Mùa hè không chỉ là một khái niệm rộng lớn, mà còn là một cảm giác cụ thể. Không nhất thiết phải phân định rạch ròi, không cần trắng đen rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng làm gì vượt quá giới hạn, ngay cả yêu đương cũng theo khuôn khổ, luôn tâm niệm về một tình yêu trọn vẹn, dài lâu. Nhưng khoảnh khắc tôi đồng ý với Kỷ Tiêu Nhiên, hạt giống phản nghịch và báo thù trong tôi lại trỗi dậy, mâu thuẫn, nhưng đầy k*ch th*ch.
Dù tôi biết rõ, đây chính là bản chất tàn nhẫn của đàn ông, là khoảnh khắc cuối cùng mà Kỷ Tiêu Nhiên để lộ lưỡi dao giấu kín.
Trước khi bước vào phòng tắm, cậu ấy bỗng trở thành một người xa lạ, một người đàn ông xa lạ, cúi người định hôn lên môi tôi.
Tôi theo bản năng né đi.
Cậu ấy khựng lại, cuối cùng chỉ chạm nhẹ vào vùng xương hàm gần tai tôi.
Tôi rụt vai theo phản xạ, nhưng bụng dưới lại vô thức có chút phản ứng.
Tôi ghét chính mình. Nhưng cũng có chút nhớ chính mình của trước kia.
Kể từ sau khi chia tay Hứa Thụ Châu, tôi mất luôn cả h*m m**n lẫn khẩu vị.
Tôi không yêu Kỷ Tiêu Nhiên, thậm chí chẳng chắc mình có thích cậu ấy hay không. Nhưng cũng như lúc này đây, khi hai cơ thể tiếp xúc gần nhau, nội tiết tố nữ của tôi vẫn có thể trỗi dậy từ tro tàn.
Chẳng lẽ tôi đang trong kỳ rụng trứng?
Tôi cầm điện thoại lên, mở ứng dụng theo dõi chu kỳ kinh nguyệt.
Ứng dụng này tôi đã tải từ hồi còn yêu Hứa Thụ Châu. Khi ấy, anh ấy sẽ cùng tôi ghi lại chu kỳ, rồi đúng lúc lại nhắc nhở: "Bé ơi, em sắp tới kỳ rồi."
Đồng thời cũng tự cảnh báo bản thân: "Dạo này anh tuyệt đối ngoan ngoãn."
Ban đầu, anh ấy chẳng biết gì về sinh lý con gái. Nhưng vì tôi luôn đau bụng mỗi kỳ, anh ấy dần dần hiểu ra sự quan trọng của ibuprofen và trà gừng… dù thứ hai thực chất chẳng khác gì nước ấm, chỉ có tác dụng tâm lý.
Tôi từng trêu anh ấy: "Nhờ có em đấy, sau này anh yêu ai cũng biết cách chăm sóc người ta rồi."
Anh ấy cằn nhằn một câu đầy hài lòng: "Em nói linh tinh cái gì thế?"
Kết quả thì sao? Người đến sau vẫn là người hưởng lợi.
t*nh d*c cũng vậy.
...
Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại.
Tôi bật dậy. Đi thẳng ra cửa.
Kéo cửa ra, bước chân tôi giẫm lên tấm thảm trải hành lang.
Tôi không dừng lại.
Trong thang máy, tôi cúi đầu mở WeChat, một hơi xóa và chặn Kỷ Tiêu Nhiên.
Không giải thích. Không cần lý do.
Tôi lao ra khỏi cánh cửa xoay hào nhoáng, nhảy xuống bậc thang.
Màn đêm ập đến.
Tôi chạy băng qua nó.
Chạy đến kiệt sức.
Rồi bật cười.
Tôi hét lên một tiếng đầy hân hoan.
Hóa ra đây mới là mùa hè tôi muốn.
15
Tôi đi bộ từ khách sạn về nhà, mồ hôi thấm ướt lưng áo. Tôi xóa hết các ứng dụng mạng xã hội, như thể đang thiêu hủy một loại thuốc phiện tác dụng ngắn. Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa, dễ chịu đến mức khiến tôi nghiện, kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền.
Tôi bắt đầu một đợt "dọn dẹp" danh sách bạn bè, gạt bỏ những thầy bói tarot, chuyên gia chiêm tinh, cả cô phù thủy đốt nến, cùng những người bạn cũ đã lâu không liên lạc – những người tôi từng thêm vào sau một cơn thất tình. Tôi thao tác dứt khoát, cho đến khi dừng lại ở một cái tên — Hứa Thụ Châu.
Nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện lạnh lùng của anh, tôi nhấp vào, dừng lại trên giao diện tin nhắn đã bị bỏ quên từ lâu.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Một nửa tôi muốn hỏi: Dạo này anh thế nào rồi? Tôi đoán anh sẽ làm như không thấy, hoặc chỉ đáp lại vài chữ khách sáo, xa cách. Nửa còn lại, tôi muốn xóa anh đi.
Ngón tay tôi bất giác chạm vào dòng chữ đỏ: "Xóa liên hệ". Màn hình ngay lập tức hiện lên thông báo: Xóa liên hệ 'Thụ Châu', đồng thời xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện.
Xóa đi, tôi trông như một kẻ cố chấp, như đang chạy trốn. Không xóa, ký ức sẽ mãi đóng khung như một bức tranh tường.
Mấy ngày rồi, tôi lại rơi vào hoang mang. Dù lòng tự trọng đã trở lại, tôi cũng nhận ra rằng bản thân không thực sự cần một mối quan hệ thể xác để lấp đầy khoảng trống. Nhưng rốt cuộc, tôi đã đánh mất điều gì, và tôi thực sự cần gì?
Tôi không làm gì cả, chỉ lặng lẽ kéo lên, xem lại đoạn tin nhắn cũ, dừng lại ở câu nói đã từng đẩy tôi đến giới hạn: “Em chỉ biết nói yêu anh.” Nhưng lần này, tôi không còn tự trách. Chỉ cảm thấy trống rỗng.
Càng kéo lên, tôi càng thấy những cuộc hội thoại giữa tôi và Hứa Thụ Châu chẳng khác nào tin nhắn tự động. Chỉ là những dòng cập nhật tình hình, vài bức ảnh lặt vặt. Mỗi khi tôi kể với anh về công việc, về những người xung quanh, anh luôn nhanh chóng lướt qua, rồi lái sang chuyện khác:
“Không sao đâu, bé con, hôm nay anh ăn ở một quán đồ Vân Nam, ngon lắm, lần sau đi cùng nhé?” “Đừng nghĩ ngợi nữa, gọi video đi? Anh hát cho em nghe.” “Chẳng có gì mà hai trận game không giải quyết được cả, lên đi.”
Tất cả những cuộc trò chuyện đều kết thúc giống nhau: “Yêu em, bé con, ngủ ngon.”
Tôi chợt nhận ra, những gì tôi từng nói không hề sai, cũng không hề cay nghiệt. Tôi chỉ nói ra sự thật.
Suốt một năm qua, anh thực sự chỉ biết nói yêu tôi.
Anh biến sự vô tâm và bất lực của mình thành một món tráng miệng đẹp đẽ. Nhưng khi lớp kem ngọt ngào sụp đổ, bên trong chỉ là khoảng rỗng tuếch.
Anh chưa bao giờ muốn đối diện với vấn đề của tôi, cũng chưa từng thực sự quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Ngay cả khi tôi kiệt sức, chỉ muốn nghỉ ngơi, tôi vẫn phải duy trì những thói quen cũ, như gọi video mỗi ngày dù mưa gió thế nào. Có những cuối tuần, tôi đã nói rõ rằng tôi mệt, chỉ muốn ở nhà. Nhưng anh vẫn cố kéo tôi ra ngoài, chỉ vì tôi không thể từ chối một người xuất hiện trước mặt mình với bó hoa và nụ cười.