Y Lộ Phong Hoa

Chương 109

Thấy Thẩm Quân nói rất tự nhiên, giống như không bận tâm đến ý nghĩ cảm nhận của mình chút nào, Vô Ưu chỉ cười, cũng không nhiều lời. Thật ra nàng và hắn đều được coi như là người thông minh, nói ra ngược lại sẽ xấu hổ, vì vậy Vô Ưu chọn không đề cập đến nữa! Nhưng dù sao không nhìn thấy Thu Lan đó cũng coi như là một chuyện tốt, tuy rằng nàng không có tâm tư tranh một người đàn ông với một nha hoàn, nhưng không có nàng ta bên cạnh có lẽ sau này sẽ bớt đi rất nhiều chuyện.

"Đúng rồi, ta có chuyện cần sự hỗ trợ của ngươi!" Sau đó, đột nhiên Thẩm Quân nói rất nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy? Còn có thể dùng tới ta?" Vô Ưu tò mò nhìn Thẩm Quân.

"Ta biết y thuật của ngươi rất cao, ngươi có thuốc mê tương đối khá không?" Thẩm Quân hỏi.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu chân mày một cái, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bình thường ta đều gây mê bằng huyệt vị kết hợp với gây mê bằng thuốc để gây mê cơ thể con người, vì hiệu quả gây mê bằng thuốc hoặc gây mê bằng huyệt vị đơn thuần đều không được tốt! Đúng rồi, tại sao bỗng nhiên ngươi lại nghĩ tới cái này vậy?" Ở hiện đại gây mê đã trở thành ngành gây mê học, hơn nữa thuốc mê ở hiện đại đều đã được chiết xuất, mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng kỹ thuật thiết bị ở cổ đại rất lạc hậu, vì vậy nếu muốn chiết xuất chỉ có thể dựa vào nhân công đơn thuần, nếu sử dụng ít còn có thể, nhưng nếu sử dụng với lượng lớn sẽ phí thời gian và tốn sức, hoàn toàn là không thể thực hiện!

Sau đó, Thẩm Quân cau mày trả lời: "Ở trên chiến trường rất thiếu thuốc mê, ngươi biết quân sĩ chốc lát đã phải lên chiến trường, đó chính là không chết cũng bị thương, đối với quân sĩ bị thương mà nói thuốc mê sẽ giảm bớt rất nhiều đau đớn cho họ! Ngươi là đại phu, hắn là biết thuốc gây mê Hoa Đà nghiên cứu chế tạo ra đã sớm thất truyền, thuốc tê đại phu sử dụng bây giờ cũng chỉ là vài loại thảo dược mà thôi, hoàn toàn không có khả năng giảm bớt đau đớn của binh lính bị thương nặng. Mà phương pháp kết hợp châm cứu huyệt vị và thuốc mê với nhau đó cũng không thể thực hiện trong chiến tranh, bởi vì chúng ta hoàn toàn không có nhiều quân y như vậy, vì vậy vấn đề này vẫn luôn là một vấn đề khó với quân y. Ngươi được gọi là thánh thủ tiểu Vương, ta nghĩ ngươi sẽ phải có biện pháp chứ?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười thầm. Nghĩ: Thật ra mấy năm qua nàng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề thuốc mê này, chỉ là không nghiên cứu sâu mà thôi. Mà vấn đề Thẩm Quân nói lên hôm nay cũng là vấn đề nàng vẫn luôn muốn giải quyết, chỉ là hai câu cuối cùng của hắn không chỉ nịnh hót nàng, mà còn cho nàng một vấn đề khó. Vì nếu như nàng cũng không thể giải quyết vấn đề thuốc mê, vậy cũng xin lỗi tấm chiêu bài thánh thủ tiểu Vương rồi!

Thấy Vô Ưu im lặng không nói, đương nhiên Thẩm Quân cũng biết vấn đề hắn hỏi quả thật là một vấn đề nan giải, vì rất nhiều quân y đã nhiều năm cũng không thể giải quyết vấn đề này. Nhưng, hắn cũng không muốn làm nàng quá gấp gáp, vì vậy liền nói: "Ngươi đừng có áp lực quá lớn, ngươi có thể từ từ nghĩ, từ từ nghiên cứu..."

Không đợi Thẩm Quân nói xong, Vô Ưu đã nói tiếp: "Ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ cố gắng hết sức!"

Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Quân vui vẻ nói: "Nói như vậy ngươi có biện pháp?"

"Ta chỉ nói là cố gắng hết sức mà thôi! Về phần có thể nghiên cứu ra thuốc mê hữu hiệu hay không ta đây cũng không dám cam đoan." Vô Ưu cười cười.

Nghe vậy, Thẩm Quân gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi!"

"Chờ ta thực sự nghiên cứu ra thuốc mê hữu hiệu ngươi lại nói chữ cảm ơn này cũng không muộn!" Vô Ưu nói.

"Ta tin tưởng năng lực của ngươi! Lúc đầu nhiều đại phu như vậy, thậm chí ngay cả thái y cũng nói chân của đại ca không chữa được, nhưng không phải ngươi khiến huynh ấy đứng lên còn có thể đi được sao? Ta nghĩ nhất định lần này ngươi cũng có thể." Thẩm Quân tràn đầy lòng tin với Vô Ưu.

Tuy rằng khiến người ta có nhiều kỳ vọng như vậy làm Vô Ưu rất có lòng tin, nhưng quả thật cũng làm nàng cảm thấy rất có áp lực, bởi vì kỹ thuật chiết xuất của thời đại này thực sự quá lạc hậu, nàng phải tìm được một loại thực vật có hàm lượng thành phần gây mê cực lớn, hơn nữa còn phải phát minh một loại kỹ thuật thao tác chiết xuất vô cùng đơn giản mới có thể giải quyết vấn đề này. Chẳng qua trên phương diện nghiên cứu khoa học, nàng cũng là một người dám đón nhận thử thách, chỉ có thể nói có một khoảng thời gian ở tương lai nàng đã làm chuyện này, lại không thể nhàn nhã giống như mấy ngày hôm nay nữa. Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Vậy ngươi phải cho ta một khoảng thời gian!"

"Cái này không thành vấn đề! Chẳng những là thời gian, nhân lực, vật lực, cần hỗ trợ giúp đỡ gì ngươi cứ việc nói là được, ta nhất định sẽ ủng hộ ngươi không ngừng!" Thẩm Quân vỗ ngực bảo đảm nói.

"Có những lời này của ngươi nếu như ta nghiên cứu chế tạo thuốc mê này không thành công vậy hình như ngay cả ta cũng cảm thấy không thể nào nói nổi rồi!" Vô Ưu cười nói.

"Ta là quân nhân, không quá biết nói chuyện, ta cạn ly này coi như mời ngươi!" Nói xong, quả nhiên Thẩm Quân ngửa đầu uống một ly lớn.

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nói: "Nhưng ngươi nói hôm nay ta không cần uống rượu!"

"Ngươi không phải uống, ngươi nhận là được!" Thẩm Quân nói.

Nghe Thẩm Quân nói như vậy, Vô Ưu cười, gật đầu rất vui vẻ nói: "Vậy có thể!"

Sau đó, Thẩm Quân và Vô Ưu lại nói chuyện trời nam biển bắc.

Bữa cơm này cực kỳ lâu, cuối cùng bọn nha hoàn đều đứng chờ ở bên ngoài, nhưng ai cũng không dám mạo muội đi vào ...

Hai ngày sau

Vô Ưu biết nếu không thể cáo ốm không ra, tính tính chắc lão phu nhân tức giận cũng bảy tám ngày, có lẽ lửa giận lớn hơn nữa, phỏng chừng cũng đã tiêu mất hơn phân nửa, vì vậy sáng sớm ngày hôm đó liền dẫn Xuân Lan đến chỗ lão phu nhân thỉnh an.

Mới vừa đi tới trước cửa tiểu viện của lão phu nhân, chợt thấy Diêu thị cũng dẫn Xuân Hoa theo đi về phía bên này, Vô Ưu không khỏi dừng bước. Nhìn về nơi xa, hôm nay Diêu thị mặc một bộ bối tử màu hồng tối, trên búi tóc cao ngất cài một bộ nữ trang trắng thuần bằng bạc khảm nạm ngọc bích, ngược lại cũng trong trẻo lạnh lùng cao quý. Đợi đến lúc Diêu thị đến gần, Vô Ưu cười nói: "Chào buổi sáng đại tẩu!"

"Chào buổi sáng đệ muội!" Diêu thị cười gật đầu một cái, sau đó đi đến trước mặt Vô Ưu, nhìn vào trong viện một cái, giọng nói nhỏ lại: "Đệ muội, muội đã khá hơn chút nào chưa?" Trong lúc nói chuyện không khỏi quan sát Vô Ưu mặc một bộ bối tử có hoa văn chìm màu xanh biếc, tóc búi nhẹ nhàng, chỉ cài mấy cây trâm ngọc bích.

" Ừ. Tốt hơn nhiều rồi!" Vô Ưu gật đầu. Thật ra nàng cần gì phải hỏi chứ? Với sự khôn khéo của nàng, đoán nhất định cũng có thể đoán được mình mấy ngày nay đều là giả bệnh không ra cửa. 

"Đúng rồi, muội vẫn chưa gặp được lão phu nhân đúng không?" Đột nhiên Diêu thị hỏi .

"Vẫn chưa." Vô Ưu lắc đầu.

Nghe nói như thế, Diêu thị lại rất nhiệt tình nói: "Không sao, thế này đi, muội và ta cùng vào thỉnh an lão phu nhân là được rồi, dám chắc lão phu nhân nhìn thấy muội rồi tức giận sẽ tiêu đi hết!"

"Như vậy... Không tốt lắm đâu?" Vô Ưu cười nói.

"Có gì mà không tốt lắm? Chúng ta đều là người một nhà! Đi theo ta." Nói xong, Diêu thị liền kéo tay Vô Ưu đi vào bên trong. Vô Ưu không từ chối được, cũng dứt khoát đi vào trong viện theo, dù sao nàng và lão phu nhân không thấy mặt nhau cũng không phải là một chuyện này!

Đi vào trong viện, một tiểu nha đầu đang bưng nước rửa mặt từ trong nhà đi ra, thấy Diêu thị và Vô Ưu nhanh chóng cúi đầu hành lễ nói: "Đại nãi nãi, nhị nãi nãi!"

"Lão phu nhân dậy rồi sao?" Diêu thị nhìn vào bên trong rèm một cái hỏi.

"Vừa mới rửa mặt chải đầu, bây giờ đang nói chuyện với Song Hỉ!" Tiểu nha đầu kia trả lời.

"Ừ, ngươi đi đi!" Nghe xong, Diêu thị phất phất tay với tiểu nha đầu kia, sau đó quay đầu nói với Vô Ưu: "Cùng vào đi!" Nói xong, liền lôi Vô Ưu vào gian nhà của Thẩm lão phu nhân.

Vén mành trúc lên đi vào, đi qua một tấm bình phong, đi vào phòng, liền thấy Thẩm lão phu nhân vừa mới rửa mặt chải đầu xong đang ngồi trên giường gạch nhỏ trước giường nói chuyện với Song Hỉ, hôm nay Thẩm lão phu nhân mặc trang phục bình thường, một bộ bối tử cân vạt màu đen, trên trán đeo một cái ngạch màu xanh khảm nạm bạch ngọc, trên búi tóc chỉ cài hai cây trâm bạch ngọc, rất nhẹ nhàng khoan khoái bình thường, nhưng quả thật khí chất ung dung sang trọng. Suy cho cùng cũng không hổ là một lão phu nhân Hầu gia!

Song Hỉ đứng dưới giường gạch, đang nói chuyện với Thẩm lão phu nhân, thấy Diêu thị và Vô Ưu đến, nhanh chóng cười nói: "Lão phu nhân, đại nãi nãi và nhị nãi nãi đến thỉnh an lão nhân gia ngài!"

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân ngẩn ra rõ ràng, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diêu thị và Vô Ưu, Diêu thị và Vô Ưu nhanh chóng bước đến phúc thân hành lễ nói: "Thỉnh an lão phu nhân!"

Thấy Vô Ưu, tuy rằng nét mặt Thẩm lão phu nhân cứng đờ, nhưng ngược lại cũng không biểu hiện ra tỏ ra tức giận bao nhiêu, chỉ có điều mặt không thay đổi nói với Song Hỉ bên cạnh: "Còn không dọn chỗ cho hai vị nãi nãi của ngươi?"

"Vâng." Song Hỉ nhanh chóng đáp lời chuyển hai ghế thêu qua đây, đặt ở đằng sau Diêu thị và Vô Ưu.

"Tạ lão phu nhân." Diêu thị và Vô Ưu lên tiếng, lui về phía sau ngồi trên ghế thêu.

Diêu thị liếc mắt quan sát Thẩm lão phu nhân, cười nói: "Lão phu nhân, vành mắt ngài hôm nay hơi đen, có phải đêm hôm qua ngủ không được ngon giấc hay không?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng nhìn Thẩm lão phu nhân một cái, quả nhiên, mắt hơi sưng!

Thẩm lão phu nhân đưa tay sờ dưới hai mắt của mình, nói: "Ánh mắt của ngươi rất tinh, vừa nhìn đã nhìn ra, nửa đêm hôm qua ta ngủ không được ngon giấc đó!"

Nghe vậy, Vô Ưu cười theo nói: "Lão phu nhân, nếu không thoải mái chỗ nào, có cần Vô Ưu bắt mạch cho ngài một chút hay không?" Vừa rồi mình và Diêu thị đến, tuy rằng sắc mặt Thẩm lão phu nhân khá khó nhìn, nhưng rốt cuộc cũng nói dọn chỗ cho hai vị nãi nãi, chắc cũng đã hết giận nàng hơn nửa, vì vậy Vô Ưu liền nói như bình thường không có chuyện gì.

Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân nhìn Vô Ưu, giọng nói coi như dịu dàng: "Không cần, ta cũng không có gì không thoải mái, chỉ là đêm hôm qua có chút việc phiền lòng, ngủ không được mà thôi!"

Nói đến có chút việc phiền lòng, chuyện phiền lòng không biết là chuyện gì? Chẳng lẽ liên quan đến mình? Vô Ưu không dám hỏi nữa. Ngược lại hình như Diêu thị bên cạnh biết đầu đuôi câu chuyện, nói rằng: "Có phải lão phu nhân vì cái nghe được hôm qua mà phiền lòng không?"

Nghe thấy lời nói của Diêu thị, ánh mắt Thẩm lão phu nhân dừng lại, sau đó gật đầu nói: "Ai, còn không phải sao? Ngươi nói mặc dù Ngọc quận chúa này không ..." Nói đến đây nhìn Vô Ưu bên cạnh, không nói thêm gì nữa, lại nói: "Tại sao Ngọc quận chúa này lại đột nhiên quyết định như vậy chứ? Như vậy không phải là lấy chuyện chung thân của mình ra đùa giỡn hay sao?"

Nghe vậy, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: Quả nhiên là vì Ngọc quận chúa, chắc cũng có chút liên quan đến mình đi? Dù sao Ngọc quận chúa vì hôn sự với Thẩm Quân không thành mới sinh ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng không biết rốt cuộc lần này Ngọc quận chúa xảy ra chuyện gì? Tại sao lão phu nhân cũng mặt buồn rười rượi như vậy? Sau đó, Vô Ưu đưa ánh mắt về phía Diêu thị, không biết lời nói của nàng sẽ tiết lộ ra chút gì hay không?

Lúc này, Diêu thị lại nói: "Nói vậy cũng phải, nếu là người khác có thể nói ham muốn vinh hoa phú quý của Tạ gia, nhưng bản thân Ngọc quận chúa coi như là kim chi ngọc diệp, thực sự không cần phải gả vào Tạ gia!"

Nghe thấy lời này, Vô Ưu không khỏi ngẩn ra! Nghĩ thầm: Ngọc quận chúa muốn gả vào Tạ gia? Hình như quyết định này hơi vội vàng, từ lần nàng ấy tới Thẩm gia đến bây giờ mới mấy ngày? Tại sao nàng đã tìm nhà chồng xong rồi?

"Ai nói không phải chứ? Tạ Nhân Kiệt đó nổi danh ăn uống chơi bời đánh bạc mọi thứ đều có, hơn nữa mặt mày cũng rất xấu xí, Ngọc quận chúa này cho dù là nghẹn một hơi trong lòng cũng không thể lấy chung thân của chính mình ra làm trò đùa chứ!" Thẩm lão phu nhân phiền lòng nói.

"Đúng vậy, cho dù Ngọc quận chúa phải lập gia đình, vậy cũng nên tìm một mối hôn sự tốt mới phải, thực sự là không đáng vì giận dỗi trong chốc lát mà liên lụy cuộc đời mình!" Diêu thị ở bên cạnh phụ họa nói.

Sau đó, Thẩm lão phu nhân cau mày nói: “Tuy rằng Ngọc quận chúa tùy hứng, nhưng ta cũng nhìn lớn lên từ nhỏ đến lớn, hơn nữa vì Quân nhi, cũng cực kỳ hiếu thuận với ta, có cái gì ngon cũng đưa tới hiếu kính ta, nói thật ta thực sự không muốn thấy nàng sau này sống không được tốt!"

Nghe đến đó, đại khái Vô Ưu đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Xem ra sau khi trở về tâm trạng Ngọc quận chúa vẫn khó bình ổn, vì vậy vội vàng quyết định một mối hôn sự, mà mối hôn sự này bên nam là người Tạ gia, mà người này là con nhà giàu không làm việc đàng hoàng. Nghĩ đến đây, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: Ngọc quận chúa này quả thật là bị Tần gia nuông chiều đến hỏng, vậy mà lại lấy chung thân của chính mình ra đùa giỡn!

Lúc này, Diêu thị thấy dáng vẻ Thẩm lão phu nhân rất lo lắng, không khỏi khuyên: "Lão phu nhân, tuy nói như thế, chúng ta đều lo lắng thay cho Ngọc quận chúa, nhưng những người không có liên quan như chúng ta thì có thể làm gì chứ? Ngài vẫn nên nghĩ thoáng một chút, cũng đừng ưu sầu hại đến cơ thể! Bây giờ chỉ có thể hy vọng Tần thừa tướng và Tần lão phu nhân có thể mau chóng ngăn cản chuyện này!"

"Nếu bọn họ có thể ngăn cản, hôn sự này cũng sẽ không truyền ra. Ngươi không thấy Tạ gia đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị hôn sự sao? Hơn nữa từ nhỏ Ngọc quận chúa đã không có cha mẹ, Tần thừa tướng và Tần lão phu nhân vẫn luôn coi là hòn ngọc quý trên tay, có người nói Ngọc quận chúa tìm chết tìm sống phải gả cho Tạ Nhân Kiệt đó, đoán chừng là không ngăn cản được!" Thẩm lão phu nhân nói.

"Vậy cũng là do vận mệnh của nàng đã như vậy!" Diêu thị thở dài một hơi, chớp mắt nhìn Vô Ưu ngồi bên cạnh mình một cái. Thấy Vô Ưu đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Diêu thị vội vàng nói: "Đệ muội à, chắc là ngươi vẫn chưa biết chuyện của Ngọc quận chúa!"

Nghe vậy, Vô Ưu khẽ cười nói: "Vừa rồi nghe đại tẩu và lão phu nhân nói vài câu cũng hiểu một ít! Nói Ngọc quận chúa phải lập gia đình rồi?"

"Đúng vậy!" Diêu thị nhanh chóng gật đầu, sau đó giải thích cho Vô Ưu nghe: "Không phải là ta và lão phu nhân đi đến Tạ gia chúc mừng sao? Ở đó nghe nói Ngọc quận chúa muốn gả cho con út của Tạ thừa tướng Tạ Nhân Kiệt. Bây giờ Tạ gia đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị hôn sự, ôi chao muội không thấy được dáng vẻ đắc ý của Tạ thừa tướng và Tạ phu nhân kia đâu, cái này cũng khó trách, muội chưa từng nhìn thấy Tạ Nhân Kiệt đó, mặt mũi... Vậy cũng không nói, quả thật là xấu chết! Mà còn rất háo sắc, còn kém ở trong hoa lầu không về nhà nữa thôi. Trước đây hắn nhìn trúng khuôn mặt đẹp của Ngọc quận chúa, đã mấy lần đến Tần gia cầu thân không được, vì chuyện này thái hậu và quý phi nương nương trong cung đều có phê bình kín đáo với Tần gia, chỉ là ngại vì Tần gia cũng là thế gia lớn, hơn nữa Ngọc quận chúa là con gái của Triều Dương công chúa đã qua đời, vì vậy Tạ gia không dám thế nào! Ai biết lần này xảy ra chuyện gì, Ngọc quận chúa vậy mà lại bằng lòng gả cho Tạ Nhân Kiệt đó. Ai! Lần này quả thật là một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Không biết có phải Tần Hiển cũng vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán hay không? Hắn có một người em gái như vậy, chỉ là Ngọc quận chúa thực sự quá tùy hứng rồi. Nàng cứ như vậy, trước không nói bản thân có vui vẻ hay không, nhưng khiến người thân của nàng vô cùng khó chịu! Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu nói: "Đường dưới chân đều là tự mình đi ra, nàng hành động như vậy, nhất định sau này sẽ phải ăn khổ, chỉ là đến lúc đó đã muộn rồi!"

Lúc này, Song Hỉ dẫn một tiểu nha đầu bưng trà đến, Diêu thị và Vô Ưu cùng nhận, vừa uống trà vừa nói chuyện với Thẩm lão phu nhân. Sau khi uống một ngụm trà, Thẩm lão phu nhân nhíu mày nói: "Chuyện của Ngọc quận chúa chúng ta không quản được, chỉ là nếu mối hôn sự này thành, cực kỳ bất lợi với Thẩm gia chúng ta!"

"Lão phu nhân, ngài là nói ..." Diêu thị nghe thấy lời này một cái, ngay lập tức nghiêm túc.

Sau đó Thẩm lão phu nhân nói: "Ngươi nghĩ một chút Ngọc quận chúa hận Quân nhi như vậy, hận Thẩm gia chúng ta, lần này nàng phải gả cho Tạ gia ta nghĩ cũng không phải là không có nguyên nhân. Lúc đầu Tần gia cũng đã nhìn chúng ta không vừa mắt, hơn nữa vì Bích Hồ trưởng công chúa, đương kim thái hậu nhìn chúng ta cũng không vừa mắt gì, bây giờ nếu lại thêm một Tạ gia nữa, vậy chúng ta không thể không đề phòng!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cũng đã ngồi không yên. Nóng nảy hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Lão phu nhân, Tạ gia này và Tần gia một người tả thừa tướng một người hữu thừa tướng, mà còn đều là hoàng thân quốc thích, nếu đều cùng đối phó chúng ta, chúng ta có mười cái Thẩm gia cũng không chống đỡ được!"

Nghe thấy lời này, Vô Ưu nghĩ thầm: Chẳng trách rất không thích mình, thì ra ngoại trừ thân thế của mình còn kèm theo nhiều chuyện dòng dõi thịnh vượng như vậy. Bích Hồ trưởng công chúa không hòa thuận với thái hậu hiện nay không hòa thuận với Tạ gia điều này mọi người đều biết, mà hôn sự của nàng lại là Bích Hồ trưởng công chúa dốc hết sức thúc đẩy trước mặt hoàng thượng, hơn nữa Thẩm Quân tay cầm binh quyền, như vậy khó tránh khỏi sẽ bị đối phương kiêng kỵ. Mà qua chuyện Ngọc quận chúa bây giờ Tần gia đã sớm không thân với Thẩm gia, lại thêm một Tạ gia, tình cảnh Thẩm gia quả thực rất nguy hiểm!

Nghe lời nói của Diêu thị xong, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Mặc dù Thẩm gia chúng ta ở kinh thành kém hơn nhiều so với Tạ gia, nhưng rốt cuộc cũng là thế gia trăm năm, tổ tiên cũng coi như là công thần khai quốc, với lại mấy đời trung thực thẳng thắn, tuy rằng bây giờ Trấn nhi không thể ra sức vì nước, nhưng Quân nhi lại rất được hoàng thượng coi trọng, hơn nữa ở trong hàng ngũ tướng lĩnh thế hệ trẻ cũng là số một số hai, là người hoàng thượng có thể dùng được, huống hồ nhà chúng ta vẫn luôn cần cù tiết kiệm, hành động khiêm tốn, cho nên muốn đối phó với chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng!"

"Đó là đương nhiên!" Nghe nói như thế, Diêu thị gật đầu.

Nhưng, Vô Ưu lại không nghĩ như vậy. Từ xưa đến nay đấu tranh chính trị muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, không phải rất nhiều người trung thực thẳng thắn đều bị tội danh không có chứng cứ hại chết hay sao? Nếu đối đầu với một quân tử vậy còn dễ nói, ít nhất không có chuyện hãm hại chính trị này, nhưng theo nàng biết người Tạ gia cũng không phải người tốt, ỷ vào quyền thế của thái hậu và quý phi đã làm chuyện thương thiên hại lý nhiều lần, xem ra lần này Thẩm gia thực sự phải cẩn thận! Ai! Sao nàng chưa từng nghĩ phải bước vào đấu tranh chính trị chứ? Phải biết rằng bây giờ nàng cũng được coi là một người Thẩm gia, vận mệnh của nàng dính liền với người Thẩm gia, xem ra nàng phải đảm bảo chiếc thuyền này không thể chìm xuống!

Sau một lát, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Tuy nói như thế, nhưng chúng ta cũng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, sau này quản bọn hạ nhân nghiêm hơn, đừng để người khác bắt đuôi sam mới tốt!"

"Vâng." Diêu thị nhanh chóng gật đầu nói.

Sau đó, Thẩm lão phu nhân đặc biệt quay đầu dặn dò Vô Ưu vài câu: "Vợ lão nhị, lời mới vừa rồi ngươi đều nghe được. Nói thật trước đây cũng có chút nhận định về ngươi, nhưng nếu kiếp này chúng ta có duyên làm mẹ chồng nàng dâu, vậy thì phải ở chung thật tốt. Chuyện trước kia ta cũng không nói gì, nhưng sau này ngươi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hết thảy đều phải lấy Thẩm gia chúng ta làm trọng mới phải! Thấy ngươi cũng coi như là một đứa con hiếu thảo, mấy ngày nay đều thay đổi mọi kiểu đồ ăn tặng cho ta, ta nghe những nha hoàn nói ngươi và Quân nhi sống chung cũng không tệ lắm, khó có được các ngươi có duyên phận này, sau này ngươi phải làm một hiền thê mới phải. Cuộc sống sau này của nhà chúng ta chỉ sợ cũng không quá dễ chịu, tuy rằng cũng xem như cơm ngon áo đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn còn có chút lo lắng đề phòng sống qua ngày. Lần này ta có dự cảm không tốt, Ngọc quận chúa sẽ không từ bỏ ý đồ! Tính cách Quân nhi quá mức ngay thẳng, ngươi cũng khuyên nó nhiều chút, sau này phải hành động khiêm tốn, đừng chọc chuyện đến trên đầu mình!"

"Vô Ưu cẩn tuân giáo huấn của lão phu nhân!" Vô Ưu gật đầu nói, Trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao lần này lão phu nhân cũng không tức giận nữa, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn nàng và lão phu nhân cũng sẽ không thành một cặp mẹ chồng nàng dâu thân mật, nhưng chí ít bề ngoài cũng có thể, thật không biết có cần cảm ơn Ngọc quận chúa làm ra chuyện này hay không.

Sau khi ra ngoài từ phòng lão phu nhân, Diêu thị kéo Vô Ưu cười nói: "Đệ muội, chúc mừng muội nha, lần này lão phu nhân không giận muội nữa!"

"Cái này Vô Ưu phải cảm ơn đại tẩu đó!" Vô Ưu cười nói.

Nghe nói như thế, Diêu thị che miệng cười nói: "Ai nha, đệ muội à, ta không làm gì cả, cảm ơn ta cái gì? Chúng ta đều là người mình, không cần phải khách sáo như vậy! Ai, thật ra, từ xưa tới nay mẹ chồng nàng dâu khó sống chung, chẳng qua chỉ cần người đàn ông của mình cho mình chỗ dựa thì đã không giống rồi, chỉ cần người đàn ông đối xử tốt với muội, cho dù là mẹ chồng khó dây dưa cũng không xảy ra chuyện gì!" Mãi đến khi Diêu thị và Vô Ưu đi ra khỏi viện của Thẩm lão phu nhân, miệng Diêu thị vẫn còn nói không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment