Y Lộ Phong Hoa

Chương 93

Sau đó, Vô Ưu điều chỉnh tâm trạng một lần nữa, cười nói với Liên Kiều: "Tính tình của em chính là quá mức ngay thẳng rồi, nhìn vấn đề chỉ nhìn bề ngoài, miệng lại luôn thích nói chuyện, nhưng mà đây cũng là ưu điểm của em, người sống được càng đơn giản thực ra càng vui vẻ!"

Nghe được lời nói của chủ tử, Liên Kiều buồn bực hồi lâu, sau đó nhíu mày nói: "Nhị tiểu thư, ngài có ý gì vậy? Làm sao nô tỳ đến bây giờ vẫn nghe không hiểu."

Vô Ưu cười: "Em không cần hiểu, chỉ cần luôn vui vẻ như vậy là được!"

"Ha ha, cũng phải, thật ra mỗi ngày nô tỳ đều vui vẻ!" Liên Kiều cười hì hì nói.

Nhìn thấy bộ dạng tự sướng của Liên Kiều, Vô Ưu lắc đầu cười cười. Nghĩ thầm: Mặc dù Ngọc Trúc nhỏ hơn Liên Kiều vài tuổi nhưng lại là một người già dặn mang trách nhiệm nặng nề giống như Vượng Nhi, mặc dù không nói nhiều nhưng tính cách lại vô cùng tinh tế, tục ngữ nói tính cách quyết định mệnh, e rằng về sau Ngọc Trúc sẽ có một tương lai khác biệt!

Ở trên xe ngựa xóc nảy hơn nửa canh giờ, rốt cục đoàn xe chậm rãi dừng tại cửa chính Tiết gia!

Trái lại Liên Kiều rất hưng phấn, cười nói:"Nhị tiểu thư, hôm nay cả nhà đều ở ngoài cửa treo lụa đỏ nghênh đón ngài và cô gia đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu làm theo Liên Kiều vén mành cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, quả nhiên ngoài cửa lớn Tiết gia là một đám đen nghịt chỉ toàn là người, Vô Ưu nhìn một chút, ngoại trừ tổ mẫu tuổi cao,ở bên ngoài các chủ tử thế nhưng lại đến đầy đủ, còn lại là các nô tài vây quanh.Rất nhiều vải đỏ, trên cửa chính đều treo vải đỏ, lại còn có đèn lồng đỏ và lụa đỏ, khắp nơi đều là không khí vui mừng!

Lúc này, rèm cửa xe ngựa được người bên ngoài vén lên, Liên Kiều xuống đầu tiên, Vô Ưu vừa định đứng dậy xuống xe bất ngờ một bàn tay dày rộng vươn vào, Nhìn thấy bàn tay kia,Vô Ưu sững sờ một chút sau đó rất phối hợp đưa bàn tay mình đặt vào lòng bàn tay hắn, sau đó cảm giác bàn tay kia vừa dùng lực thì bản thân mình đã thuận thế xuống xe ngựa. Sau khi bước chân của nàng vững vàng hạ xuống mặt đất. Nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy cha mẹ dẫn gia nhân nghênh đón!

"Con gái bái kiến cha, mẹ!" Vô Ưu tiến lên nhẹ nhàng hạ bái. Đương nhiên, bàn tay đang cầm tay nàng cũng buông ra rất đúng lúc.

"Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân!" Thẩm Quân cũng ở một bên cung kính làm lễ quỳ một chân trên đất.

Dưới tình huống bình thường, lần đầu bái kiến là phải thực hiện lễ quỳ một chân trên đất, đại biểu là ý tứ của con rể. thế nhưng cái này cũng phải nhìn dòng dõi, trong tình huống này dòng dõi nhà trai rất cao, cho nên loại lễ này không có cũng được, chỉ là một chút cúi đầu thi lễ liền coi như là hành lễ.

Đối với cuộc hôn nhân gả cao này mà nói, dòng dõi chức quan của Thẩm Quân đều Tiết gia cao hơn nhiều lắm, cho nên nếu hôm nay Thẩm Quân không thực hiện lễ quỳ một chân dưới đất Tiết gia cũng không tìm ra chỗ sơ hở, thế nhưng hôm nay Thẩm Quân chẳng những làm lễ quỳ một chân trên đất, lại còn tương đối cung kính, cho nên Tiết Kim Văn và Chu thị thật là cực kỳ vui vẻ, bọn nô tài, nha đầu đứng ở một bên cũng đều là rất kinh ngạc! Bởi vì...hai ngày nay bọn họ vẫn luôn bàn tán ở trong lòng, bàn tán vị cô gia này có thích nhị tiểu thư hay không, bàn tán nhị tiểu thư gả vào nhà cao cửa rộng như vậy có thể bị khinh bỉ hay không, bàn tán đến thời điểm ba ngày lại mặt cô gia liệu có trở về cùng nhị tiểu thư hay không, bàn tán lúc lại mặt ban đầu nếu như cô gia đến sẽ cho đại lão gia cùng nãi nãi lễ gì. Lần này, bọn họ đã thêm nhận thức rồi, cô gia tự mình xuống ngựa đi tới trước xe ngựa đỡ nhị tiểu thư, lại còn trước mặt nhiều người như vậy cho đại lão gia và đại phu nhân lễ nửa quỳ, cho nên mọi người đều kinh ngạc!

“Mau mau đứng dậy! Mau mau đứng dậy” Tiết Kim Văn và Chu thị thấy thế, vội vã bước lên phía trước, một người nâng con rể dậy, một người nâng con gái dậy. Trong lúc vui vẻ, Tiết Kim Văn cũng không để ý đến cái gì là lễ tiết với không lễ tiết, lôi kéo con rể đi vào bên trong. “Mau vào đi! Mau vào đi!”

Tiết Kim Văn và con rể đi trước, Chu thị và Vô Ưu đi ở phía sau nhẹ giọng nói chuyện, tuy rằng chỉ rời đi ba ngày nhưng cảm giác trong lòng Vô Ưu khi trở về lần nữa làm sao lại là lạ? Giống như nàng lập tức biến thành khách rồi! Đến lúc đi vào đại sảnh, Tiết lão thái thái đã đứng ở đại sảnh chờ, nhìn thấy tổ mẫu, Vô Ưu và Thẩm Quân nhanh chóng hành lễ, lần này Thẩm Quân cũng làm lễ nửa quỳ, Tiết lão thái thái thấy thế, đương nhiên vô cùng vui vẻ, vội vã tự mình tiến lên nâng dậy, lôi kéo cháu rể ngồi xuống, cho người dâng lên trà ngon, điểm tâm. Cả nhà rất niềm nở cùng Thẩm Quân nói, Chu thị thỉnh thoảng tự tay rót nước trà.

Hàn huyên vài câu, trông thấy Lý thị Dung tỷ Nghĩa ca ở một bên, Chu thị liền nhanh chóng giới thiệu cho Thẩm Quân: "Hiền tế, đây là Nhị nương, đây là Dung tỷ, vị này chính là Nghĩa ca!"

"Di nương mạnh khỏe!" lần này, Thẩm Quân chỉ là đang ngồi hướng về phía Lý thị gật đầu một cái xem như là biểu thị lễ độ, cũng sẽ không đi qua làm lễ nửa quỳ gì đó,  ngay cả đứng dậy cũng không có.

Nhưng mà Lý thị cũng không dám xoi mói gì, vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Cô gia mạnh khỏe, cô gia đoạn đường này khổ cực rồi, nhị nương rót cho ngươi thêm chút trà nóng!" vừa nói, liền nhanh chóng tới phía trước cầm bình trà lên tự mình châm trà.

"Đa tạ di nương!" Thẩm Quân gật đầu nói.

Sau đó, Lý thị nhanh chóng đẩy Nghĩa ca và Dung tỷ, nói:"Còn ngơ ngác cái gì? Mau nhanh bái kiến tỷ phu của các con đi? Tỷ phu các con chính là một đại quan, về sau các con đều phải dựa vào tỷ phu đó!"

Lời nói của Lý thị  làm cho Vô Ưu thoáng nhíu mày, trong lòng đột nhiên có cảm giác tự ti, tuy là nàng và bọn họ( Lý thị, Nghĩa ca và Dung tỷ) từ trước đến nay không hợp, thế nhưng đến cùng vẫn coi như là người một nhà, bọn họ nịnh bợ Thẩm Quân như vậy, nàng cứ cảm thấy giống như ăn phải con ruồi? Cảm giác rất là mất mặt!

Trong chốc lát, Dung tỷ và Nghĩa ca tiến lên hành lễ nói: "Bái kiến tỷ phu!"

"Mau đứng dậy!" Đối với hai người, Thẩm Quân chỉ ngồi ở một chỗ đỡ một chút, cũng không có di chuyển, nhưng đôi mắt sắc bén lại liếc mắt quan sát đến trên người bọn họ.

Lúc này, Dung tỷ đứng ở một bên cũng âm thầm đánh giá vị tỷ phu này, sắc mặt có chút ửng đỏ, Nghĩa ca lại là gương mặt nịnh hót đầy ý cười. Lúc này đương nhiên Lý thị không quên nói thêm hai câu:"Cô gia à, Nghĩa ca là con trai duy nhất của nhạc phụ của ngài, là dòng độc đinh của Tiết gia, hắn hiện tại chỉ thi tú tài, trước đây chúng ta không có người không có thế cũng cho qua, nhưng hiện tại lại khác, có tỷ phu là đại tướng quân ngài, Nghĩa ca và Dung tỷ đương nhiên cũng có thể dính chút ánh sáng! Bọn họ nha, thực ra yêu cầu cũng không cao, chỉ cần tìm cho Dung tỷ một mối hôn nhân với nhà quyền quý, còn Nghĩa ca nha, về sau có thể thi đậu tiến sĩ thì tốt rồi! Được rồi, muốn đậu Tiến sĩ nhất định phải đậu Cử nhân trước đã, lần trước Nghĩa ca thi rớt rồi, lần này..."

Đối với lời nói của Lý thị, Thẩm Quân vẫn ngồi một chỗ nghe, cũng không có chen vào một câu nói nào, trên mặt cũng không biểu thị ra không vui, đương nhiên trên mặt cũng không có nụ cười, hắn chính là như vậy một năm cũng khó cười hai lần. Nhưng mà, Vô Ưu ngồi một bên cũng không nhịn được nữa quyết định cắt ngang lời nói của Lý thị. Nói với Thẩm Quân:"Phu quân, không phải chàng mang lễ vật đến cho tổ mẫu và mọi người sao? Như thế nào còn chưa để bọn nha đầu mang lên?"

Thẩm Quân đương nhiên biết Vô Ưu đang giải vây cho hắn, cho nên liền nói: “ Nàng không nói ta cũng quên! Thẩm Ngôn, lệnh cho bọn mang nha đầu lễ vật tới."

Thẩm Quân vứa dứt lời Thẩm Ngôn lập tức lĩnh mệnh đi, phút chốc, chỉ thấy vài bà tử và nha đầu đem lễ vật mang vào. Vô Ưu cười để cho bọn nha đầu lấy từng món lễ vật tương tự ra, nói rõ là cho người nào, trong lúc nhất thời, người người đều có phần, hơn nữa đều là đồ bình thường bên ngoài không mua được, cho nên ai ai cũng rất vui vẻ. Nói chuyện trong chốc lát liền đến buổi trưa, Tiết gia sớm đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn thượng đẳng, cả nhà Tiết gia liền đi đến phòng khách, mọi người vừa an vị rượu và thức ăn liền tới!

Hôm nay thức ăn trên bàn cơm chẳng những phong phú, hơn nữa tinh xảo dị thường, nhìn bàn đầy rượu và thức ăn, Vô Ưu cười nói:"Mẹ, thức ăn hôm nay dường như không phải đầu bếp nữ nhà chúng ta làm nha!?"

Nghe nói như thế, Chu thị vội vã cười nói: " Con đã nhìn ra rồi sao? Cha con sợ đầu bếp nữ nhà chúng ta tay nghề không tốt, con rể ăn không ngon, cho nên mời đầu bếp từ Huy Phong Lâu tới!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu đương nhiên vô cùng kinh ngạc, bởi vì Huy Phong Lâu là tiệm ăn nổi danh nhất kinh thành, nơi đó bình thường đều là không còn chỗ ngồi, hơn nữa người đến đều là quan lại quyền quý, thức ăn đó đương nhiên cũng là sang quý, bình thường đến Huy Phong Lâu mời một bàn sẽ phải tốn không ít bạc, nói gì là mời đầu bếp từ nơi đó tới nhà, có thể thấy được Tiết Kim Văn hôm nay đã bỏ ra không ít tâm tư và tiền bạc!

Sau đó, Vô Ưu liền gắp một khối xương sườn mễ hương vào trong bát Thẩm Quân, cười nói: "Nếu cha tốn nhiều tâm tư như vậy, chàng không được uổng phí tâm tư của cha đâu đó!”

Lúc này, Tiết lão thái thái cười nói: "Cha con vô cùng vừa ý người con rể này, cho nên vì một ngày lại mặt này phí rất nhiều tâm tư, ngay cả rượu hôm nay cũng phải tìm xin từ chỗ bằng hữu đó!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhanh chóng giơ lên ly rượu trong tay nói: "Nhận được thịnh tình của nhạc phụ, tiểu tế mời ngài một ly!"

"Tốt! Tốt!" Thấy con rể tự mình mời rượu, Tiết Kim Văn nhanh chóng giơ ly lên vui vẻ uống một hơi cạn sạch. Thẩm Quân cũng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, Thẩm Quân lại kính Tiết lão thái thái, Chu thị cùng với Lý thị, liên tiếp uống vài ly, Vô Ưu len lén nhìn kiến trên mặt hắn một chút hồng cũng không có, biết rằng tửu lượng của hắn là không tồi, cho nên cũng không lo lắng! Nhưng cũng  lặng lẽ gắp thức ăn cho hắn, đồng thời rót một chén nước trà đặt ở trước mặt cho hắn, Thẩm Quân cũng không khách khí, rất tự nhiên cầm chén trà nàng đưa tới uống hai ngụm, lại ăn đồ ăn nàng gắp. Chu thị, Tống mụ, Bình nhi ở một bên nhìn thấy hết sức vui mừng, xem ra vợ chồng son vẫn là rất ân ái, nhất là Vô Ưu đứa trẻ này vẫn luôn có chút lạnh nhạt, đồng thời đáy lòng có chút thanh cao, không nghĩ tới bây giờ lại cẩn thận tỉ mỉ săn sóc chồng như vậy, xem ra Vô Ưu là thật lòng thích vị cô gia này, con gái cùng chủ tử có thể tìm được chồng như ý, các nàng từ đáy lòng cảm thấy hết sức cao hứng!

Sau khi rượu qua ba lượt, Lý thị thấy một đôi con trai con gái mình cũng không mời rượu, liền nhanh lên đẩy Dung tỷ và Nghĩa ca bên cạnh một cái, nói: "Hai đứa bé các con, tuy rằng tỷ phu các con là Uy Vũ đại tướng quân, thế nhưng là thân thích ruột thịt của chúng ta, không cần sợ, mau nhanh mời rượu tỷ tỷ và tỷ phu các con đi?"

Nghe nói như thế, Nghĩa ca giơ ly rượu lên, nói với Vô Ưu cùng Thẩm Quân: "Tỷ phu, tỷ tỷ, đệ mời hai người một ly!" Nghĩa ca bình thường đều không để ý đến Vô Ưu, hôm nay thái độ cũng khác hẳn, trên mặt lộ ra ý cười, thái độ cũng coi như cung kính, đồng thời lập tức ngửa cổ liền đem rượu trong ly toàn bộ uống cạn rồi!

Thấy vậy, Tiết gia lão thái thái cùng Tiết Kim Văn đều vui vẻ, dù sao hiện tại Nghĩa ca vẫn tính là đến thời điểm trưởng thành, chỉ là trong lòng Vô Ưu có chút không muốn uống rượu hắn kính, thế nhưng tục ngữ nói không ai đánh vào mặt người đang cười, dù sao thái độ của người ta cũng coi như cung kính, cho nên Vô Ưu cũng giơ ly rượu lên, vừa muốn ngửa đầu uống rượu, lúc này, có một cái tay lập tức cướp đi ly rượu từ trong tay nàng! Vô Ưu không khỏi vô cùng kinh ngạc, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy người cướp đi ly rượu của nàng dĩ nhiên là người ngồi bên cạnh nàng - Thẩm Quân! Đang nghi ngờ, chỉ thấy Thẩm Quân nói với Nghĩa ca và Dung tỷ: "Tỷ tỷ của ngươi tửu lượng không mạnh, không bằng để ta thay tỷ tỷ của ngươi uống đi!?" Tuy rằng lời nói của Thẩm Quân là hỏi, thế nhưng giọng nói cũng là không thể nghi ngờ.

Nghĩa ca tuy là tuổi không lớn lắm thế nhưng cũng là cao thủ uống rượu, liền cười nói: " Nếu như tỷ phu uống thay tỷ tỷ, vậy thì uống hai chén! Tỷ tỷ một chén, tỷ phu ngài một chén."

"Nếu là uống thay, việc ấy là đương nhiên!" Thẩm Quân rất sảng khoái nói.

Thời điểm nghe thấy Thẩm Quân nói muốn thay mình uống, Vô Ưu ngẩn ra, lại nghe nói Nghĩa ca nói muốn hắn uống hai chén, không khỏi nhíu chân mày, thế nhưng không mong muốn hắn lập tức liền đồng ý, cho nên nhanh chóng muốn ngăn trở, nhưng mà Thẩm Quân một hơi liền uống hai chén!

Thấy Thẩm Quân lập tức uống hết hai chén, Nghĩa ca cười nói: "Tửu lượng của tỷ phu thật tốt! Hôm nay đúng là kỳ phùng địch thủ, tới, đệ lại kính tỷ phu một ly!" vừa nói vừa nâng cốc cho nha đầu đứng ở một bên rót đầy ly.

Vô Ưu biết Nghĩa ca chính là một con sâu rượu, tửu lượng cực cao, nàng thực sự sợ rằng Thẩm Quân hôm nay uống say, cho nên nhanh chóng mở miệng ngăn cản: "Nghĩa ca, tỷ phu của đệ đã uống không ít, ngày tháng sau đó còn dài, đệ để ngày khác lại kính đi!!"

Nghe nói như thế, đương nhiên Nghĩa ca không vui: "Nhị tỷ, ngươi mới vừa gả cho tỷ phu ba ngày mà đã nói chuyện giúp hắn như vậy rồi? Tỷ yên tâm, tửu lượng của tỷ phu rất tốt,cho dù là uống hai bình nữa cũng không có chuyện gì!"

Lời nói của Nghĩa ca thực sự chọc giận Vô Ưu quá mức, nhưng mà ở đây nhiều người như vậy nàng lại không tiện phát tác, vẫn là Tiết Kim Văn nhanh chóng răn dạy con trai mình: "Nghĩa ca, hôm nay tỷ phu con là khách quý, không được hồ đồ!"

"Cha, con hồ đồ chỗ nào? Chỉ là kính tỷ phu hai ly rượu mà thôi!" Nghĩa ca rất là vô tội nói.

"Tỷ phu con uống nữa sẽ say!" Chu thị ở một bên cười nói.

Đang ở thế xấu hổ, chỉ thấy Thẩm Quân lơ đãng nói: "Nghĩa ca chỉ là muốn cùng ta uống rượu mà thôi, không sao cả, hôm nay ta cũng rất muốn cùng Nghĩa ca uống mấy chén! Người đến, đổi bát lớn tới!"

Nghe nói như thế, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng nếu là cô gia lên tiếng, người nào cũng không tiện ngăn cản, Chu thị nhanh chóng phái nha đầu đi chuẩn bị bát lớn, phút chốc, nha đầu quả nhiên bưng hai cái bát rượu bằng bát ăn cơm lớn đến, đặt ở trước mặt Nghĩa ca và Thẩm Quân, Thẩm Quân chỉ vào hai cái bát sứ nói: "Rót đầy!" nha đầu kia nhanh chóng rót rượu đầy ly.

Chỉ thấy sau một lát Thẩm Quân giơ lên chén sứ rót đầy rượu, nói với Nghĩa ca:"Nghĩa ca, tới, chúng ta làm ba bát đi!"

Mọi người vừa nghe lời này, không khỏi đều mở to hai mắt nhìn, bát lớn như vậy, hơn nữa một lần còn chính là ba bát, uống ba bát xong không phải sẽ gục sao? Vô Ưu nghe được Thẩm Quân muốn cùng Nghĩa ca một lần uống ba bát lớn không khỏi có chút nóng nảy, hôm nay là lại mặt, chuyện cô gia uống say cũng không có thiếu, nhưng mà vẫn có chút mất mặt mũi, huống chi hôm nay lúc tới Thẩm lão phu nhân cũng dặn dò qua đừng để cho Thẩm Quân uống say, nếu Thẩm Quân uống say bất tỉnh nhân sự trở về, vậy còn không phải là tội lỗi lớn của nàng? Cho nên, Vô Ưu vội vàng muốn ngăn trở:"Phu quân, chàng... "

Nhưng Thẩm Quân lại bắt lấy tay nàng, thấp giọng nói:"Chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần lo!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút tức giận, cắn môi một cái, cuối cùng không nói ra lời. Nghĩ thầm: Ta còn không phải là vì muốn tốt cho ngươi? Sợ ngươi uống say đó sao? Ngươi không biết tửu lượng của Nghĩa ca mạnh như thế nào, một người uống một vò Tử Đô cũng không say nổi. Thật là! Thể hiện uy phong của đại gia với ta làm cái gì? Tốt, đã như vậy vậy hãy để cho hắn khiến ngươi quá chén được rồi! Hừ, cho nên, Vô Ưu liền không thèm nhắc lại, thờ ơ lạnh nhạt.

Mà Nghĩa ca ỷ vào tửu lượng tốt của chính mình, hoàn toàn không để Thẩm Quân vào trong mắt, cho nên liền cười nói:"Tốt, ba bát liền ba bát! Ta uống trước rồi nói!" dứt lời, bưng lên một ly rượu tới liền một hơi thở liền uống xong.

Thấy thế, Thẩm Quân cũng không nuốt lời, tự tay bưng lên bát rượu trước mặt mình một hơi cạn sạch. Tiếp đó, Nghĩa ca lệnh cho nha đầu bên cạnh lại rót đầy, cũng rót đầy rượu cho Thẩm Quân, hai người uống đi uống lại thực sự là mỗi người uống ba chén lớn. Tiết lão thái thái, vợ chồng Tiết Kim Văn và Lý thị ở một bên thấy thế, nhanh chóng khuyên nhủ: "Đừng uống rượu, mau ăn món ăn đi, áp chế rượu mới tốt!"

Sau đó, Lý thị nhanh chóng gắp thức ăn cho con trai của mình, để hắn tỉnh lại một chút! Vô Ưu thấy vậy, cũng chỉ có thể nhanh chóng gắp thức ăn choThẩm Quân, bởi vì lúc ở Thẩm gia người ta "quan tâm đầy đủ" đến nàng, hiện tại tới nhà nàng, nàng cũng phải tận tình làm tròn chức vụ gia chủ. Thẩm Quân ngược lại rất phối hợp, đồ ăn Vô Ưu gắp đều ăn say sưa. 

Trong bữa tiệc, Dung tỷ quan sát Thẩm Quân nhiều lần, thấy hai người Vô Ưu và Thẩm Quân ân ân ái ái, trong lòng thực sự là như đau nhói, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh không nói lời nào. 

Sau đó, Nghĩa ca đã có chút say, trái lại Thẩm Quân không có chuyện gì cả, vẫn là thần thái tự nhiên, lúc này Vô Ưu coi như là yên tâm. Nghĩ thầm: Xem ra Thẩm Quân này coi như có chút tài năng, trách không được tuyệt đối không sợ Nghĩa ca, thì ra là mạnh hơn so với người ta! Cho nên nàng liền thở dài một hơi.

Nghĩa ca còn có chút không cam lòng, vẫn còn muốn cùng Thẩm Quân uống rượu, thế nhưng Thẩm Quân không để ý, chỉ cần Nghĩa ca kính, hắn liền uống, dần dần lại uống mấy bát nữa, Nghĩa ca liền bắt đầu say, không chỉ đỏ bừng cả khuôn mặt, mà còn còn nói mê sảng, Thẩm Quân vẫn duy trì tỉnh táo, ngoại trừ con mắt hơi đỏ ở bên ngoài, cũng không nhìn ra cái gì không thích hợp! Nghĩa ca vẫn không thừa nhận mình say, vẫn là muốn uống, may mắn Lý thị và Tiết Kim Văn ngăn cản, trước tiên để cho bọn nha đầu đưa hắn về phòng.

Thời gian một bữa cơm nhanh chóng qua đi, sau khi ăn xong, Tiết Kim Văn cùng Thẩm Quân ở sảnh đường uống trà nói chuyện phiếm, Tiết lão thái thái nói vài câu với Vô Ưu sau đó liền đi nghỉ ngơi, dù sao người đã già ngồi không được bao nhiêu lúc, Lý thị thấy không nói được gì, cũng lôi kéo Dung tỷ trở về phòng, Dung tỷ lúc đầu còn không muốn đi, nhưng Lý thị cứng rắn kéo nàng, cuối cùng nàng vẫn phải theo chân Lý thị đi! Chu thị thấy thế, cũng lôi kéo Vô Ưu trở về hậu đường, cùng nữ nhi ôn chuyện.

Vừa mới ngồi xuống ghế, Tống mụ và Bình nhi liền một người rót nước trà, một người cầm điểm tâm qua đây, Tống mụ cười nói:"Nhị tỷ, đây là bánh đậu xanh ngài thích ăn nhất, hôm qua lão nô cố ý làm cho ngài. Biết ngài thích ăn, cho nên đã làm nhiều một ít, lát sau phân phó nha đầu để ngài mang trở về Thẩm gia ăn đi!"

"Cảm ơn Tống mụ!" Vô Ưu cười nói.

Bình nhi đưa lên một chén nước trà, cười nói:"Uống chút nước trà đi! Vừa rồi ngài chưa từng được uống miếng nước nào đâu!"

"Ừm" Vô Ưu gật đầu, sau đó nhìn Ngọc Trúc đứng bên cạnh, nói: "Hiện tại Vượng Nhi không theo trở lại, chỉ có Ngọc Trúc đi theo, lần này ta đi, cũng không biết lần sau trở về là khi nào, em và Ngọc Trúc trò chuyện đi! "

Vừa rồi Bình Nhi đã nghĩ đến việc lôi kéo Ngọc Trúc hỏi cái này hỏi cái kia rồi, chỉ là các chủ tử đều ở đây, các nàng cũng hầu hạ ở một bên, khó mà nói, bây giờ nghe Vô Ưu nói như vậy, liền vội vàng cười nói: "Vậy trong này để Liên Kiều và Tống mụ chiếu cố một lát, thực ra nô tỳ cũng không có lời gì để nói, chỉ là Ngọc Trúc vẫn luôn ở bên cạnh nô tỳ, lần sau gặp mặt cũng không biết là ngày nào đâu" Vừa nói, dĩ nhiên vành mắt đều đỏ. Lời nói của Bình Nhi khiến Chu thị có chút thương cảm rốt cuộc hiện tại bà và hai cô con gái cũng là như thế, muốn gặp mặt cũng không dễ dàng gì.

Tống mụ thấy thế nhanh chóng đẩy Bình Nhi một cái nói: "Muốn đi nói chuyện liền mau đi đi, đừng ở chỗ này khiến nãi nãi và nhị tỷ đau lòng!"

"Là lỗi của nô tỳ!" Sau đó, Bình Nhi nhanh chóng lôi kéo Ngọc Trúc đi ra ngoài nói chuyện.

Bình Nhi và Ngọc Trúc đi rồi, trong hậu đường chỉ còn lại Chu thị, Vô Ưu và hai người Tống mụ Liên Kiều, Chu thị nhìn lướt qua Liên Kiều và Tống mụ, cười nói: "Tống mụ và Liên Kiều đều là tâm phúc của hai mẹ con ta, nói thế nào ta cũng không thể mang theo hai người bọn họ cùng lúc, nhị tỷ hai ngày này con sống ở Thẩm gia như thế nào? Thẩm lão phu nhân và cô gia đối xử với con có tốt hay không?" Đây là câu mà ngay từ khi Vô Ưu vừa tới cửa Chu thị đã muốn hỏi, chỉ là trước mặt mọi người vẫn luôn không có cơ hội mà thôi!

" Đều tốt!" Vô Ưu gật đầu nói.

"Đều tốt là như thế nào? Con nói cho mẹ tỉ mỉ một chút là tốt như thế nào?" Chu thị không yên lòng nói.

" Cái này..." Lời nói của Chu thị khiến Vô Ưu cảm thấy không thể nói nên lời.

Liên Kiều ở một bên giành nói: "Nãi nãi vẫn là để cho nô tỳ nói đi! Thẩm lão phu nhân và nhị tiểu thư mới chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, có tốt hay không vẫn chưa nhìn ra. Nhưng mà cô gia đối xử với nhị tiểu thư mới chính là tốt đó!"

Nghe nói như thế, Chu thị ngay lập tức liền hứng thú, Tống mụ ở bên cạnh cũng lắng nghe, còn Vô Ưu lại ở một bên uống trà. Nghĩ thầm: Để cho Liên Kiều nói đến khi Liên Kiều nói xong rồi, chắc Chu thị cũng có thể yên tâm đi?

"Nói một chút là tốt như thế nào?" Chu thị vội vàng hỏi.

Liên Kiều liền vội vàng nói: "Nói ví dụ như cô gia làm gì đều sẽ trưng cầu ý kiến của tiểu thư, hôm đó đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân còn hỏi nhị tiểu thư của chúng ta có muốn thay quần áo khác hay không đó! Còn để cho tất cả nô tài hầu hạ cô gia không phân biệt nam nữ già trẻ đều phải khấu đầu nhận chủ tử với nhị tiểu thư, đồng thời còn nói sau này các nô tài phải hầu hạ nhị tiểu thư giống như hầu hạ cô gia! Nãi nãi, cô gia biểu thị như vậy, bọn nha đầu, nô tài đối với nhị tiểu thư rất là cung kính đó!

Nghe nói như thế Chu thị liên tục gật đầu, cười với mụ mụ ở bên cạnh nói: "Ngươi nghe một chút, ngươi nghe một chút, nhị tỷ nhà chúng ta thực sự là đã tu luyện được phúc khí! Tìm được cô gia tốt như vậy, hơn nữa còn đối xử với nhị tỷ tốt như vậy. Ai da, đây chính là chuyện vui vẻ nhất đời ta!"

Tống mụ cười nói: "Nãi nãi về sau chuyện vui vẻ còn nhiều nữa! Đây chỉ là một trong số đó mà thôi."

Nghe nói như vậy, Chu thị càng vui vẻ, thấy Chu thị vui vẻ, Vô Ưu ở bên cạnh cũng mím môi mỉm cười. Có thể để người nhà an tâm cũng là an ủi lớn nhất rồi, lúc đầu nàng còn sợ cảnh ngộ ở Thẩm gia không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Chu thị, dù sao một đời này của Chu thị cũng đủ buồn khổ rồi!

Sau khi cười, Chu thị lôi kéo Vô Ưu thấp giọng hỏi: "Cô gia ở trên phương diện đó có nhiệt tình với con hay không? Có phải mấy ngày nay lúc nào cũng yêu yêu bên cạnh con hay không?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi mặt đỏ tới mang tai, nói bừa một câu: "Mẹ, người đang nói cái gì vậy?" Tuy rằng nàng là một người hiện đại, thế nhưng cứ nói vấn đề này như vậy vẫn khiến nàng rất xấu hổ, nhất là khi ở đây còn có hai hạ nhân.

"Chính là... Chính là chuyện giường chiếu của hai người đó? Con cũng đừng xem thường chuyện này, cái này cũng phải xem chồng con có thích biểu hiện của con hay không, chuyện này cũng rất quan trọng, con biết chứ? Chu thị sợ Vô Ưu không hiểu, mau chóng truyền thụ kinh nghiệm của mình cho nàng.

"Con... Ai nha, người đừng nói nữa!" Vô Ưu ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Thấy chủ tử nói không có tác dụng, Tống mụ bên cạnh vội vàng nói tiếp cho Vô Ưu nghe: "Nhị tỷ, nãi nãi và lão nô đều là người từng trải, ngài không có kinh nghiệm chúng ta sẽ nói cho ngài biết kinh nghiệm của mình, ngài có thể giảm bớt rất nhiều đường vòng, cũng có thể phòng ngừa nhiều chuyện rắc rối xuất hiện! Thời điểm mới lập gia đình nửa năm hay một năm chính là thời cơ tốt nhất để ngài và cô gia bồi dưỡng tình cảm, lúc này cũng là thời gian ngọt ngào, ngài có quy củ gì hay thói quen như thế nào đều thể hiện ra vào lúc này, sau này cô gia sẽ từ từ quen với ngài, nếu như qua lúc tình cảm nồng nhiệt ngài muốn như thế nào cũng không được nữa! Còn có nhất định phải đề phòng bọn nha đầu có dáng dấp yêu tinh trong phòng cô gia, đừng để ý nha đầu câu hồn cô gia đi, phải biết rằng nam nhân nạp thiếp là chuyện bình thường, thế nhưng cũng phải đề phòng những tiểu thiếp nha đầu này được sủng sinh kiều, đến lúc đó bọn họ đều sẽ đem chính thất là ngài ở trong mắt. Nhị nương của ngài còn không phải chính là như vậy sao? Còn ngài nữa phải hầu hạ mẹ chồng thật tốt, nếu như Thẩm lão phu nhân có thể thích ngài, ngài sẽ có mặt mũi trước cô gia, cô gia cũng sẽ đối xử với ngài khác, còn có cũng phải giữ gìn mối quan hệ với đại ca đại tẩu của cô gia, nghe nói cô gia không chỉ là một người con có hiếu, mà quan hệ với An Định Hầu gia còn vô cùng thân thiết..."

Nghe Tống mụ vẫn liên tục nói không ngừng, Vô Ưu liền cau mày cắt đứt kiếp nạn Tống mụ nói: "Được rồi, Tống mụ, chẳng phải lúc ta chưa xuất giá người đã nói rồi sao? Bây giờ ta còn có thể đọc làu làu rồi, người nhanh chóng nghỉ ngơi một chút đi!"

Nghe nói như thế, Tống mụ cười nói: "Là lão nô nói nhiều rồi, nhị tỷ là một người thông minh, thực ra không cần lão nô và nãi nãi nói, ngài cũng sẽ biết!"

Chu thị nói tiếp: "Tống mụ cũng là vì tốt cho con...Ọe....Ọe..." Mới vừa nói một câu, Chu thị buồn nôn liền đứng lên, tay che miệng nôn khan.

Edit by LeeMon.
Bình Luận (0)
Comment