Y Đạo Quan Đồ

Chương 962.1

Chương Bích Quân tức giận đến nỗi sắc mặt, thằng ôn này rõ ràng đang nói cho cô ta biết, hắn đã nắm rõ cả sự việc. Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi đối với anh trước giờ không có ác ý, nếu không thì anh cũng không tiêu dao đến tận bây giờ đâu."

Trương Dương nói: "Ý của cô là tôi sớm đã nên chết rồi, tôi sớm đã nên nổ banh xác ở trong biệt thự của Tra Tấn Bắc rồi phải không? Cho dù lần đó tôi thoát được, thì tôi cũng nên chết ở Bắc Hàn, chết ở căn cứ quân sự Kim Cốc! Tôi hiện tại có thể nguyên vẹn ngồi ở đây là nhờ cô ban cho?"

Chương Bích Quân nói: "Anh có từng nghĩ, những chuyện này nếu như toàn bộ lộ ra, còn ai có thể bảo vệ được anh?"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Cô thấy mình có thể ngồi ngoài những chuyện này được không?"

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, chuyện không đơn giản như như anh nghĩ đâu." Cô ta giơ một tập hồ sơ dày lên rồi ném xuống bàn: "Bên trên toàn bộ là ghi chép về anh, tùy tiện một chứng cứ nào trong đó cũng sẽ hủy diệt tương lai của anh, khiến anh vĩnh viễn không thể lật mình."

Trương Dương là thèm xem tập hồ sơ đó, tràn ngập khinh thường nói: "Dục gia chi tội, hôm nay tôi nếu đã dám tới đây cùng cô, chính là đã chuẩn bị cho điều xấu nhất rồi."

Chương Bích Quân nói: "Trương Dương, tôi rất thưởng thức anh, nhưng thưởng thức không có nghĩa là có thể vĩnh viễn nhẫn nhịn anh."

Trương Dương nói: "Thế thì sao?"

Chương Bích Quân nói: "Thế giới này rất lớn, một ai đó biến mất cũng sẽ không có ai chú ý đâu."

Trương Dương mỉm cười nhìn Chương Bích Quân, cô ta là đang uy hiếp mình.

Chương Bích Quân nói: "Cho nên, đừng ai nghĩ mình là quan trọng."

Trương Dương nói: "Tôi nghĩ là cô không lấy được thứ mà cô muốn từ trên người tôi đâu."

Chương Bích Quân nói: "Đống trên bàn có thể phá hủy tất cả mọi thứ của anh, nếu anh nói cho tôi thứ mà tôi muốn biết, vậy thì tôi sẽ thiêu hủy hết chúng trước mặt anh."

Trương Dương mỉm cười, Chương Bích Quân càng như vậy càng chứng minh nội tâm cô ta rất khẩn trương, hắn lắc đầu nói: "Nếu tôi đoán không sai, Hình Triêu Huy và Lệ Phù đều chết trong tay cô, cho nên, hai người chúng ta không thương lượng gì cả!"

Đồng tử Chương Bích Quân co rút lại, cô ta nói khẽ: "Anh không hối hận chứ?"

Trương Dương cười nói: "Người hối hận sẽ không phải là tôi!"

Chương Bích Quân nói: "Tôi cho ngươi ba ngày để suy nghĩ." Cô ta ấn một cái nút màu đỏ trên bàn, không lâu sau hai đặc công dáng người khôi ngô xuất hiện trong phòng.

Trương Dương nhìn Chương Bích Quân: "Cô muốn giam giữ tôi?"

Chương Bích Quân nói: "Biện pháp "Phi thường!"

Chương Bích Quân rất nhanh liền minh bạch một chuyện, thế giới này rất lớn, một hai người biến mất sẽ không có ai chú ý tới, những lời này chỉ là tương đối, Trương Dương sở dĩ dám đi theo cô ta tới tổng bộ, là vì hắn đã chuẩn bị tốt.

Mười giờ sáng là thời gian tái khám Trương Dương đã hẹn với Tiết lão, Trương Dương trước giờ rất đúng giờ, lần này không ngờ lại lỡ hẹn, đó là hiện tượng chưa bao giờ xảy ra, Tiết lão cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù Trương Dương có việc không đến được thì cũng có thể gọi điện thoại nói một tiếng với ông ta, huống chi, Trương Dương trước khi tới còn đặc biệt nói lần trị liệu này cực kỳ quan trọng, dặn đi dặn lại mình phải chú ý, không ngờ ông ta chú ý nhưng Trương Dương lại không tới.

Tiết lão bảo Tiết Vĩ Đồng gọi điện thoại cho Trương Dương, di động Trương Dương không ai nhấc.

Tiết lão tất nhiên sẽ không nói bí mật của Trương Dương và ông ta cho Tiết Vĩ Đồng, ông ta thở dài nói: "Thằng ôn này rõ ràng đã đáp ứng buổi sáng tới đây dạy ta thư pháp, nhưng hiện tại lại thất hẹn, chơi trò trốn tìm với ta."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Không sao đâu, chắc là anh ấy đang học ở trường đảng, để cháu đi tìm anh ấy."

Khi Tiết Vĩ Đồng đứng dậy đang muốn ra ngoài thì di động đổ chuông, là số lạ gọi, Tiết Vĩ Đồng nhấc máy thì nghe thấy đối phương nói: "Tiết Vĩ Đồng à?"

Ở kinh thành Ở kinh thành rất ít người gọi thẳng tên Tiết Vĩ Đồng, đa số mọi người đều gọi cô ta một tiếng Tiết gia, Tiết Vĩ Đồng nói: "Cô là ai?"

"Đừng quan tâm tôi là ai! Trương Dương đã xảy ra chuyện rồi, Chương Bích Quân của cục mười đã mang anh ta đi, nói anh ta phản quốc!"

Tiết Vĩ Đồng trong lòng ngẩn ra: "Cô nói gì?"

"anh ta bảo tôi báo cho cô!" Đối phương nói xong vội vàng gác máy.

Điện thoại này là Tang Bối Bối gọi tới, Trương Dương trước khi đi đã đưa lại số điện thoại của Tiết Vĩ Đồng cho cô ta, mục đích chính là để thông qua Tang Bối Bối chuyển cáo với Tiết Vĩ Đồng chuyện này, Tiết Vĩ Đồng biết chẳng khác nào là Tiết lão biết. Tang Bối Bối bởi vì lo lắng Trương Dương gặp phiền toái, chưa đến mười một giờ đã gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng, khi đó phát hiện Trương Dương đã mất liên lạc, cô ta không dám chậm trễ, trước đây cô ta đi theo Chương Bích Quân nhiều năm, đối với thủ pháp xử sự của cô ta nắm khá rõ, cô ta suy đoán Trương Dương tám chín phần mười đã gặp phiền toái rồi. Cho nên cô ta quyết định rất nhanh, lập tức gọi điện thoại cho Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng buông điện thoại, đi tới bên cạnh ông nội, có chút kích động nói: "Ông nội, có người lại gọi điện thoại tới, nói Trương Dương đã xảy ra chuyện!"

Tiết lão hơi ngẩn ra: "Gì cơ?"

Tiết Vĩ Đồng lúc này mới thuật lại nội dung của cú điện thoại vừa rồi, Tiết lão nói: "Làm bừa bãi, bọn họ có chứng cớ không mà bắt người lung tung?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Ông nội, xem ra chuyện này không phải là đùa đâu?"

Trương đại quan nhân đã tính toán rành mạch cả sự kiện này, sau khi trải qua chuyện với Tang Bối Bối, Chương Bích Quân đã không thể không tung ra con bày tẩy với mình, cô ta sẽ bất chấp tất cả mọi giá đối phó mình, thậm chí chụp cho mình cái mũ phản quốc.Theo như lời nói của Chương Bích Quân cô ta trong tay cô ta nắm giữ không ít chứng cớ, bản thân Trương Dương không phải là hoàn toàn kín kẽ, trước đây hắn từng nhiều lần mượn lực lượng của Quốc An bao gồm bao gồm cả việc giải cứu Tần Manh Manh, ở nước Mỹ đại khai sát giới, lẻn vào phủ đệ của Tra Tấn Bắc, tới căn cứ quân sự Kim Cốc Bắc Triều Tiên cứu Lệ Phù, một loạt chuyện này đều là không thể đưa ra ánh sáng, Chương Bích Quân muốn đối phó mình, có thể tìm ra ngàn vạn lý do, tội phản quốc tuyệt đối có thể đánh cho hắn rơi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể lật mình.

Tuy rằng phía sau Trương Dương có Tống Hoài Minh, có Văn Quốc Quyền, nhưng bọn họ đối với hành vi của mình ở Quốc An thì hoàn toàn không biết gì cả, nếu để bọn họ biết, trong lòng bọn họ không biết sẽ nghĩ gì, nếu Chương Bích Quân bày ra cái gọi là chứng cớ phản quốc này, với vị trí của bọn họ cũng không tiện nhúng tay.

Cho nên Trương Dương nghĩ tới Tiết lão, trước khi Tiết lão về hưu, Quốc An là do ông ta phụ trách, hiện tại một đám nòng cốt không ít đều là ông ta đề bạt, Trương Dương sau khi biết chuyện này mới nghĩ tới phương pháp như vậy, hiện tại trên thế giới này người có thể cứu trị Tiết lão chỉ có mình hắn, Chương Bích Quân muốn đối phó mình chẳng khác nào đối phó với Tiết lão.

Chương Bích Quân nhận thức cũng không đủ về tính phức tạp của chuyện này, cô ta bình tĩnh phân tích tình cảnh trước mắt, Tang Bối Bối đến bây giờ vẫn cũng không bất kỳ tin tức nào, cô ta dùng mã tấu tẩm độc đâm Tang Bối Bối nhiều chỗ, dưới điều kiện tiên quyết không có giải dược, Tang Bối Bối chắc không sống nổi quá mười hai tiếng đồng hồ, tính toán thời gian thì hiện tại cô ta đã chết rồi, còn cái đĩa mà cô ta nói, Chương Bích Quân mơ hồ cảm thấy có thể chỉ là một thủ đoạn mà Tang Bối Bối dùng để đe dọa mình. Cái đĩa có nằm trong tay cô ta hay không thì không chắc, cho dù thực sự có một cái đĩa như vậy tồn tài, nội dung bên trong chưa chắc đã có thể chứng minh điều gì, nếu không Tang Bối Bối đã sớm lấy ra cái đĩa đó để đối phó mình rồi.

Chương Bích Quân chủ động bấm số đó, cô ta thấp giọng kể lại chuyện khống chế Trương Dương cho y.

Chương Bích Quân nói xong, đối phương thở dài nói: "Xem ra hắn biết không ít chuyện, mà kế hiện tại thì chỉ có thể làm vậy thôi, thật ra chúng ta vốn có thể làm bí mật hơn."

Chương Bích Quân nói: "Em không thể mạo hiểm được, nhất định là hắn và Tang Bối Bối liên thủ bắt cóc Duệ Dung, tiếp theo còn chưa biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa, em phải tiên hạ thủ vi cường."

"Có thể sẽ gặp một số lực cản."

Chương Bích Quân nói: "Trên tay em nắm rất nhiều bí mật của hắn, mỗi một bí mật đều đủ để dồn hắn vào tử địa. Một khi em lấy ra chứng cứ phản quốc của hắn, không ai có thể nói đỡ được cho hắn nữa, không ai hơi đâu đi dính vào phiền phức cả."

"Những hành động gần đây của em rất khó không bị thượng tầng chú ý, em phải cẩn thận."

"Chuyện đều là do Tra Tấn Bắc gây nên, nếu lúc trước không phải triển khai điều tra đối với hắn, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy."

Đối phương nói khẽ: "Tra Tấn Bắc kia đúng là ẩn nấp sâu thật, anh luôn hoài nghi trong tay hắn nắm một số chứng cứ."

Chương Bích Quân nói: "Anh đề cao hắn rồi!"

"Nhìn người tuyệt đối không thể có thể chỉ giới hạn ở bề ngoài, con người hắn tâm nhãn đặc biệt nhiều hơn người khác, chúng ta vẫn nên lấy đề phòng làm đâu."

Chương Bích Quân nói: "Anh yên tâm, lần này e nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không lưu lại bất kỳ tai hoạ ngầm nào đâu."

"Thương thế của em sao rồi?"

Chương Bích Quân nói: "Đã nói với anh rồi, chỉ là vết thương ngoài da, hiện tại đã đỡ nhiều rồi."

Giọng nói của Đối phương bỗng nhiên trở nên ôn nhu: "Tiểu quân, em phải biết chiếu cố bản thân, anh tối nay sẽ trở về, giành thời gian gặp anh đi."

Chương Bích Quân lắc đầu nói: "Thôi, đừng gặp mặt vội, tâm tình của em đang loạn, vào những lúc như thế này cũng không tiện gặp mặt anh."

Điện thoại trong văn phòng Chương Bích Quân đổ chuông, cô ta lập tức dừng cuộc nói chuyện, cầm điện thoại trên bàn lên, là cục trưởng tổng cục gọi điện thoại tới.

Đối với người lãnh đạo cao nhất của tổ chức này, Chương Bích Quân vẫn biểu hiện ra vẻ khá cung kính: "Hồng cục, tìm tôi có việc à?"

Giọng nói của cục trưởng Hồng rõ ràng mang theo vẻ không vui: "Có phải cô bắt Trương Dương không?"
Bình Luận (0)
Comment