Y Lộ Phong Hoa

Chương 99

Vỗ bờ vai Diêu thị, sau một lúc lâu Thẩm Trấn mới nói: "Chân của ta đã tốt hơn nhiều rồi, có lẽ chờ một năm rưỡi nữa sẽ khôi phục, nói không chừng ta lại có thể ra chiến trường một lần nữa!"

Nghe nói như thế, Diêu thị đang trong ngực của hắn lập tức ngẩng đầu lên, sửng sốt nói: "Chàng đang nói cái gì? Đao kiếm không có mắt, ta sẽ không để chàng ra chiến trường một lần nữa đâu!"

Thẩm Trấn đưa tay vén một lọn tóc Diêu thị ra sau tai, cười nói: "Hai đứa con trai đều lớn rồi, nhất định sau này sẽ tiêu phí rất nhiều, lại nói chức Hầu gia này được thừa kế đến đời của ta đã kết thúc rồi, Sam Nhi và Bân Nhi cũng không thể thừa kế nữa, Bân Nhi và Sam Nhi còn nhỏ, đợi đến lúc hai đứa nó trở thành trụ cột một nhà phải chờ đến khi nào, chúng ta cũng không thể để nhị đệ giúp đỡ cả đời!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cười, nói: "Phu quân yên tâm! Cho dù không có sự giúp đỡ của nhị thúc, ta cũng có thể tiếp tục duy trì cuộc sống của người một nhà chúng ta."

"Nàng có cách sao?" Thẩm Trấn cau mày.

Thấy biểu cảm không tin của Thẩm Trấn, Diêu thị vội vàng nói: "A, ta đến Thẩm gia cũng đã mười mấy hai mươi năm rồi đó, năm đó sính lễ Thẩm gia chàng đưa cho Diêu gia cho chúng ta cha ta không giữ lại bất cứ cái gì, hơn nữa còn thêm không ít của hồi môn cho ta, với lại đã nhiều năm như vậy, dù gì ta cũng tích trữ được một ít tiền riêng, lại nói những năm gần đây lão phu nhân cũng cho ta không ít đồ trang sức làm vật riêng, vì vậy chỉ cần tiêu tiết kiệm, lại thêm bạc bổng lộc của chàng cũng không phải là không thể trôi qua, ta thực sự sẽ không để chàng đi mạo hiểm lần nữa, cái gì cũng không bằng chuyện chàng ở bên cạnh ta để ta an tâm, chàng bình an mới là quan trọng nhất!"

Nghe nói như thế, trong lòng Thẩm Trấn như có một dòng nước nóng tràn vào, hắn đưa tay sờ mặt của Diêu thị một cái, cười nói: "Đã như vậy, sau này ngân phiếu nhị đệ cho nàng, nàng muôn ngàn lần không thể nhận nữa!"

"Đã biết rồi, chàng yên tâm đi!" Diêu thị thề son sắt nói.

"Ừ." Thẩm Trấn đưa tay nắm chặt tay Diêu thị, Diêu thị tươi cười đặt bàn tay còn lại của mình lên trên bàn tay hắn...

Lúc sắc trời dần tối, Vô Ưu đang ngồi ở bàn bát tiên hí hoáy mấy toa thuốc, chợt nghe bên ngoài truyền đến hai giọng nói đang đối thoại với nhau.

"Nhị nãi nãi có ở trong phòng không?" Diêu thị mang theo Xuân Hoa bước vào sân Thẩm Quân và Vô Ưu ở, thấy Xuân Lan đang chỉ huy tiểu nha đầu làm việc hỏi.

"Đại nãi nãi, ở, ở!" Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Nhanh thông báo một tiếng đi, ta chờ ở đây!"

"Vâng. Đại nãi nãi chờ một chút!" Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Vô Ưu ở trong phòng nghe nói như thế, mặc dù không biết vì sao Diêu thị lại đột nhiên đến vào lúc này, nhưng vẫn không chờ Xuân Lan bọn họ đi vào thông báo, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra phòng ngoài đón! Thấy Diêu thị cười hì hì đứng trong sân, Vô Ưu bước ra ngoài cánh cửa, cười nói: "Đại tẩu đến sao? Cần gì phải thông báo? Đi vào là được rồi!"

Thấy Vô Ưu đi ra, Diêu thị bước đến kéo tay Vô Ưu, cười nói: "Muội và nhị thúc vừa mới kết hôn, sao ta có thể tùy tiện đi vào chứ? Ta không muốn quấy rầy vợ chồng son các muội đâu đó!"

Lời nói của Diêu thị khiến khuôn mặt Vô Ưu lập tức đỏ lên, lời nói này của Diêu thị có ý vui đùa. Sau đó, Vô Ưu nhanh chóng cười nói: "Đâu có như đại tẩu nói chứ, Nhị gia cũng không ở nhà!"

Nghe vậy, Diêu thị quở trách nói: "Nhị thúc này thật là, có tân nương tử tốt như vậy không ở nhà phụng bồi mà lại vội vàng đi! Chẳng qua muội cũng không cần quá để ý, lúc ta mới gả đến đây, đại ca muội cũng như vậy, hơn nữa đại ca muội nha còn không dịu dàng chăm sóc ta như nhị thúc với muội đâu, mấy ngày dài cũng không nói với ta hơn hai câu!"

"Hình như huynh đệ hai người bọn họ đều không thích nói chuyện, nhị gia cũng không nói gì!" Điểm này Thẩm Trấn và Thẩm Quân lại rất giống nhau, chỉ là Thẩm Trấn có tướng mạo nho gia, bộ dạng có chút ôn nhuận như ngọc, Thẩm Quân chính là kiểu rắn rỏi kiên cường, có đôi khi lạnh lẽo cứng rắn như đá!

"Không nói bọn họ nữa! Được rồi, trong nhà này, còn thiếu vật gì trong phòng không? Nếu thiếu cái gì cứ nói với ta, ta đến nhà kho tìm cho muội, nếu trong nhà kho không có, thì ta sẽ phân phó ra bên ngoài mua cho muội!" Diêu thị rất nhiệt tình nói.

"Đã rất đủ rồi, cũng không thiếu cái gì!" Vô Ưu cười nói.

"Có thể tạm thời muội không nghĩ ra, lúc nào muội nghĩ ra thì phái một người qua nói với ta cũng được!" Diêu thị cười nói.

"Được!" Vô Ưu gật đầu.

Sau đó, Diêu thị cầm khăn tay nhìn vài đại nha hoàn và tiểu nha đầu cùng với bà tử trong sân quát: "Các ngươi đều hầu hạ nhị nãi nãi thật tốt cho ta, không được dùng mánh khoé tiếp cận, bất kính với nhị nãi nãi một chút, coi chừng ta lột da của các ngươi!"

Diêu thị trừng một đôi mắt phượng, thái độ rất nghiêm khắc, đại khái bình thường quản lí công việc trong nhà nghiêm ngặt, vì vậy bọn hạ nhân đều sợ nàng, nghe răn dạy như vậy, bọn hạ nhân trong sân rối rít nói: "Chúng nô tài tuyệt đối không dám!"

Nghe nói như thế, ngược lại Diêu thị hơi đắc ý, hất càm về phía các nàng nói: "Ta còn không biết các ngươi? Bắt nạt kẻ yếu, cũng không dám ở trước mặt ta, nhị nãi nãi là một người mềm yếu, đương nhiên các ngươi không sợ, chỉ có nếu để ta biết một chút gió thổi nào, ta đều đánh trượng đuổi ra ngoài!"

"Vâng, vâng, Chúng nô tài nhất định hầu hạ nhị nãi nãi thật tốt!" Bọn nô tài rối rít ngoan ngoãn nói.

Thấy Diêu thị mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bọn gia nô đều sợ nàng, Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu không cần lo lắng nhiều, mấy ngày nay các nàng đều hầu hạ rất chu đáo!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu không nhị thúc trách tội ta làm chị dâu lại không chăm sóc muội tốt, ta sẽ bị đại ca muội mắng!"

"Đại tẩu nói quá lời! Được rồi, mau vào nhà thôi, đừng đứng nói ở đây." Vô Ưu nhanh chóng mời Diêu thị vào nhà.

"Ừm, ta còn có lời phải nói với muội đó!" Diêu thị nói xong liền kéo tay Vô Ưu cùng nhau đi vào phòng.

Vào phòng rồi, Vô Ưu mời Diêu thị ngồi vào ghế trên, cũng nhanh chóng phân phó Liên Kiều và Ngọc Trúc pha trà lấy điểm tâm qua đây. Nhấp một ngụm trà, hàn huyên hai câu, Diêu thị liền nói: "Đệ muội, bọn nô tỳ trong phòng nhị thúc có được không? Nếu không đủ người, ta sẽ điều vài người qua đây cho muội!"

"Người đã đủ nhiều rồi, người trong phòng Nhị gia đã không ít, huống hồ muội còn có vài nha hoàn và nô tài hồi môn theo muội qua đây!" Vô Ưu cười từ chối.

"Đúng rồi, nói đến nô tài, nô tài của đệ muội ta vẫn chưa từng thấy đó, bao nhiêu tuổi rồi? Am hiểu cái gì?" Diêu thị đột nhiên hỏi.

Thấy Diêu thị hỏi, Vô Ưu trả lời: "Tuổi không lớn lắm, cũng cùng lứa với muội, cũng vừa mới cưới nàng dâu, vì trước đây cha mẹ hắn đều là người đắc lực bên người cha mẹ muội, nên liền gọi vợ chồng son bọn hắn gả qua đây cùng muội!"

Nghe xong lời này, Diêu thị cười nói: "Chắc chắn là người đắc lực mới gả đến cùng muội. Lúc ta gả đến cũng có con cái của người đắc lực trước mặt mẹ ta làm nô tài của ta, tuy rằng lúc tới tuổi cũng không lớn, cũng chưa từng gặp nhiều sự đời, nhưng dù sao cũng đã làm trong phủ không kém mười mấy hai mươi năm rồi, vì vậy bây giờ cũng rất có năng lực, không biết muội đã từng nghe chưa? Chính là Chu Tân và nhà Chu Tân!"

Nghe vậy, Vô Ưu cúi đầu nghĩ, có chút quen tai, chợt nhớ tới hình như vừa rồi lúc ở trong phòng Diêu thị Xuân Hoa nói nhà Chu Tân chờ Diêu thị ở bên ngoài. Vì vậy, Vô Ưu cười. Nói: "Vừa rồi có nghe Xuân Hoa nói đến!"

Diêu thị gật đầu, lại nói: "Đệ muội, nô tài gả tới cùng nữ chủ tử ở Thẩm gia chúng ta đều được yêu thích, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ của nữ chủ tử, vì vậy người nhà nha hoàn cũng được đi theo vợ của quản gia cùng quản lý việc trong nhà, không chỉ có nhà Chu Tân tỷ mang tới, nhà nha hoàn Vương Hải trước đây gả đến cùng lão phu nhân cũng quản lý việc trong nhà cùng lão phu nhân nhiều năm đó, chỉ là mấy ngày trước nghĩ đến tuổi cao rồi, vì vậy mới đưa đi dưỡng lão!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Diêu thị muốn nói cái gì? Có phải là bố trí cho Vượng Nhi và nhà Vượng Nhi làm chuyện gì hay không? Vô Ưu không nói tiếng nào, tạm thời nghe xem Diêu thị nói như thế nào.

Sau đó, Diêu thị cười nói: "Vì vậy hôm nay ta tới hỏi đệ muội, nô tài của muội muội muốn để đại tẩu bố trí cho bọn hắn làm gì?"

Nói như vậy, chắc Vô Ưu phải nghe rõ. Nào là nha hoàn của nàng trước đây chưa từng chứng kiến sự đời gì, vẫn nên rèn luyện mấy năm nữa mới tốt. Ý này rất rõ ràng, chuyện quá quan trọng sẽ không thể giao, tuy rằng nàng hỏi mình như vậy, cũng chỉ là cho mình một phần mặt mũi mà thôi, hơn nữa việc sắp xếp nô tài của nữ chủ tử trong nhà quyền quý cũng có quy định bất thành văn, chỉ là nhà chồng ra vẻ coi trọng cô gái gả tới mà thôi, bây giờ nàng trực tiếp hỏi mình, chẳng qua là làm dáng một chút, đến lúc nói đến tránh việc người ta lại bắt được cái chuôi gì!

Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu, hai vợ chồng Vượng Nhi bọn họ chẳng những tuổi còn trẻ, mà thời gian ở đây cũng ngắn, trước đây cũng chưa thấy sự đời gì nhiều, vì vậy ta nghĩ trước tiên đại tẩu cũng không cần sắp xếp cho bọn họ làm gì. Thứ nhất, muội còn có một thôn trang nhỏ, bình thường hai vợ chồng Vượng Nhi bọn họ cũng phải giúp ta xử lí, thứ hai, Vượng Nhi bọn họ cũng nên nhìn nha hoàn của đại tẩu làm việc trong phủ như thế nào trước, lỡ như giao chuyện gì cho bọn họ bọn họ lại làm hỏng, vậy không phải là làm mất mặt phủ Hầu gia chúng ta sao, tỷ nói đúng không?"

Nghe nói như thế, trước tiên Diêu thị sửng sốt một hồi, chắc có lẽ thật không ngờ Vô Ưu sẽ nói như vậy nha? Sao nàng cũng không biết giành giật cho nô tài của mình một trận, dù sao trong phủ này vị trí có thực quyền vẫn còn không ít, năm đó nàng cũng phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể để nô tài của mình là hai vợ chồng Chu Tân đều có được chức béo bở, con ngươi chuyển động một cái, sau đó Diêu thị cười nói: "Đệ muội, muội nói ngược lại cũng có lí, chỉ là nếu không sắp xếp cho nô tài của muội làm chức gì, vậy nếu lão phu nhân hỏi tới... Không tốt lắm đâu?" Đương nhiên Diêu thị biết nếu ngày nào đó Thẩm lão phu nhân nhớ đến nói không chừng sẽ hỏi, nàng không thể để cái tội danh không sắp xếp cho nô tài của phòng thứ hai làm bất cứ chuyện gì đánh xuống!

Nghe nói như thế, đương nhiên Vô Ưu biết ý của Diêu thị, vì vậy cười nói: "Đại tẩu, nếu lão phu nhân hỏi tới, tỷ nói ý của muội cho lão phu nhân là được rồi! Hai vợ chồng Vượng Nhi học hỏi kinh nghiệm, cũng làm quen với chuyện trong phủ này một chút, đến lúc đó lại mời đại tẩu sắp xếp việc cho bọn hắn cũng giống như nhau. Tỷ nói đúng hay không?"

"A, đó là đương nhiên, chị em dâu chúng ta đương nhiên là dễ nói chuyện!" Diêu thị vội vàng nói.

"Đại tẩu nếm thử điểm tâm này đi, là một nha hoàn bên cạnh muội làm, mùi vị không giống như mua bên ngoài!" Vô Ưu cười nhìn Liên Kiều đặt một đĩa điểm tâm đến trước mặt Diêu thị.

"Được!" Sau đó, Diêu thị đưa tay cầm một miếng bánh cuộn màu hồng, đưa vào trong miệng, vậy mà vừa đưa vào miệng đã tan ra, mỹ vị vô cùng, nàng nhấm nuốt vài cái sau đó không khỏi khen ngợi: " Ừm, điểm tâm này thật không tồi! Đừng nói là mua bên ngoài, cho dù là đầu bếp trong phủ chúng ta làm cũng không ngon bằng cái này đó, đệ muội, bên cạnh muội còn có nha hoàn biết làm điểm tâm như vậy nha!"

Vô Ưu cười nói: "Nếu đại tẩu thích ăn, muội bảo nha hoàn kia ngày mai làm nhiều một chút, đưa cho tỷ và đại ca nếm thử!"

"Vậy tỷ cũng sẽ không khách sáo với đệ muội!" Diêu thị cười nói.

"Chúng ta đều là người một nhà, còn khách sáo không phải là xa lạ rồi sao?" Vô Ưu cười nói.

Sau đó, Diêu thị uống một ngụm trà, rồi nói: "Được rồi, người đệ muội mang đến bên cạnh tổng cộng mấy người? Để ta ghi vào sổ để từ tháng này bọn họ được phát tiền tháng."

"Cũng không có mấy người, chỉ có bốn nha hoàn và hai vợ chồng nô tài mà thôi!" Vô Ưu trả lời.

Diêu thị suy nghĩ một chút, nói: "Đại nha hoàn bên cạnh nhị gia một tháng có một lượng bạc, bốn nha hoàn bên cạnh đệ muội này cũng coi như là giống với đại nha hoàn bên cạnh nhị gia đi, cũng một tháng một lượng bạc, về phần vợ của nô tài đó cũng là một lượng bạc một tháng, nô tài nam đó thì giống với Chu Tân, hai lượng bạc một tháng, đệ muội thấy thế nào?"

"Đại tẩu quyết định là được rồi!" Vô Ưu cười nói. Nghĩ thầm: Nếu đã có ví dụ, vậy làm theo lệ là được rồi. Người của nàng đương nhiên không thể cao hơn người khác, nhưng cũng không thể thấp hơn người khác. Việc này Vô Ưu vẫn yên tâm, dù sao Diêu thị quản lí việc nhà nhiều năm như vậy, một số nguyên tắc ấy nàng vẫn hiểu được!

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Vậy ta liền theo lệ này quyết định tiền tiêu vặt hàng tháng, cuối tháng bọn họ nhận từ phòng thu chi phát ra là được!"

"Ừm. " Vô Ưu gật đầu.

Lại nói một lúc nữa, Diêu thị liền nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, hai đứa cháu trai của muội cũng sắp về rồi, ta cũng nên quay về!"

Thấy Diêu thị muốn đi, Vô Ưu đứng lên nói."Đại tẩu đi thong thả!"

"Không cần tiễn đâu!" Nói một câu, Diêu thị đứng dậy rời đi.

Sau khi tiễn Diêu thị đi, Vô Ưu quay lại ngồi vào bàn bát tiên nâng chén trà lên uống một ngụm, Liên Kiều và Ngọc Trúc một trước một sau đi đến, Liên Kiều không nhịn được hỏi: "Nhị tiểu thư, vừa rồi đại nãi nãi nói sắp xếp chức vụ cho Vượng Nhi và vợ Vượng Nhi sao ngài lại không đồng ý chứ? Người gả đến cùng ngài vốn đã ít, rất nhiều việc bốn người nha hoàn chúng ta hoàn toàn không thể tiếp cận như trước kia, chỉ có thể châm trà châm nước bên người ngài và nhị gia, nhưng Vượng Nhi và vợ Vượng Nhi lại không giống vậy, Vượng Nhi có thể chạy vạy chuyện bên ngoài, vợ Vượng Nhi có thể quản lí việc nhà với vợ quản gia!" Có lẽ Ngọc Trúc cũng rất muốn biết nguyên nhân, mặc dù không mở miệng, nhưng cũng ở bên cạnh nghe.

Vô Ưu liếc mắt nhìn Liên Kiều và Ngọc Trúc, hời hợt nói: "Em cho rằng đại nãi nãi sẽ sắp xếp cho Vượng Nhi và nhà Vượng Nhi chuyện gì?"

Nghe vậy, khóe miệng Liên Kiều cũng kéo đến góc, cười lạnh nói: "Nô tỳ thấy đại nãi nãi này vô cùng khôn khéo, chức béo bở đương nhiên sẽ không đến lượt chúng ta,  nhưng tốt xấu gì cũng có thể sắp xếp một chuyện cho ngài có thể diện nha!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nói: "Chỉ nở mày nở mặt bên ngoài chút thôi, đại nãi nãi sẽ tặng chuyện giành giật được cho chúng ta, vì vậy còn không bằng không cần, không có chuyện gì cũng là thanh nhàn, lại nói chuyện của thôn trang cũng cần Vượng Nhi bọn họ đi xử lý!"

Lời nói của Vô Ưu khiến Liên Kiều gật đầu, nói: "Nói vậy cũng đúng, chuyện được sắp xếp phỏng chừng cũng là uổng phí sức lực mà thôi!"

Ngọc Trúc bên cạnh lại nói: "Nhưng cứ như vậy mãi thì rất nhiều việc trong nhà có thể chúng ta sẽ không biết, càng không nói đến có thể tham gia vào!" Thực ra, cuộc sống trong nhà quyền quý người trong đó đều biết, thể diện của nô tài mạnh hơn chủ tử đặc biệt là chủ tử có nhiều quyền thế đều tìm chức có thực quyền cho nô tài của mình, chỗ béo bở trong chức đó đương nhiên là không cần phải nói, rất nhiều việc quyền chi phối dều nằm trong tay nô tài, thật ra thì dù ở đâu nô tài cũng ở trong tay chủ tử! 

Nghe thấy lời nói của Ngọc Trúc, Vô Ưu mỉm cười nói: "Đương nhiên không thể cứ thế mãi, đến khi lời nói của chúng ta có trọng lượng, đương nhiên ta sẽ nói với lão phu nhân và đại nãi nãi, đến lúc đó hiển nhiên các nàng được làm một chức có thể diện. Nếu như bây giờ nóng lòng yêu cầu, ngược lại nếu lấy gương mặt này đi xin có thể xin được một chức không tồi, nhưng nếu đến lúc muốn đổi lại một chức vụ tốt hơn vậy có thể sẽ khó khăn, hơn nữa còn nói chúng ta bới ba chọn bốn! Để lại danh tiếng không tốt."

Nghe Vô Ưu nói, Ngọc Trúc cười: "Vẫn là nhị tiểu thư nghĩ chu toàn!"

"Nhưng đến lúc nào lời nói của chúng ta mới có thể có trọng lượng chứ!" Liên Kiều là người nóng tính.

"Chờ thời gian đi! Nhớ kỹ dục tốc bất đạt." Dứt lời, Vô Ưu vươn tay cầm một một quyển sách đến nhàn nhã lật xem.

Thấy chủ tử bình tĩnh nhẫn nhịn như vậy, Liên Kiều cười nói với Ngọc Trúc bên cạnh: "Nhị tiểu thư chúng ta chính là như vậy núi Thái Sơn nứt cũng không biến sắc, ngươi học hỏi đi nha!"

Ngọc Trúc tập trung tinh thần nhìn vào Vô Ưu, lắc đầu cười nói: "Trước đây ta chỉ là một nô tỳ tam đẳng, học như thế nào đi nữa cũng sẽ không bằng một phần mười nhị tiểu thư!"

"Vậy cũng chưa chắc, nhị tiểu thư rất tán thưởng ngươi đó!" Liên Kiều cười nói.

Hai nô tỳ đang nói chuyện, chỉ thấy Thu Lan đi vào, cúi đầu bẩm báo nói: "Bẩm nhị nãi nãi, Nhị gia sai người trở về nói tối nay không trở lại ăn cơm tối, ngài ấy đi ra ngoài với bạn có thể sẽ về muộn, bảo nhị nãi nãi không cần chờ ngài ấy!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái, nói: "Đã biết!"

Thu Lan vừa mới lui ra ngoài, Xuân Lan đi đến, cười nói: "Nhị nãi nãi, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, có muốn dọn cơm lên hay không?"

"Đêm nay nhị gia không trở lại dùng cơm, dọn lên đi!" Vô Ưu nói.

"Vâng. " Sau đó, Xuân Lan lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau đó, Xuân Lan dẫn một tiểu nha đầu mang theo hai cặp lồng đi đến, Liên Kiều và Ngọc Trúc nhanh chóng hỗ trợ, chỉ thấy cặp lồng mở ra, Liên Kiều Ngọc Trúc bọn họ bưng ra sáu món ăn một món canh từ trong cặp lồng ra, rau trộn thịt, có cá có thịt, rất phong phú, hơn nữa còn có bốn món dưa cải giúp ngon miệng!

Vô Ưu đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống, nhìn mấy món mặn gà vịt thịt cá một chút, đầu lông mày nhíu lại: "Để lại món cá đó, còn có mấy món dưa cải, còn lại đều thưởng cho các ngươi lui xuống ăn đi!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan bỏ lại mấy món ăn chưa được đụng đến vào cặp lồng, đồng thời phúc thân nói: "Tạ ơn nhị nãi nãi thưởng đồ ăn!"

"Ừm, có Liên Kiều và Ngọc Trúc ở lại đây là được rồi, các ngươi đều đi xuống ăn cơm đi!" Vô Ưu khoát tay nói.

"Vâng." Sau đó, Xuân Lan liền dẫn tiểu nha đầu đi xuống ăn cơm.

Đợi Xuân Lan bọn họ đi rồi, Vô Ưu cười nói với hai người Liên Kiều và Ngọc Trúc: "Cũng không có người ngoài, các em ngồi xuống ăn chung đi!"

Liên Kiều và Ngọc Trúc nhìn nhau, sau đó Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, trước đây lúc ngài ở nhà mẹ đẻ chúng nô tỳ còn dám lỗ mãng, nhưng bây giờ đã đến Thẩm gia rồi, là phủ Hầu gia, chúng nô tỳ không thể không biết lớn nhỏ!"

"Đúng vậy, quy củ ở đây lớn, nô tỳ và Liên Kiều tỷ tỷ cẩn thận còn không biết làm sai chỗ nào đâu đó! Cũng không dám cùng ngồi cùng bàn ăn cơm với chủ tử!" Ngọc Trúc cũng nhanh chóng phụ họa nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu, cũng không miễn cưỡng nữa,  nhưng trong lòng vẫn còn có chút mất mác, dù sao tuổi của Liên Kiều và Ngọc Trúc đều xấp xỉ với nàng, nhất là nàng và Liên Kiều đã bên nhau từ nhỏ cùng nhau điên, cùng nhau chơi, hai người cũng tùy ý với nhau, tới nơi Thẩm gia này mọi thứ đều phức tạp, giống như không thân với các nàng, không còn kiểu hầu như có thể tùy ý xuất phủ đi chơi, cũng có thể nữ giả nam trang đi ra ngoài hành y, buồn bực còn có thể ngồi xe ngựa đến tiểu thôn trang của nàng nghỉ ngơi một ngày, dường như sau này nàng hoàn toàn sẽ bị buộc sâu trong hầu môn! Sau đó, Vô Ưu cảm giác trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ cái để chân nói: "Hai người các em ngồi vào chỗ đó ăn cùng ta đi!"

Nghe nói như thế, Liên Kiều và Ngọc Trúc cười nói: "Vâng!" Sau đó, Liên Kiều và Ngọc Trúc ngồi vào cái để chân, mỗi người xới một chén cơm, gắp một chút đồ ăn bắt đầu ăn cùng Vô Ưu!

Vô Ưu vừa ăn vừa nói chuyện với Liên Kiều và Ngọc Trúc, ngược lại cũng cảm thấy không buồn chán, sau bữa cơm tối, vừa mới thu dọn bàn xong, Ngọc Trúc đã vào nói: "Nhị tiểu thư, ca ca Vượng Nhi có việc bẩm báo ngài, bây giờ đang chờ ngoài sân đó!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Từ lúc đến Thẩm gia mấy ngày rồi nàng cũng chưa gặp hai vợ chồng bọn họ Vượng Nhi, nói vậy nhất định là thôn trang hoặc là xưởng chế dược có việc rồi, vì vậy vội vàng nói: "Nhanh để hắn vào!"

"Vâng." Ngọc Trúc lên tiếng trả lời lên tiếng trả lời. Chỉ chốc lát sau!" Ngọc Trúc dẫn Vượng Nhi vào phòng.

Vượng Nhi vào trong phòng cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Vượng Nhi thỉnh an nhị tiểu thư!"

"Ừm." Vô Ưu nói với Ngọc Trúc: "Ngọc Trúc, mau cầm một cái để chân đến cho ca ca em ngồi xuống nói!"

"Vâng. " Ngọc Trúc nhanh chóng mang một cái để chân qua, Vượng Nhi nói cảm ơn sau đó ngồi xuống cái để chân.

Vô Ưu thưởng Vượng Nhi một chén trà, sau đó mới hỏi: "Ngươi và vợ của ngươi hai người ở trong viện có tốt không?"

Vượng Nhi nhanh chóng trả lời: "Tốt, quản sự Thẩm gia sắp xếp một sân nhỏ bên cạnh, đồ dùng dụng cụ trong nhà cũng đầy đủ cả, quy củ trong phủ này cũng có một ma ma lớn tuổi đến nói hai lần. Nhưng vẫn không sắp xếp cho chúng nô tài chuyện gì làm, cả ngày rảnh rỗi vẫn hơi hoảng sợ!"

Edit by LeeMon.
Bình Luận (0)
Comment