Ý Loạn Tình Mê

Chương 24

Sau khi Hoắc Viễn Chu nằm xuống, anh luôn cảm thấy bên cạnh mình bị bao quanh bởi một hương thơm thuộc về thiếu nữ trẻ trung, làm anh tâm trí không yên, hạ thân xao động, trong lòng càng trăm lần nghĩ ngợi.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân trống rỗng.

Lộ Dao nghiêng người, đặt khuỷu tay lên gối, chống cằm, nhìn anh chăm chú mà không chớp mắt.

Cô đo khoảng cách giữa hai người bọn họ, gần năm mươi cm, cô vươn tay là có thể chạm vào anh.

“Chú Hoắc.” Cô phấn khích khẽ gọi anh.

Hoắc Viễn Chu nghiêng mặt và nhìn cô chăm chú, “Dao Dao, thương lượng với em chuyện này.”

“Vâng, anh nói đi.” Khóe miệng của Lộ Dao nhếch lên đầy xấu xa, chân đã vươn ra khỏi chăn của mình, thỉnh thoảng lại kéo chăn của anh ra.

“...” Hoắc Viễn Chu toàn coi như không nhìn thấy trò đùa dai của cô, anh ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn nói nhanh ra: “Sau này đừng gọi anh là chú nữa, em gọi anh là chú, anh luôn có...”

Lộ Dao ngắt lời anh: “Được, sau này em sẽ gọi tên của anh.”

Cô vẫn còn nhớ lúc ở Tokyo, là cô nói ra trước, sau này không muốn gọi là chú Hoắc nữa, hỏi có thể gọi tên anh không, kết quả là bây giờ cô lại hô lên mà trong lòng không chút do dự.

Cô hiểu cảm giác này, rõ ràng là tình nhân, cô gọi anh là chú, dường như rất tách biệt thế hệ.

Lộ Dao giả vờ ngáp một cái, rồi cố tình vươn vai lười biếng, cánh tay trực tiếp gác lên mặt Hoắc Viễn Chu.

Một phút đồng hồ, hai phút, cô vẫn không bỏ tay xuống.

“Dao Dao!”

Lộ Dao cười khúc khích hai tiếng, rồi thu lại tay mình.

“Chú... Hoắc Viễn Chu.”

“Hở?”

“Không có gì, chỉ là gọi tên anh thôi.”

“...”

Cách vài phút sau.

Lộ Dao lại gọi: “Hoắc Viễn Chu.”

"Ngủ không nói chuyện.” Hoắc Viễn Chu xoay người, đưa lưng về phía cô và ngủ.

Lộ Dao bĩu môi, Hoắc Viễn Chu luôn đặt lời nói này bên miệng của mình, bây giờ anh đang sử dụng ngủ không nói chuyện để đối phó cô, không nói thì không nói thôi, cũng không chết người.

Cô thật cẩn thận dịch người sang chỗ Hoắc Viễn Chu, thấy anh không phản ứng, cô tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, cuối cùng dứt khoát nằm lên gối của anh. Hai móng vuốt nhỏ muốn vói vào trong chăn của anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Hoắc Viễn Chu vốn đang tâm phiền ý loạn, đột nhiên cảm thấy hơi thở ấm áp đang ở rất gần anh, anh xoay người lại, bị cô dọa hoảng sợ, “Dao Dao, sao em không ngủ đi!”

Lộ Dao nghiêm túc nói: “Ngủ không nói chuyện.”

Hoắc Viễn Chu: “... Dao Dao, ngủ trên gối của mình.”

“Ngủ không nói chuyện.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt bướng bỉnh, cùng với khiêu khích.

Hoắc Viễn Chu giận đến mức ngực phập phồng, anh kéo chăn của Lộ Dao ra, hai tay thô lỗ kéo cô qua, trực tiếp nằm đè lên người cô, hơi thở nguy hiểm tiến đến gần cô.

Hô hấp của anh dồn dập và nặng nề, “Em thật sự cho rằng trong lòng anh vẫn không loạn sao?”

Lộ Dao quấn lấy cổ anh, “Hoắc Viễn Chu, chúng ta biết nhau nhiều năm như thế, anh thích em, em cũng thích anh, em cũng không còn nhỏ, đã hai mươi lăm tuổi rồi, đây cũng là chuyện nước chảy thành sông, rốt cuộc anh đang kiêng kị gì vậy? Hay là nói... Anh chưa bao giờ xem em như là một người phụ nữ?”

Hoắc Viễn Chu chống lên trán cô: “Anh đã muốn em từ lâu, đêm ở Nara đã muốn em.” Anh hôn lên môi cô và nói, “Vừa xác định mối quan hệ, lần đầu tiên gặp mặt lại làm cái chuyện này, anh luôn cảm thấy bản thân mình không bằng cầm thú.”

Lộ Dao nói: “Em chỉ thích anh giống như cầm thú.”

Hoắc Viễn Chu véo má cô: “Không được nói bừa.”

Anh dừng lại một lúc, sau khi hơi thở ổn định mới nói: "Bây giờ em muốn, nhưng anh thật sự không có sức chịu đựng dài năm ngàn mét để làm em thoải mái được, anh phải nghỉ ngơi, đêm nay hay là ngày mai được không?”

Lộ Dao ho khan hai tiếng, anh cũng đã nói như vậy, nếu cô lại nói không, có vẻ như cô đang đói khát bao nhiêu.

Thật ra cô dốt đặc cán mai đối với tình dục, cũng không có nhu cầu hay ham muốn trong phương diện đó, nhưng cô lại đặc biệt muốn ở bên anh, trở thành người phụ nữ của anh.

Cô vươn tay vuốt ve lông mày của anh, đều là thần sắc mệt mỏi.

Sau khi anh ra khỏi trại tạm giam, đã bay thẳng đến New York, suốt đêm xử lý chuyện công việc, ngủ vài tiếng lại phải ngồi máy bay trở về Bắc Kinh.

Cô suy đoán, anh cũng sẽ không nghỉ ngơi trên máy bay, mà là dùng để xử lý email tồn đọng lại trong khoảng thời gian này.

Cô ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi anh, “Em không náo loạn nữa, anh nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Viễn Chu cúi đầu xuống và hôn cô, mút nhẹ cánh môi của cô, khi cô đang ý loạn tình mê, trong miệng vô thức phát ra âm thanh, thì anh lại buông cô ra, “Anh ôm em ngủ.”

Lộ Dao cảm thấy hài lòng nằm trong vòng tay anh, cũng không dám lộn xộn.

Cô hơi ngửa đầu lên, “Em muốn hỏi anh một... vấn đề, em không biết quá nhiều, khá tò mò, nếu anh không muốn trả lời, coi như em không hỏi, em cũng sẽ không giận, được chứ?”

Hoắc Viễn Chu gật đầu, “Em hỏi đi.”

Lộ Dao suy nghĩ một lúc, xem xét dùng từ: “Bạn cùng phòng đại học của em, lúc bọn họ nói chuyện em nghe một người trong số họ nói, ‘ chân của bạn trai cậu bị thương cũng không quan trọng, có thể cho vào miệng cậu, làm cậu thoải mái cao trào là được. ’ em hỏi bọn họ thoải mái cao trào là sao, bọn họ cười cả ngày cũng không trả lời em. Chú Hoắc, miệng ở đây nghĩa là gì, cao trào là cảm giác như thế nào?”

Cô chưa từng trải qua phương diện này, hơn nữa chưa bao giờ xem phim khiêu dâm, đang ở trong tình trạng ngây thơ không biết gì.

Hoắc Viễn Chu: “...”

Lộ Dao nhìn thấy trên khuôn mặt của Hoắc Viễn Chu cũng đầy xuất sắc ngoạn mục, quả nhiên người từng trải qua tình dục đều biết những việc này, thấy anh không nói lời nào, cô nghĩ đại khái có một vài lời khó nói.

Cô cũng không làm anh khó xử, nói: “Em mệt rồi, chúng ta ngủ đi.”

Bây giờ cô không vội biết, dù sao anh nói, đêm nay hoặc là ngày mai bọn họ sẽ... cái gì đó, đến lúc đó chắc là cô có thể cảm nhận được thoải mái cao trào là cảm giác gì.

Nghĩ nghĩ, lỗ tai cô đã bắt đầu đỏ và nóng lên.

Hoắc Viễn Chu ôm chặt cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào sau tai cô, giọng nói khàn khàn và đầy quyến rũ, anh nói: “Tối nay sẽ cho em biết là cảm giác gì.”

Bốn mươi phút trôi qua, Lộ Dao mới ngủ thiếp đi.

Sau khi Hoắc Viễn Chu thấy hơi thở của cô đã đều đều, anh thật cẩn thận buông cô ra, rồi đứng dậy đi phòng tắm, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, anh đã đi tắm lần thứ hai.

Tế bào toàn thân đều đang kêu gào vì kiệt sức, nhưng bị Lộ Dao lăn lộn như vậy, làm anh cũng mất ngủ, mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.

Sau khi tắm xong, Hoắc Viễn Chu không vào phòng ngủ nữa, muốn hút một điếu thuốc, nhưng hộp thuốc trống không, anh bóp chặt hộp thuốc rồi ném vào thùng rác. Sau đó anh cầm lấy thẻ truy cập và đi xuống lầu mua thuốc lá.

Đến cửa hàng tiện lợi của tiểu khu, khi trả tiền thuốc lá, anh nhìn thấy có những thứ rực rỡ màu sắc bên cạnh quầy thu ngân, anh suy ngẫm, khi nhân viên thu ngân thay đổi vị trí, anh cầm lấy hai hộp và đặt lên quầy thu ngân, “Tính chung với cái này.”

Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Hoắc Viễn Chu không vội vã lên lầu, mà xé mở hộp và hút thuốc ở bên cạnh bồn hoa tầng dưới.

Tốc độ phát triển với Lộ Dao, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, vượt quá mong đợi của anh, không biết liệu đây có phải chuyện tốt hay không.

Ở cái tuổi này của anh, có thể nghiêm túc với một người thật sự cũng không nhiều lắm, nhưng Lộ Dao là người mà anh luôn muốn nghiêm túc, có đôi khi anh cũng sẽ sợ, sợ rằng đến cuối cùng giữa bọn họ sẽ không có tương lai.

Hiện giờ anh đã đứng trên đỉnh của sự giàu có, dường như cái gì cũng không thiếu, cái gì cũng không hiếm, nhưng chỉ còn cho gia đình của Lộ Dao biết, giữa anh và Lộ Dao không thấy chênh lệch, nhưng thật ra là cách thiên sơn vạn thủy.

Bà Lộ và đại đa số người mẹ đều giống nhau, đều hy vọng con gái của mình tìm được một người môn đăng hộ đối, tuổi tác xấp xỉ.

Nhưng những điều này với anh mà nói chính là thiên phương dạ đàm(1).

Gia đình, anh không có.

Tuổi, anh lớn hơn Lộ Dao mười tuổi.

Ngoài tiền ra, anh dường như không có gì khác, nhưng Lộ gia lại không thiếu tiền.

Mọi người trong Lộ gia, chỉ có giáo sư Lộ chắc là sẽ không phản đối anh và Lộ Dao ở bên nhau, thật ra chỉ cần là giáo sư Lộ không phản đối, thì chẳng sợ không tán thành, chỉ là trung lập, anh cũng sẽ nhìn thấy hy vọng.

Nhưng về phía bà Lộ, anh vẫn không nghĩ làm thế nào để đối phó.

Chắc sẽ là một cuộc chiến kéo dài, một cuộc chiến mệt mỏi.

Thật ra, cuộc chiến không khói thuốc súng này đã diễn ra trong nhiều năm, anh và bà Lộ đều không ai thỏa hiệp với ai.

Cuối cùng, anh không biết là anh sẽ thỏa hiệp, hay là bà Lộ sẽ thỏa hiệp.

Tình cảm của anh và Lộ Dao tựa như đi trên một vách đá, phía trước là vực sâu vạn trượng, vừa lơ đãng sẽ lập tức vạn kiếp bất phục, không có cách nào quay đầu lại, bởi vì đường lui đã sớm bị anh cắt đứt.

...

Hoắc Viễn Chu hung hăng rít một hơi thuốc, rồi ném đầu thuốc lá vào thùng rác, nhấc chân đi về phía khu chung cư.

Đến cửa nhà, khi anh nhìn thấy khóa vân tay, cười bất lực, thẻ truy cập này của anh chỉ có thể dùng để đi thang máy, không thể mở khóa vân tay này ra được, anh nhìn đồng hồ, Lộ Dao cũng mới ngủ được một tiếng.

Anh không gọi điện thoại đánh thức cô, mà dựa vào cạnh cửa và lặng lẽ chờ đợi.

Hơn mười phút sau, điện thoại vang lên, tưởng là Lộ Dao, không ngờ lại là Đông Mễ Lộ.

“Anh Hoắc, em gặp rắc rối rồi!” Trong giọng nói của Đông Mễ Lộ xen lẫn với tiếng khóc.

Hoắc Viễn Chu đã quen với việc cô lúc kinh lúc rống, nhàn nhạt hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Đông Mễ Lộ đều blah blah nói với anh chuyện tối qua ở quán bar, cũng không che giấu anh suy nghĩ xấu xa của cô.

Sau khi nói xong, cô ảo não nói: “Anh Hoắc, làm sao bây giờ? Đều là vì em, Dao Dao mới đánh Chu Cảnh Xuyên, bình thường Chu Cảnh Xuyên chính là một bậc thầy xuyên suốt, lần này bị đánh, nhất định anh ta sẽ không buông thả. Bây giờ em cũng chưa gặp mặt Dao Dao, cũng không dám gọi điện thoại cho cô ấy, anh có thể giúp em gọi điện thoại, hỏi cô ấy bây giờ thế nào rồi không?”

Lẽ ra anh nên đoán được, Lộ Dao sẽ không có đủ can đảm để đến quán bar uống rượu như vậy, bà Lộ quản cô nghiêm khắc đến mức nào, anh cũng biết.

“Lộ Dao không sao, đang nghỉ trưa, không có gì thì anh cúp máy trước.”

“Này, khoan đã, ý anh là gì? Anh... Ở Bắc Kinh?” Đông Mễ Lộ ngửi thấy mùi buôn chuyện.

“Ừ.”

Đông Mễ Lộ cười nói: “Em biết ngay tiểu ớt cay sớm hay muộn cũng sẽ lên giường với anh, không ngờ hiệu suất làm việc của cô ấy lại nhanh như vậy, ha ha, bây giờ cô ấy đã được như ý nguyện, khi nào em mới có thể biến giấc mơ thành sự thật đây? Hôm nào em phải đi lấy kinh từ cô ấy mới được.”

Hoắc Viễn Chu: “...”

Đông Mễ Lộ hỏi tiếp: “Anh Hoắc, anh cũng đến Bắc Kinh rồi, không đến nhà em sao? Anh em đi công tác ngày mai sẽ về, mấy hôm trước ba mẹ em còn nhắc anh mãi.”

Hoắc Viễn Chu suy nghĩ rồi đáp: “Ngày mai anh sẽ dành thời gian qua.”

“OK, để em với mẹ xuống bếp làm đồ ăn ngon cho anh nha. Đúng rồi, đưa tiểu ớt cay đến nữa, em phải nói tiếng xin lỗi với cô ấy, em thật sự không phải cố tình gạt cô ấy.”

Ban đầu Hoắc Viễn Chu còn muốn nói thêm vài lời nữa, điện thoại lại có người gọi đến, là Lộ Dao gọi, anh vội vàng kết thúc cuộc gọi với Đông Mễ Lộ, rồi nhận cuộc gọi từ Lộ Dao, “Dao Dao.”

“Hoắc Viễn Chu, anh đâu rồi?”

“Anh xuống tầng dưới mua gói thuốc, bây giờ đang ở cửa, em mở cửa cho anh đi.”

Không đến hai phút, Lộ Dao đã bay đến cửa, sau khi mở cửa, cô lập tức lao vào trong lòng anh, “Em còn tưởng rằng anh bị em dọa sợ, đã bay thẳng về New York rồi.”

“Dọa sợ gì chứ? Hở?”

Lộ Dao khẽ nắm lấy eo anh, thật là, biết rồi còn hỏi.

Sau khi thức dậy phát hiện bên cạnh trống rỗng, tìm khắp tất cả các phòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu, ngay lúc đó cô rất hoảng sợ, nghĩ rằng mình đã quá chủ động, nên dọa anh chạy mất.

...

Sau khi nghỉ trưa, Lộ Dao cùng Tưởng Trì Hoài đến bệnh viện.

Dọc theo đường đi, cô đều rất bực bội, gặp ba mẹ của Chu Cảnh Xuyên, cô phải nói thế nào đây?

Có lẽ mặc kệ cô có xin lỗi thế nào đi nữa, cũng không thể nhận được sự tha thứ, cha mẹ nào không đau lòng con cái nhà mình?

Huống hồ Chu Cảnh Xuyên còn bị gãy tay, xương mắt cá chân bị nứt, còn phải làm tiểu phẫu.

Bây giờ anh ta hoàn toàn trở thành một tiểu tàn tật.

Ây da... Bốc đồng là ma quỷ, không sai chút nào.

Tưởng Trì Hoài nghiêng mặt nhìn cô, “Sau này đừng tụ tập với Đông Mễ Lộ nữa, nếu vẫn tiếp tục như vậy, em sớm muộn gì cũng bị dạy hư! Thật ra đêm đó cô ta hoàn toàn không say, em không nhìn thấy à?”

Lộ Dao nắm chặt vô lăng: "Tôi nghi ngờ cô ấy không say, nhưng không chắc chắn.”

Tạm dừng một lúc, cô lại biện giải vài câu cho Đông Mễ Lộ: “Thật ra Mễ Lộ cũng không tệ như anh nghĩ vậy đâu, cô ấy cũng không thông minh cho lắm, đều viết tất cả những suy nghĩ của mình lên mặt, không có ý gì xấu, cô gái nào có thể thập toàn thập mỹ chứ?”

Tưởng Trì Hoài quay mặt lại và nhìn ra bên ngoài xe, không nói tiếp, cũng không có hứng thú.

Lộ Dao nói: “Tôi cũng không thông minh gì, lại có tâm cơ? Chẳng lẽ như vậy là phán định tôi là một cô gái hư sao?”

Tưởng Trì Hoài quay đầu lại, không hề nghĩ ngợi mà nói: "Em không giống với những cô gái đó.”

Lộ Dao: “...” Đây là một tiêu chuẩn kép nghiêm trọng.

Đến trước cửa phòng bệnh.

Lộ Dao đứng một lúc lâu cũng không dám đẩy cửa ra đi vào, cô nhìn về phía Tưởng Trì Hoài một cách đáng thương: “Cái đó... Chút nữa anh cần phải giúp đỡ tôi một chút đó nha.”

Tưởng Trì Hoài khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: “Giúp em gì chứ? Chu Cảnh Xuyên cũng có thể bị em quật ngã, cha mẹ cậu ta vẫn có thể nghe lời em nói sao?”

Lộ Dao: “...”

(1) Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực.

Editor: Lạc Lạc
Bình Luận (0)
Comment