Sự giằng co trong lòng tôi kết thúc khi ban nhạc bước lên sân khấu.
Tiếng hò hét từ bốn phía như sóng vỗ tràn vào, ánh đèn trắng tinh chiếu rọi từng mảng sân khấu. Những chàng trai bình thường vừa nãy, giờ hóa thành những vị thần trong đền thờ, mỗi người đều sở hữu pháp khí riêng, bình thản mà thiêng liêng.
Tiếng guitar điện vang lên, bùa chú được hóa giải. Họ bắt đầu có biểu cảm, có động tác. Tôi nổi hết da gà, vừa khâm phục, vừa kích động.
Trống là nhịp tim, guitar là dòng máu, ca từ là tế bào.
Nhảy lên, chảy tràn, cuộn sóng.
Âm nhạc vĩ đại biết bao.
Nó đập vỡ tôi, rồi tái tạo tôi, khiến tôi sống lại.
Tôi chưa từng nghe ca khúc của họ, nhưng khi đám đông đồng thanh hát vang giữa ánh sáng mờ ảo, tôi không kìm được mà cũng giơ cao hai tay, há miệng cất giọng, dù chẳng theo kịp giai điệu.
Như thể đang hành hương, tôi không thể trở thành kẻ lạc loài giữa giáo chúng.
Mồ hôi thấm ướt trán và lưng áo. Đến khi gào khàn cả giọng, tôi nhắm chặt mắt.
Từng ký ức về Hứa Thụ Châu xẹt qua đầu tôi như một cuốn phim tua nhanh.
Từng cảnh, từng mảnh, như người sắp chết hồi tưởng cả đời mình.
"Nếu chuyến đi này có tội, xin tha thứ cho những vọng niệm của tôi.
Như sương, như điện, cũng chẳng uổng một kiếp nhân gian..."
"Cậu khóc à?"
Từ bầu không khí sôi sục của buổi diễn quay lại hậu trường, tôi vẫn còn bàng hoàng, chưa hoàn hồn.
Nhưng mọi thứ xung quanh đã trở về trạng thái bình thường. Cậu chàng tóc xanh cùng đồng đội đang xé thư tay của fan, trông chẳng khác gì một bầy khỉ chia nhau hoa quả.
Còn tờ khăn giấy trong tay Kỷ Tiêu Nhiên, đang đưa ra trước mặt tôi.
Tôi ngẩng lên, chối: "Không có."
Kỷ Tiêu Nhiên nhướn mày: "Đừng chối nữa." Cậu ấy chỉ vào mắt tôi: "Mắt đỏ hết rồi đây này."
Tôi ngượng ngùng nhận lấy, vò vò mắt, rồi đẩy trách nhiệm ngược lại: "Còn không phải do buổi diễn của các cậu quá cảm động à?"
Kỷ Tiêu Nhiên thuận thế tiếp lời: "Được, được..." rồi quay sang gọi: "Phi Phi!"
Cậu tóc xanh quay lại: "Gì đó?"
Kỷ Tiêu Nhiên nghiêm túc đổ tội: "Cậu hát cái bài gì vậy hả, làm chị Mẫn Mẫn của chúng ta khóc luôn rồi."
Tóc xanh nhanh trí phản đòn: "Thế cậu không mau dỗ đi?"
Tôi phì cười.
Kỷ Tiêu Nhiên không tham gia bữa khuya cùng họ mà một mình tiễn tôi ra ngoài. Tôi cảm thấy khách sáo, từ chối khéo: "Tôi tự đi được, cậu cứ đi ăn với họ đi."
Cậu ấy đi bên cạnh tôi, thản nhiên nói: "Mỗi lần lưu diễn kết thúc đều có trình tự như vậy, thiếu một lần cũng không sao."
Tôi khẽ cong khóe môi, cảm kích.
Cậu ấy hỏi: "Bài hát cậu thích nhất là bài nào?"
Tôi nghĩ ngợi một chút: "Bài chủ đề của buổi diễn."
Kỷ Tiêu Nhiên gật đầu: "‘Như sương cũng như điện’?"
Tôi khẽ gật.
"Đó là một bài tình ca."
Tôi bật cười: "Thế bài nào của các cậu không phải tình ca?"
Cậu ấy cười nhạt: "Cũng không hẳn chỉ là tình ca."
Tôi khẽ "hửm?" một tiếng, rồi lại chắc chắn đáp: "Nếu tôi nhớ không lầm, ‘Kim Cang Kinh’ nói về nhân sinh."
Sinh mệnh như giọt sương, như tia chớp, nhân duyên hội tụ rồi tan biến, bọt nước nổi lên rồi vỡ vụn.
Kỷ Tiêu Nhiên khẽ "ừm" một tiếng.
Ánh đêm và đèn neon lướt qua người chúng tôi, bỗng chốc không ai nói gì thêm.
"Buổi tối mà cũng nóng ghê."
Nhiệt độ oi bức của mùa hè khiến tôi khó chịu, đặc biệt là sự im lặng lại càng khiến cái nóng trở nên bức bối. Tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi, vô thức đưa tay lau đi.
Kỷ Tiêu Nhiên để ý, rút giấy ra đưa. Tôi vui vẻ nhận lấy, áp lên trán lau nhè nhẹ.
Cậu ấy nói: "Ở Đại Lý thì không nóng như thế này."
Tôi quay sang: "Các cậu từng diễn ở đó à?"
Kỷ Tiêu Nhiên lắc đầu: "Chưa, nhưng hồi cấp hai tôi có đi du lịch Vân Nam vào kỳ nghỉ hè."
Tôi hỏi: "Đi theo tour à?"
Cậu ấy khựng lại một chút: "Sao cậu biết?"
Tôi cười: "Ở độ tuổi đó, đa số đều đi chơi theo kiểu đó thôi, được người lớn dẫn đi."
Cậu ấy hỏi lại tôi: "Thế còn cậu, chị Mẫn Mẫn tinh tường của chúng ta, đã từng đến Vân Nam chưa?"
Thái độ dịu dàng của Kỷ Tiêu Nhiên khiến tôi không muốn tiếp tục bịa chuyện trước mặt cậu ấy. Tôi thành thật thừa nhận: "Từng đi rồi, năm ba đại học, đi cùng bạn trai cũ."
Kỷ Tiêu Nhiên khẽ nhướn mày, không quá nặng cũng không quá nhẹ: "Ồ."
Tôi bắt chước phản ứng của cậu ấy: "Ồ."
Kỷ Tiêu Nhiên đổi thành: "Ừm."
Tôi: "Ừm?"
Cứ như một viên kẹo cao su bị ném qua ném lại giữa chúng tôi.
Cả hai không hẹn mà cùng bật cười. Tôi tò mò: "Không tiếp tục hỏi nữa à?"
Cậu ấy đáp: "Có gì đáng hỏi đâu, chẳng liên quan đến tôi."
Tôi tán thành: "Cũng đúng."
"Nhưng mà..."
Cậu ấy bỗng dừng bước.
Tôi cũng đứng lại nhìn cậu ấy: "Sao vậy?"
Ánh mắt cậu ấy lướt từ mắt tôi lên trên, khóe môi khẽ nhếch: "Cậu định lau mồ hôi bằng tờ giấy đó đến bao giờ?"
Tôi sững người. Nếu không nhờ cậu ấy nhắc, tôi suýt quên mất mình vẫn luôn miết tờ giấy trên trán. Ai cũng có những hành động vô thức khi bối rối, giống như một cơ chế tự xoa dịu cảm xúc.
Tôi vội hạ tay xuống, siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, đảo mắt quanh quẩn rồi bịa bừa:
"Không biết gần đây có thùng rác không nữa."
Sau đó lại đưa tay lên, gãi nhẹ phần trán đã bị tờ giấy "ghé thăm" nhiều lần: "Chắc là lớp trang điểm của tôi bị lem thành quỷ rồi."
Kỷ Tiêu Nhiên nói: "Để tôi xem."
Tôi liếc mắt, lại nhìn về phía cậu ấy.
Nhưng cậu ấy đã hơi nghiêng người, áp sát lại gần.
Tôi nín thở, ngay cả mí mắt cũng vô thức chớp đầy bất an.
Cậu ấy nhìn tôi quá lâu, lâu đến mức tôi bắt đầu đoán xem liệu cậu ấy có định hôn tôi không.