Y Đạo Quan Đồ

Chương 982.2

Trương Dương đưa cô ta tới chỗ tránh mưa, rất nhanh người xem náo nhiệt đều ùa tới, Chu Sơn Hổ cản những người đó lại, những người này chen tới không phải là để giúp đỡ, đa số đều mang tâm lý xem náo nhiệt.

Trương Dương sờ sờ mạch đập của nữ nhân đó, ấn vào ngực cô ta vài cái, sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo, lặp lại như vậy vài lần cô gái cuối cùng cũng khôi phục được hô hấp và nhịp tim, ho khan kịch liệt, sau đó đột nhiên nghiêng người sang một bên nôn nước vàng ra.

Trương Dương biết cô ta đã không sao, lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho Chu Sơn Hổ, hai người nhân lúc hỗn loạn rời khỏi hiện trường, lúc này không biết từ đó có ánh đèn lóe lên.

Hai người vòng qua cầu vượt, tới cục xây dựng, mưa vào lúc này đã có dấu hiệu giảm nhẹ, Trương Dương và Chu Sơn Hổ trên người ướt sũng, cũng may hành lý đã cho vào túi chống ướt, các thiết bị di động bên trong không bị ảnh hưởng.

Chu Sơn Hổ khởi động chiếc Toyota việt dã đó, bởi vì cân nhắc tới việc ngập nước, gã hôm nay lái xe việt dã tới, không ngờ vẫn không qua được cầu Tế Dân. Có điều đường từ đây về Tân Hải cũng coi như thông thuận, chỉ bị úng ngập cục bộ, không tính là nghiêm trọng.

Trương Dương trên đường cũng nhìn thấy ruộng vườn bị ngập cục bộ, thấp giọng thở dài: "Nhà giọt gặp mưa dầm, thu hoạch năm nay của năm nay lại bị ảnh hưởng rồi."

Chu Sơn Hổ nói: "Bí thư Trương, toàn bộ Bắc Cảng đều vậy, Tân Hải coi như còn tốt chán."

Trương Dương nhìn thấy mưa bên ngoài tựa hồ có dấu hiệu ngừng lại, hạ cửa kính xe xuống, để không khí trong lành sau cơn mưa ùa vào trong xe, phía trước đã là nội thành Tân Hải, khiến Trương Dương vui mừng là, toàn bộ nội thành rất ít nhìn thấy hiện tượng ngập úng, xem ra hệ thống thoát nước của Tân Hải không tồi, đương nhiên cái đó có liên quan tới Tân Hải gần biển lớn.

Chu Sơn Hổ trực tiếp lái vào trung tâm hành chính huyện, Trương đại quan nhân cả người ướt sũng đi vào ký túc xá, tới văn phòng mình, trên đường gặp phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết, Lưu Kiến Thiết nhìn thấy Trương Dương ướt sũng thì trong lòng thầm buồn cười, ngoài miệng thì lại ra vẻ kinh ngạc nói: "Bí thư Trương, ngài về lúc nào vậy?"

Trương Dương nói: "Huyện trưởng Hứa gọi điện thoại cho tôi, nói rất nhiều nơi bị ngập úng nghiêm trọng, ruộng đồng cũng bị ngập, cho nên tôi vội về xem thế nào."

Lưu Kiến Thiết nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, huyện của chúng ta ở ven biển, hệ thống thoát nước không tồi, mấy vị lãnh đạo của huyện lý xuống xuống, đích thân tới tuyến đầu chỉ huy chống lũ phòng lụt, tôi ở lại phụ trách bên này, căn cứ vào tin tức vừa mới đưa về, tổng thể vẫn ổn, địa khu thụ tai cục bộ, không tính là quá nghiêm trọng."

Trương Dương nghe hắn nói như vậy thì cũng yên lòng, trở lại văn phòng của mình, trong phòng nghỉ của hắn là có nước ấm hai tư trên hai tư, Trương đại quan nhân tắm qua rồi thay quần áo sạch, chờ khi hắn đi ra, thì nhìn thấy cán bộ huyện lý xuống chỉ huy chống thiên tai đã lục tục trở về.

Thân là bí thư huyện ủy, Trương Dương đương nhiên phải thăm hỏi hắn hắn ra ngoài trụ sở, nhìn thấy huyện trưởng Hứa Song Kì được một đám người vây quanh trở về. Hứa Song Kì hai ống quần xắn cao, trên người cũng ướt sũng, đôi ủng cao su đầy bùn, có mấy phóng viên còn đi theo bên cạnh hắn phỏng vấn, nhìn thấy bí thư huyện ủy Trương Dương xuất hiện, đám phóng viên đám đem di dời mục tiêu, chen về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân lúc này không có hứng thú nghe phỏng vấn, bảo Phó Trường Chinh gọi bảo vệ tới ngăn cản phóng viên. Đi cùng với Hứa Song Kì, hắn vươn tay về phía Hứa Song Kì: "Lão Hứa, vất vả rồi!"

Hứa Song Kì bắt tay hắn, nhìn thằng cha này quần áo ngăn nắp, trên người còn có mùi thơm sau tắm rửa, trong lòng không khỏi khinh thường, nghĩ thầm anh cả ngày hót như khướu, tự cho mình như thanh thiên đại lão gia, vừa rồi lúc trời mưa anh ở đâu? Còn không phải là tôi dẫn những cán bộ này đích thân tới tuyến đầu chỉ huy chống lũ giải nguy ư? Thật ra tình hình thiên tai của Tân Hải không nghiêm trọng lắm, Hứa Song Kì đội mưa chạy lên tuyến đầu, cũng không chỉ là vì dân sinh, trong đó cũng có thành phần thêu hoa, dù sao y hắn đi cũng không giúp được gì, ngược lại biến thành khiến cả đám cán bộ hương trấn kinh sợ, bỏ hết công tác trong tay đi đón vị huyện trưởng đại nhân này.

Trong lời nói của Hứa Song Kì không hề thiếu thành phần khuyếch đại ở bên trong: "Bí thư Trương, lượng mưa lần này ở Tân Hải là lớn nhất từ lúc lập nước đến nay, trong 24 tiếng đồng hồ lượng mưa đạt tới100mm, Tân Hải nhiều chỗ xuất hiện tình hình tai nạn."

Trương Dương nói: "Nhất định phải làm tốt công tác an trí cho quần chúng gặp tai hoạ, bảo đảm an toàn cho sinh mạng và tài sản của người dân."

Hứa Song Kì nghĩ thầm anh cũng không có sáng ý gì cả nói như vậy nói như vậy thì tôi cũng nói được.

Trương Dương nói: "Lão Hứa à, trở về tắm rửa thay quần áo đi, một giờ sau chúng ta mở cuộc họp thường ủy."

Hứa Song Kì ừ một tiếng.

Trương Dương lại thăm hỏi gặp mặt các cán bộ tuyến đầu khác.

Một giờ sau, cuộc họp thường ủy mở đúng giờ, các thường ủy đều đã tắm rửa sạch sẽ, đúng như lời phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết đã nói tình hình thiên tai của Tân Hải không nghiêm trọng lắm, trận mưa to này mang đến một số tổn thất về tài sản cũng là điều khó tránh khỏi, nhưng không có thương vong về người, đối với bọn họ mà nói đây là chuyện tốt.

Huyện trưởng Hứa Song Kì trước tiên báo cáo tình hình tai nạn tính đến thời điểm hiện tại, sau đó cường điệu, căn cứ vào dự báo của đài khí tượng, tối nay đến ngày mai vẫn có mưa to.

Trương đại quan nhân biết được tình huống của Tân Hải không nghiêm trọng lắm, tâm tình cũng thả lỏng hơn nhiều, hắn mỉm cười nói: "Đầu tiên cảm tạ mọi người trong lúc tôi rời khỏi Tân Hải đã công tác vất vả, chính nhờ có thái độ công tác đồng tâm hiệp lực một lòng vì dân của các anh mới có thể khống chế được tổn thất do trận mưa to này mang đến trong phạm vi nhỏ nhất, bất kể dự báo của đài khí tượng không đáng tin cỡ nào thì chúng ta cũng phải chuẩn bị tinh thần. Coi trọng khả năng lớn nhất do thiên tai có thể phát sinh trong tương lai, tôi tin dưới sự hợp tác chân thành của đoàn đội lãnh đạo chúng ta, dưới sự ủng hộ của toàn thể người dân Tân Hải, chúng ta nhất định có thể chiến thắng tai hoạ do trận mưa to này mang đến."

Các thường ủy đều vỗ tay, dẫn đầu là phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ, hắn biết mình nếu không vỗ tay, ánh mắt của Trương Dương khẳng định sẽ hướng về mình trước tiên, hắn là người mang trách nhiệm dẫn đầu.

Trương Dương nói: "Hiện tại tôi tuyên bố một tin tức tốt với mọi người!" Trương đại quan nhân nói tới đây thì tạm dừng một chút, cầm chén trà của mình lên uống mấy ngụm, làm lãnh đạo đều là như vậy, quen thừa nước đục thả câu rồi.

Ánh mắt của tất cả thường ủy đều nhìn Trương Dương, đa số người nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của Trương Dương thì nghĩ thầm mười phần có chín là chuyện bỏ huyện lập thành phố đã được phê duyệt rồi, gần đây thằng cha này không phải đang ra sức làm chuyện này ư?

Trương đại quan nhân không nhanh không chậm nói: "Mục đích chủ yếu mà lần này tôi tới tỉnh lý là để chứng thực một chuyện, xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải."

Hiện trường xôn xao, trong mắt những thường ủy Tân Hải này, với tình trạng hiện giờ của Tân Hải, xin thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu tựa hồ có chút như người si nói mộng, chuyện tốt như vậy sao lại rơi xuống nơi thâm sơn cùng cốc của bọn họ?

Trương Dương nói: "Tỉnh lý rất coi trọng đơn xin của tôi, lãnh đạo tỉnh đều vô cùng ủng hộ đối với chuyện Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, vì chuyện này tỉnh trưởng Chu còn tự mình tới kinh thành tranh thủ cho chúng ta, căn cứ vào tin tức xác thực mà tôi nhận được, quốc vụ viện đã thông qua đơn của chúng ta, đặc biệt cho phép thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên trong tỉnh Bình Hải ở Tân Hải!"

Hiện trường ồ lên hoan hô, tuy rằng đa số thường ủy rất khó chịu Trương Dương, nhưng ai cũng biết thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu đối với Tân Hải có nghĩa là gì, có tấm biển vàng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, quy mô thành thị của Tân Hải chẳng khác nào nhảy vọt một bậc, tất nhiên sẽ nổ bật trong tất cả hạt huyện của Bắc Cảng, mà thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu có nghĩa là Tân Hải có quyền mở đó, trên ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí đoạt đi đi nổi bật của Bắc Cảng, chuyện bỏ huyện lập thành phố mà Trương Dương trước đó một mực thu xếp tất nhiên cũng nước chảy thành sông.

Phó huyện trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ không kìm nén được sự kích động trong lòng, hắn lớn tiếng nói: "Thật tốt quá, bí thư Trương, tôi không thể tin được chuyện này là thật, sau khi Tân Hải thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chúng ta ở Bắc Cảng, không! Chúng ta ở toàn bộ Bình Hải sẽ là đệ nhất gia, sức hấp dẫn của chúng ta đối với các nhà đầu tư tất nhiên sẽ tăng lên, Bí thư Trương, ngài quá lợi hại!" Thằng cha này ngang hiên vỗ mông ngựa.

Hứa Song Kì nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, trong lòng vô cùng khó chịu, Đổng Ngọc Vũ trước đây còn có chút cố kỵ đối với việc nghiêng về phía Trương Dương, hôm nay xem ra đã quyết tâm rồi, hắn tựa hồ đã nhận định Trương Dương tất nhiên sẽ là người thắng cuối cùng, hiện tại đã công nhiên đứng về phía Trương Dương.

Trương Dương nói: "Thân là bí thư huyện ủy Tân Hải, tôi đương nhiên nên cố gắng vì sự phát triển của Tân Hải, tôi tin các đồng chí đang ngồi đây cũng giống như tôi."

Cuộc họp cũng đã đến lúc kết thúc, chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Phó Trường Chinh vội vàng bước vào, gã đi tới bên cạnh Trương Dương thì thầm vài câu, Trương Dương bất giác nhíu mày, xua tay nói: "Tan họp!"
Bình Luận (0)
Comment