Y Lộ Phong Hoa

Chương 54.2

Nàng ấy và Tần Hiển sẽ thành thân, nàng quả quyết không thể thừa nhận rằng Tần Hiển đối với bản thân có chút ý tứ, bằng không về sau cuộc sống hôn nhân của bọn họ có hiếm khích lớn, con người một khi có hiềm khích sẽ rất khó ở chung thân mật khăng khít với nhau.

Lại nói nàng và Tần Hiển cũng quả thật không có gì, đại khái nếu có cũng chỉ có hắn là nhất sương tình nguyện ái mộ đi?

"Nhưng ngày mười sáu tháng giêng ấy bộ dáng hắn nhìn ngươi uống say thập phần khẩn trương, còn tự mình hộ tống ngươi trở về, yến hội Tần gia ngày mười sáu tháng giêng hàng năm đều có, ta cũng có tham gia vài lần, nhưng ta chưa từng thấy hắn đối với cô nương nhà nào lo lắng như thế! Vô Ưu, ta nói cái này với ngươi đó không phải là phải ghen, ta thật sự là chân thành, nếu trong lòng Tần Hiển thật sự thích ngươi, kết cục hiện tại hết thảy còn chưa có thành, mọi thứ muốn làm lại vẫn còn kịp. Ta thật sự không hy vọng sau khi thành hôn mà trong lòng trượng phu mình còn có người khác, cũng không muốn trong lòng ngươi không vui vẻ!" Uất Trì Lan Hinh lôi kéo tay Vô Ưu nói rõ ràng.

Vô Ưu biết Lan Hinh nói chân thành, dù sao nàng vô tình với Tần Hiển, hơn nữa cọc hôn sự này cũng không phải mấy người các nàng có thể nói, lại nói trong lòng Lan Hinh yêu dù sao cũng là Tần Hiển, Lan Hinh lại tốt đẹp như thế, nàng nghĩ về sau Tần Hiển nhất định sẽ phát hiện ra những nét đẹp của nàng, thật sự hai người ở cùng nhau rất xứng, cho nên Vô Ưu nhanh nói: "Lan Hinh, ngươi không cần nghĩ nhiều! Ngươi không thể không biết ta là đại phu sao? Năm trước ta vì Tần lão phu nhân trị lành bệnh, cho nên Tần đại nhân mới có thể đối với ta khách khí như vậy. Ngươi có biết Tần đại nhân từ nhỏ đã không còn cha mẹ, cho nên hắn cực kỳ hiếu thuận với Tần lão phu nhân!"

"Thật sự?" Đôi mắt Uất Trì Lan Hinh không khỏi sáng ngời.

"Ngươi nha, ngươi cứ chuẩn bị tốt làm tân nương tử là được rồi." Vô Ưu gật gật đầu. Giờ phút này, Vô Ưu chỉ cảm thấy bị kẹp giữa hai người thật sự là rất vất vả kỳ quái a, nhưng lại không có chỗ kể ra nỗi khổ của nàng. Một bằng hữu tốt như vậy, nàng nhưng không muốn mất!

"Ân." Uất Trì Lan Hinh cao hứng gật gật đầu.

Sau đó, hai người lại nói chuyện thật lâu thật lâu, một bữa cơm trưa ăn tới sắc trời dần tối xuống. Tiết Vô Ưu cho Lan Hinh thật nhiều ý kiến, mặc kiểu hỉ phục gì, sơ búi tóc kiểu gì, đeo những kiểu trang sức gì, hai người có thể nói như những bằng hữu chơi thân qua nhiều năm. Chờ thời điểm Vô Ưu cáo từ, Lan Hinh cố ý đưa cho nàng rất nhiều điểm tâm với quả sơ trong thôn trang nhà mình. Trước khi rời đi, hai người còn lưu luyến, Lan Hinh nói nàng ấy muốn chuẩn bị xuất giá, chỉ sợ là không ra khỏi cửa được, cho nên nàng ấy yêu cầu Tiết Vô Ưu nhất định phải thường đến chơi với nàng, Vô Ưu

không chút do dự đáp ứng được.

Xe ngựa cấp tốc rời đi, Vô Ưu không khỏi có chút lo lắng, nàng cự tuyệt gặp mặt Tần Hiển có phải làm cho hắn mất trí mà gây ra chuyện gì hay không? Buổi sáng nàng không nghĩ sẽ cùng hắn dây dưa, nhưng hiện tại sau khi nàng biết được hắn với Lan Hinh chuẩn bị thành thân, có lẽ nàng sẽ cùng hắn nói rõ ràng mới được!

Quay đầu nhìn sang chủ tử luôn không có nói gì ngồi ở trên xe ngựa, Liên Kiều oán trách nói: "Nhị tiểu thư, người xem một cọc hôn sự tốt như vậy mà ngài lại bỏ lỡ!"

"Là ta với hắn không có duyên phận này!" Vô Ưu nhàn nhạt trả lời.

"Là ngài để chính ngài bỏ lỡ, rõ ràng là người trong lòng Tần đại nhân là ngài, nô tì dám cam đoan chỉ cần ngài tỏ ý của mình với Tần đại nhân một chút, khẳng định là hắn sẽ dời hôn sự với Uất Trì gia hôn sự mà đem ngài cưới vào cửa!" Liên Kiều nói.

"Lời nói như vậy về sau ngàn vạn ngươi không thể nói nữa, chúng ta người nói vô tâm, bị người có tâm nghe xong còn phiền toái hơn!" Vô Ưu nói.

"Ân." Liên Kiều gật gật đầu, nhưng lòng còn có chút không cam lòng nói: "Ngài không biết hôm nay nha đầu bên người tiểu thư Uất Trì có bao nhiêu đắc ý đâu!"

"Nàng ta đắc ý cái gì? Cũng không phải là nàng ấy gả qua?" Vô Ưu buồn cười nói.

"Nhà chủ tử nàng lên địa vị cao, nàng ta làm nô tì đương nhiên cũng theo nước lên thì thuyền lên nha!" Liên Kiều vội vàng nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nở nụ cười, trêu ghẹo Liên Kiều nói: "Chỉ vì vậy mà ngươi ở trong này oán giận nửa ngày, nguyên nhân là vì thân phận của ngươi không có nước lên thì thuyền lên a!"

"Nô tì mới không có ý tứ này! Nô tì chính là sốt ruột thay nhị tiểu thư ngài thôi." Một câu nói của Vô Ưu làm cho Liên Kiều vội vàng giải thích, sợ chủ tử hiểu lầm.

Nhìn đến bộ dáng nàng đỏ mặt tía tai, Vô Ưu nhanh nói: "Được rồi, ta biết ngươi đều là vì tốt cho ta, nhưng hiện tại ta thật sự không nghĩ đến sẽ lập gia đình, một chút chuẩn bị tâm lý ta cũng không có!"

"Nhị tiểu thư ngài cũng không thể cả đời không lập gia đình đi?" Liên Kiều sốt ruột hỏi.

"Một nữ nhân trong thế giới không có nam nhân biết bao đơn giản như vậy!" Nhìn Liên Kiều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bản thân, Vô Ưu cười cười."Nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu!" Tại thế giới nam tôn nữ ti này, nữ nhân từ nhỏ đã bị giáo huấn tư tưởng chồng là trời với tam tòng tứ đức, nàng làm sao có thể rõ ràng đâu?

"Nhị tiểu thư, ta biết ngươi cùng những tiểu thư không giống nhau. Tóm lại, ta tuy rằng oán giận vài câu, nhưng ta biết lựa chọn của ngươi nhất định là đúng đắn!" Liên Kiều dùng một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chủ tử nhà mình nói.

Nhìn thấy có người dùng ánh mắt gần như sùng bái nhìn bản thân, Vô Ưu nhất thời không quen, cười nói: "Miệng của ngươi hôm nay được bôi mật ? Nói chuyện ra là làm cho người ta nghe thoải mái như vậy."

"Chỉ cần đem chủ tử hầu hạ thư thái là được rồi, mặc kệ làm việc vẫn là nói chuyện, ha ha..." Liên Kiều cười nói. Nghe nói như thế, Vô Ưu buồn cười. Thời điểm sắc trời dần tối xuống, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại ở trước hẻm nhỏ đi vào cửa sau của Tiết gia, xuống xe ngựa, sau khi Liên Kiều thanh toán tiền xong, Tiết Vô Ưu ngẩng đầu một cái, vừa vặn nhìn thấy một phu xe tóc húi cua trên xe ngựa tứ luân đứng cách chỗ nàng không đến hai trượng. Bởi vì phu xe mặc bố sam màu lam kia nàng có biết, cũng chính là người lần trước được Tần Hiển phái tới đón nàng với Liên Kiều đi đến hầu phủ Tên Ổn Tần Điền. Giờ khắc này, nàng ngây ra một lúc! Quả nhiên, ngay sau đó, rèm cửa xe ngựa kia được vén lên, bên trong ló đầu ra là một gương mặt rất quen thuộc —— Tần Hiển!

"Nhị tiểu thư, người kia không phải là Tần đại nhân sao?" Liên Kiều nhắc nhở Vô Ưu.

"Thấy được." Vô Ưu thấp giọng nói. Nàng thật không ngờ Tần Hiển sẽ tới cửa nhà nàng chờ, nàng còn tưởng hôm nay không đồng ý hẹn ước hắn sẽ bỏ đi. Giờ phút này, nhìn đến ánh mắt của đối phương nhìn mình, nàng không biết vì sao bỗng nhiên trong lòng bị đâm một nhát!

Lúc này, Tần Điền được chủ tử bảo, lập tức chạy tới. Đi đến trước mặt Tiết Vô Ưu, cúi đầu hành lễ nói: "Tiết cô nương tốt, gia nhà ta trong xe ngựa mời ngài đi qua một chuyến!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu suy nghĩ: Người đã đuổi đến nơi này, nàng không thể không đem lời nói cho rõ ràng, cho nên ngay sau đó, nàng gật gật đầu."Được rồi!" Sau đó quay đầu về phía sau đối với Liên Kiều nói: "Ngươi đi về trước, ta sẽ lập tức trở về!" Liên Kiều gật đầu sau đó lưng đeo cái hòm thuốc đi vào trong hẻm nhỏ.

Chân nhẹ đạp lên xe ngựa, trong xe ngựa Tần Hiển vươn tay về phía Vô Ưu, trông thấy bàn tay to kia, Vô Ưu giật mày, cũng không có đưa tay cho hắn, mà tay đỡ thanh ngang bên cạnh xe, Tần Hiển thấy thế, sắc mặt càng thêm thâm trầm, lùi về trong xe ngựa!

Hai người ngồi đối diện ở hai sườn xe ngựa, ngẩng đầu nhìn sang Tần Hiển, vẫn là một thân áo choàng màu trắng ngà như cũ, chỉ là hôm nay tựa hồ hắn có chút tiều tụy, giữa mi mày nhíu lại, hoàn toàn không có khí chất ôn nhuận như ngọc, trong mắt ngược lại còn lộ ra một chút u buồn. Nhìn thấy như vậy trong lòng Vô Ưu có chút đau lòng. Giờ phút này, hai người đối diện nhau, một lúc lâu cũng không nói gì!

"Vì sao không đến nơi ta hẹn?" Câu đầu tiên, vẫn là Tần Hiển đánh vỡ yên tĩnh.

Nghe nói như thế, Vô Ưu rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời: "Đã không thay đổi được kết quả cần gì phải gặp mặt đâu?"

"Là không thể thay đổi hay là ngươi không muốn thay đổi?" Tần Hiển lập tức truy vấn.

"Có khác nhau sao?" Vô Ưu hỏi lại.

"Đương nhiên! Có thể thay đổi hay không là chuyện của ta, có muốn thay đổi không là chuyện của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự không cảm nhận được tâm ý của ta đối với ngươi sao?" Trong mắt Tần Hiển che kín tơ máu, làm cho người ta có chút kinh hãi.

Người trước mắt cố chấp làm cho Tiết Vô Ưu có chút không thở nổi, nàng biết nàng không thể lại vòng quanh không nói rõ ràng với hắn được, phải nói cự tuyệt đơn giản rõ ràng mới chặn được chỗ hiểm yếu của hắn. Cho nên ngay sau đó, nàng quyết tâm nói: "Tần đại nhân, Tiết gia chúng ta với nhà ngươi cửa không đương, hộ không xứng, hơn nữa ta cũng không nghĩ sẽ gả cho ngươi, cho nên ta hi vọng ngươi về sau vẫn sẽ làm bằng hữu! Đương nhiên, nếu Vô Ưu đối với ngươi mà gây quấy nhiễu cho ngươi, ngươi cứ coi như là người xa lạ cũng có thể."

"Cái gì cửa không đương, hộ không xứng, những điều đó ta không cần! Ngươi là vì chuyện đó mới không muốn chấp nhận tâm ý của ta hay không?" Nói đến chỗ kích động, Tần Hiển bước lên nắm lấy bả vai của Vô Ưu.
Bình Luận (0)
Comment