí khá lạnh lùng, Chương Duệ Dung nói: “Cô à, Lăng Phong có chuyện muốn nói với cô.”

Chương Bích Quân cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nói: “Tiểu Thường, cậu vẫn đang làm việc ở khu đô thị mới Đông Giang sao?”

Thường Lăng Phong gật đầu rồi nói: “Vâng!”

Chương Duệ Dung nói: “Gần đây Lăng Phong rất bận, việc lớn việc nhỏ bên khu đô thị mới đều đến tay anh ấy, lần này khó khăn lắm mới xin nghỉ được.”

Chương Bích Quân nói: “Người trẻ tuổi chú trọng vào sự nghiệp là một việc tốt, nhân lúc còn trẻ hãy cống hiến chút cho đất nước, những việc khác có thể để sang một bên.”

Thường Lăng Phong nghe bà ấy nói vậy, trong lòng đột nhiên trở nên trầm tư, những lời này của Chương Bích Quân rõ ràng có thâm ý, bà ấy đã biết được lần này gã đến đây là để xin phép bà ấy đồng ý hôn sự giữa gã và Chương Duệ Dung, nói như vậy chẳng phải chặn luôn đường mở lời của gã sao.

Chương Duệ Dung nói: “Cô à, dạo này cô có bận không?”

Chương Bích Quân nói: “Vẫn là những việc đó thôi, không bận lắm.”

Lúc này người phục vụ bê đồ ăn lên, Thường Lăng Phong nhấc cốc rượu lên nói: “Cô Chương, cảm ơn cô đã cực khổ chăm sóc Duệ Dung bao năm nay, cháu luôn muốn đến thăm cô, nhưng công việc bên khu đô thị mới Đông Giang vừa mới bắt đầu, thật sự là không bỏ được, vì vậy cứ bỏ lỡ đến bây giờ.”
Bình Luận (0)
Comment