Y Nhân Hạo Nguyệt

Chương 10

Từ không có thiên lý đi ra, Mạch Dao chợt cảm thấy tâm tình của minh phát sáng lên.

Còn chưa kịp động một chút, một thân ảnh quen thuộc kim quang nhàn nhạt từ trên trời giáng xuống. Mạch Dao sững sờ – nàng đang ở vị trí không phải là điểm truyền – người đến sự trợ giúp bằng hứu hoạn nạn có nhau đuổi tới.

【 Mặc Thất Tần 】: đại thần sớm ~

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: đi luyện cấp không?

【 Mặc Thất Tần 】: Ok!

Tiến vào đội ngũ đại thần, hồn thư đột nhiên nhảy ra một cáiyêu cầu mời giao dịch. Mạch Dao nhìn chằm chằm giao dịch là hai đống trái cây không biết tên nhìn nửa ngày, không nhìn ra là gì.

【 Mặc Thất Tần 】: đây là… ?

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: phúc lợi bang phái.

Do d một chút, Mạch Dao vẫn là xác nhận giao dịch.

Đi theo sau lưng đại thần Mạch Dao bắt đầu tinh tế quan sát đến người trước mắt này. Rõ ràng là cùng 1 người cùng là tóc dài màu đen tại sao khi ở trên người hắn lại toản ra một thân khí chất nho nhã. Trong tay hắn cái ngọc tiêu hiện ra ánh sáng bạch kim làm cho người ta có cảm giác một loại tiên giáng trần siêu phàm thoát tục. Vẻn vẹn là một bóng lưng liền cho nàng một loại cảm giác có thể rất tin cậy. Giống như có thể cái gì đều không cần nghĩ, chỉ cần đi theo, chỉ cần làm theo là tốt rồi. . . . .

Mạch Dao rốt cuộc biết trong lòng nàng cảm giác một ít tia quái dị là từ đâu mà đến đơn thuần từ bên ngoài xem thì nghề nghiệp của hắn chắc là nhạc sĩ đi… Dù sao binh khí của hắn là một ngọc tiêu. Nhưng nàng lại nhớ rõ khi hắn bị bầy quái vây dùng cung tiễn nàng chưa thấy qua có người nhạc sĩ nào có thể phát ra kĩ năng quần công. Nhưng hắn nếu như là 1 cung thủ… cảm giác, cảm thấy lại không giống như vậy.

Mạch Dao cứ như vậy vướng mắc một đường như đi vào cõi thần tiên, trong lúc vô tình đã đến Tu La tháp bốn tầng.

Tu La tháp là bản đồ mới mà game Cửu Châu mới mở. Nó từ đầu đến đuôi gồm có chín tầng, tầng dưới cùng là quái vật lv 80, đi lên cấp quái mỗi tầng tăng lên 5 cấp. Hai người hiện nay đang tại tầng thứ tư quái đều là cấp 95.

Điểm khác so với bản đồ khác Tu La tháp sở dĩ gọi là Tu La tháp vì ngay tại ở trong tháp quái đều phi thường cường đại, vô luận công kích, hay phòng ngự cùng lượng máu đều cao hơn so với quái bình thường. Mà tương đối là mỗi quái bị giết kinh nghiệm có được cũng tăng trưởng gấp bội.

Kỳ thật đối với rất nhiều người chơi mà nói, tiến Tu La tháp luyện cấp là có được có mất bởi vì khó khăn quá lớn nửa ngày mới giết chết một đống quái, lại một cái không cẩn thận tùy thời khả năng bị quái đập chết, chẳng thà đi bản đồ khác luyện cấp cũng nhanh. Cũng chính vì như vậy tại trong tháp Tu La thấy một tổ đội tốt luyện cấp cơ hồ là khó khăn.

Mạch Dao tò mò ngắm nhìn bốn phía. Tu La tháp bố trí cực kỳ đơn giản, ngoại trừ bốn phía quái lượn lờ thì trên bản đồ cũng chỉ có hai mặt nam – bắc phân biệt đi thông các tầng là các bậc thang, và chân tường dày đặc bạch cốt. Những thứ quái kia lúc ẩn lúc hiện mặc dù bụi không phủ nhưng trông nó cũng rất chết chóc, đen tối.

Trường Phong Hạo Nguyệt đứng lại trên mặt đất giữa bản đồ:

【 】: Thất Tần, trong ba lô lấy ra trái cây màu xanh biếc cùng màu tím mỗi quả dùng 1 một lần. Trong chốc lát thêm cho mình 1 cái trạng thái giảm tổn thương buff, chú ý máu.

Cô gái áo tơ trắng trên tay vừa động, màu nâu nhạt pháp từ trượng từ trên đỉnh đầu điểm ra một cái ngân quang. Theo như chỉ thị nhanh chóng nuốt trái cây, Mạch Dao phát ra cái “OK” ý bảo tốt lắm.

Bốn phía quái lục tục hướng hai người vây quanh tới đây, chỉ thấy ảnh vừa động, Trường Phong Hạo Nguyệt đã vào giữa một bầy quái. Tay nắm tiêu giương cao xuyên qua thân thể trong hư không lưu lại 1 tàn ảnh màu vàng kim quái con nọ rồi đến con kia ngã xuống.

Lúc nhàm chán, Mạch Dao không tự chủ đem con chuột dời về phía trong góc xuất hiện trạng thái mới, sau đó … nàng hóa đá. Phía trên rõ ràng rành mạch viết: trong một giờ kinh nghiệm chiến đấu x6. Gấp sáu lần kinh nghiệm là khái niệm gì? Lượng công việc sáu giờ thoáng cái áp đến một canh giờ, hơn nữa Tu La tháp giá trị exp gấp mấy lần cùng tốc độ phang quái của đại thần… Mạch Dao cảm giác được trái tim nhỏ của mình hung hăng co rúm một chút.

Là 2 trái cây vừa nuốt vào kia! Mở ra bao Mạch Dao rất dễ dàng tìm được 1 tá trái cây còn dư lại dáng vẻ rất kỳ lạ. Khi giao dịch nhận quá mau chưa kịp nhìn ngắm, giờ phút này cảm thấy những thứ trái cây thực là nhìn mà đáng yêu đến nhường nào! Quả màu xanh lục là trong một giờ kinh nghiệm chiến đấu gia tăng gấp đôi, trái cây màu tím là gia tăng gấp bốn hơn nữa có thể cùng dược phẩm khác đồng thời sử dụng. Bất quá một lát vốn là thanh exp trống trơn rõ ràng có dấu vết đang tăng lên. Nàng tung tăng như chim sẻ, rồi Mạch Dao không lịch sự có điểm hoài nghi …thật là phúc lợi bang phái của Phạm Cốc Lâu sao? Như vậy trái cây kinh nghiệm hi hữu này làm sao có thể đánh một trận cứ vậy ra cầm? Nàng nghiêng cái đầu, một tay chống càm trầm tư suy nghĩ, cho đến khi…

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Thất Tần, em còn ở đó không?

【 Mặc Thất Tần 】: Hả? Em có ~

【 Trường Phong Hạo Nguyệt 】: Hồi huyết

Mạch Dao cả kinh, lúc này mới chú ý tới máu của mình sắp cạn, vội vàng vung một cái thuật trị liệu.

Trên màn hình xuyên qua một đám quái màu xám tro 1 thân ảnh trắng thuần có vẻ phá lệ chói mắt. Tay nâng tu lay gọn gàng… đợi một chút! Tay nâng tiêu… Mạch Dao trong lòng đột nhiên “lộp bộp” một tiếng – nàng cũng lần đầu gặp qua người cầm ngọc tiêu làm chủy thủ! Tiêu này chất lượng cũng quá cao đi? ( Kỳ Nhược: chậc, đó là thần khí đó, thần khí a.. Chất lượng có thể không tốt sao? Sở Hạo: tất nhiên, cũng không nhìn là ai đánh! Liên : chậc, đại thần kiêu căng dữ…>>))

Nếu như nói vừa rồi chỉ cảm thấy quái dị như vậy hiện tại đã là hoàn toàn làm kinh sợ! Mạch Dao nhíu lại mi người này đến tột cùng là nghề nghiệp gì? Bây giờ nhìn lại hắn cũng không như nhạc sĩ, cũng không giống cung thủ, công kích vừa rồi ngược lại là có chút như 1 nhà võ thuật nhưng là người ta giết quái cầm tiêu đó… Điều này cũng quả thực quỷ dị một chút. Mặc dù rất tò mò nhưng sợ trở ngại đại thần đang bề bộn giết quái không có tiện đặt câu hỏi. Huống chi những người tích cách bí hiểm bình thường luôn kỳ lạ, sợ là không cho người khác hỏi hay nói! ( Sở Hạo: tính tình… kỳ lạ sao? Tác giả : Ngài là tâm lý biến thái sao… )

Vì vậy, ánh mắt dò xét theo sát thân ảnh linh hoạt kia…

Sở Hạo dựa lưng vào ghế đệm, hai tay thuần thục trên bàn phím, ung dung ưu nhã. Chuông di động một bên truyền đến. Hắn một tay nhặt lên tai nghe đeo lên, tay kia vẫn gia tăng tốc độ nhưng không thấy một nét bối rối, trên màn hình vẫn vung tiêu giết quái không kém đi 1 chút nào.

“Sở Hạo Sở Hạo, người còn đang ở tuyến tại sao không trả lời tớ!” Nhiếp Vũ Trạch âm thanh cho dù là qua tai nghe truyền tới nhưng trước sau vẫn như một vẻ bảnh bao.

Lườm một cái góc phải phía dưới chớp động, Sở Hạo không đếm xỉa tới đáp:

“Không nhìn thấy. Cậu sẽ không quên đang ở cách vách phòng ta đi?”

“Cũng không phải thế! Tớ thấy cậu không trả lời nên liền gọi thôi! Mà dù tớ đây có hò hét nửa ngày cậu cũng không nghe thấy một chút, tường nhà cậu cách âm quả tốt như vậy đó…” Thanh âm này nghe quả thực có chút ai oán .

“Vậy cậu cũng không biết đường tới đây một chuyến? có vài bước chân thôi.”

“Hắc hắc, không phải là chơi game ~ này đến đoạn vung kiếm sát yêu đi!”

“Chỉ có như vậy?”

“Đúng thế!” Nói rồi hắn còn nặng nề gật đầu hai cái, cũng không quan tâm đối phương căn bản không nhìn thấy. Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng Sở Hạo hắn lật qua di động vừa nhìn trên màn hình thình lình một hàng chữ - Trò chuyện kết thúc .

Nhiếp Vũ Trạch liếc mắt, vội đi dép liền hướng cách vách vọt tới, sàn gỗ kháng nghị phát ra tiếng vang “bành bạch”.

Hai giây sau người nào đó một tay chống cửa, một tay chống nạnh xuất hiện ở cửa Sở Hạo, túm túm cái đầu, trong miệng còn nhẹ “Hừ” một tiếng. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là một tiếng hừ rõ ràng có chút sức lực không đủ.

Sở Hạo bất động thanh sắc mắt liếc cửa, khóe miệng nhếch lên trên tay động tác chưa ngừng.

Không đến một phút, Nhiếp Vũ Trạch không nén được tức giận: “Này này, mình ở đây đừng cho là không có tồn tại nha…”

“Không… là cậu rất có cảm giác tồn tại, không cần nhìn cũng biết cậu ở đằng kia.”

“Này cậu tốt xấu gì vãn phải liếc nhìn người ta…” Thật vất vả bày cái mặt ra đây!

“Tôi đối với đồ mặt trắng không có hứng thú.”

Nhiếp Vũ Trạch nổi giận: “Ai là đồ mặt trắng! Cậu mới là đồ mặt trắng! Cả nhà cậu đều là đồ mặt trắng!”

“Hả?” Giọng âm trầm đông lạnh khiến Nhiếp Vũ Trạch rụt cổ một cái.

“Lão ~~ đại ~~~” người nào đó đổi sắc so với lật sách còn nhanh

“Tới giết kiếm yêu đi!”

“Không rảnh!”

“Không rảnh cậu ở trong điện thoại sao không nói!”

“Tôi đây không phải là đã nói sao?”

“Hừ!” Nhiếp Vũ Trạch kiêu ngạo ngang đầu, dép lại “Ba ba ba” cút về … Trước lúc xoay người liếc qua màn hình máy tính Sở Hạo, Nhiếp Vũ Trạch âm u nghĩ: đấu không lại nhà ngươi, ta đùa giỡn Mặc Thất Tần còn không được sao ~ chờ xem!
Bình Luận (0)
Comment