Y Thống Giang Sơn

Chương 102

Nhạc Dao có vẻ đã bị lời này của Thải Bình làm cho cảm động, khẽ gật đầu đáp: "Vừa nãy ta bảo em đến chỗ lão Trương ở nhà trồng hoa mượn thang, đã cất kỹ đi chưa?

Thải Bình nói: "Vâng, em đã để ở chái nhà gỗ phía tường Đông rồi ạ."

Nhạc Dao nói: "Tối rồi, chúng ta về phòng ăn cơm thôi."

Hồ Tiểu Thiên nghe được rành mạch nội dung cuộc đối thoại này của hai chủ tớ, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, mục đích Nhạc Dao nói những câu này chính là để cho mình nghe đấy. Có thang trong nhà gỗ ở tường phía Đông, ha ha, nàng quả phụ này quả là có tình có nghĩa, nói được thì làm được, đã sắp xếp được đường chạy trốn ổn thỏa cho mình rồi. Đợi đến lúc đêm sâu người vắng, mình lẻn vào nhà gỗ lấy bậc thang, sau đó có thể dễ dàng trèo qua tường mà chạy khỏi Vạn gia. Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ các đắc ý, có điều, dù có đắc ý thế nào thì cũng phải kiên nhẫn chờ đợi, nhất định phải đợi đến nửa đêm mới có thể triển khai hành động được.

Hồ Tiểu Thiên ngâm trong hồ nước gần hai canh giờ nữa, cuối cùng cũng đợi được đến nửa đêm. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, hắn phát hiện hộ vệ trong phủ cứ nửa canh giờ lại tới đây tuần tra một lần.

Ngay sau khi hộ vệ vừa rời khỏi hoa viên, Hồ Tiểu Thiên liền rón ra rón rén bò từ trong hồ nước lên. Ngâm trong nước cả buổi như vậy, Hồ Tiểu Thiên vừa lạnh vừa mệt, cảm giác toàn thân đều đau đến sắp tê liệt rồi. Tên này vẫn cố nhịn nỗi mệt mỏi trong người, đi về phía nhà gỗ ở góc tường phía Đông.

Trước khi đi vào nhà gỗ, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào cửa phòng một phát, cửa nhà gỗ kẽo kẹt một cái, giữa đêm yên tĩnh, âm thanh này phát ra cực kì vang. Hồ Tiểu Thiên lắp bắp kinh hãi, cuống quýt nhìn bốn xung quanh, đã thấy một bóng đen đi qua dọc theo cầu chín khúc, chậm rãi đi về phia này. Hồ Tiểu Thiên khẽ giật mình, không thể tưởng tượng được ở xung quanh có người thật. Hắn không dám đi vào nhà gỗ, đành phải nấp sau một bụi chuối tây.

Bóng đen kia càng tiến lại gần, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ ràng, nam nhân kia chính là nhị thiếu gia của Vạn gia - Vạn Đình Thịnh. Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, thằng này đêm hôm khuya khoắt không ngủ trong phòng mình, tới đây làm gi? Vạn Đình Thịnh đi vào đến trước nhà gỗ thì dừng lại, ánh mắt của hắn liếc qua cửa viện phía Đông Nam, khóe môi lộ ra nụ cười gian tà âm hiểm, sau đó hắn lấy trong ngực áo ra một miếng vải đen, che mặt, chỉ còn một đôi mắt lộ ra ngoài.

Hồ Tiểu Thiên càng nghĩ càng thấy chuyện này có vấn đề, hôm nay rõ ràng nhìn thấy hai chủ tớ Nhạc Dao ra vào qua cái cửa này. Nếu như phán đoán của hắn không sai, Nhạc Dao chắc chắc ở trong đó. Vạn Đình Thịnh tới đây giữa đêm hôm khuya khoắt, tất nhiên là không có ý tốt. Lại nghĩ đến hành động quỷ dị của Thải Bình với tên gia đinh kia, Hồ Tiểu Thiên cảm giác chuyện này có gian trá. Vạn Đình Thịnh che mặt xong thì bước qua cửa viện. Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn nhà gỗ, cái thang được dựng trong nhà gỗ, chỉ cần lấy được thang là hắn có thể trèo qua tường một cách thuận lợi, chạy thoát khỏi cái tình cảnh khó khăn này. Thế nhưng khi liên tưởng đến tình hình mình mắt thấy tai nghe hôm nay, nhớ tới bộ dạng khổ sở bất lực của Nhạc Dao, Hồ Tiểu Thiên lại hơi không đành lòng. Nhưng nếu hắn thực sự ở lại xen vào việc của người khác, chỉ sợ hôm nay phiền toái lớn rồi.

Hồ Tiểu Thiên nghĩ một lúc, cắn răng, chuẩn bị quyết tâm dứt áo rời đi. Nhưng vừa đi được một bước, trong đầu lại nhiện ra khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta tan nát tâm can kia của Nhạc Dao, sắc đẹp của nữ nhân quả là vũ khí có sức sát thương cực lớn. Nếu Nhạc Dao chỉ là một nữ nhân có tướng mạo bình thường thì chắc chắn Hồ Tiểu Thiên sẽ không tỏ ra xoắn xuýt như thế. Tên này rốt cuộc vẫn dừng bước lại, nhặt lên một cái gậy gỗ, rón rén đi theo Vạn Đình Thịnh.

Mới vừa đi vào cửa viện đã thấy Vạn Đình Thịnh dừng lại, trốn ở phía sau chum đựng nước, thì ra cũng có tật giật mình, xem ra thằng này cũng không có gan đạp cửa xông vào.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau. Vạn Đình Thịnh hiển nhiên cũng không ngờ sau lưng hắn còn có người theo đuôi. Hắn trốn sau chum đựng nước, giả tiếng mèo kêu hai tiếng. Không lâu sau, nghe thấy cửa phòng kêu kẽo kẹt một cái, một bóng người đi ra từ trong phòng.

Hồ Tiểu Thiên mượn ánh trăng nhìn lại. Người vừa đi ra chính là nha hoàn thân cận của Nhạc Dao là Thải Bình. Thải Bình đi ra ngoài thì ngáp một cái, tay cầm một cái bao, nhìn bốn phía, sau đó xoay người đóng cửa phòng, rảo bước đi về phía cửa viện.

Hồ Tiểu Thiên tranh thủ thời gian vội vã nép chặt vào tường, nhìn Thải Bình đi lướt qua hắn, đi thẳng về phía bên hồ nước kia.

Sau khi Thải Bỉnh đi xa, Vạn Đình Thịnh lại nhảy ra khỏi phía sau chum nước, hắn trực tiếp đi về phía cửa phòng. Lúc Thải Bình vừa rời đi, đã cố tình chỉ khép hờ cửa phòng mà thôi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn đến đây thì đã có thể âm thầm kết luận, nha hoàn Thải Bình này rõ ràng đã bán đứng chủ nhân của mình, đêm hôm khuya khoắt, để ngỏ cửa cho Vạn Đình Thịnh, tuyệt đối là đã tính toán từ trước rồi.

Vạn Đình Thịnh rón ra rón rén vào phòng, thằng này ngay cả cửa cũng không thèm đóng, Hồ Tiểu Thiên cũng đi theo hắn. Vạn Đình Thịnh vừa xoa xoa tay vừa cười dâm đãng: "Bảo bối ngoan, ta đến rồi đây..."

Trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng nữ tử rên rỉ. Lòng Hồ Tiểu Thiên cũng trầm xuống, lại nghĩ đến một khả năng khác. Chẳng lẽ Nhạc Dao cấu kết với thằng này, hai người thông qua nha hoàn và gia đinh, thương lượng chuyện hẹn hò đêm khuya trước rồi. Nếu như thế, chẳng phải là mình xen vào chuyện người khác hay sao?

Trong phòng sáng lên, Vạn Đình Thịnh đốt đèn trên bàn lên. Hồ Tiểu Thiên cẩn thận kiểm tra, trước chọc thủng giấy dán cửa sổ, theo lỗ thủng nhìn vào, đã thấy Vạn Đình Thịnh vẫn đang che mặt bằng khăn đen, hai mắt tỏa ra thứ ánh sáng dâm đãng, chăm chú nhìn vào giường ngọc gần đó.

Quả phụ trẻ Nhạc Dao đang nằm trên giường, mái tóc như mây tán loạn phủ lên trên chăn đệm trắng tinh, vạt áo trước ngực bị mở ra không ít, lộ ra da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng rên rỉ: "Nóng... Nóng quá..."

Vạn Đình Thịnh phát ra tiếng cười lạnh dâm tà, vội vàng cởi y phục của mình. Hồ Tiểu Thiên đoán tám phần mười là Nhạc Dao kia bị người khác hạ mị dược rồi. Nhớ tới cái bình thuốc nhỏ hôm nay Thải Bình nhận được thì càng thêm khinh thường hành động của ả nha hoàn này. Hồ Tiểu Thiên trước nay đều rất thương hương tiếc ngọc, há có thể trơ mắt nhìn thảm cảnh lạt thủ tồi hoa này diễn ra ngay trước mắt mình được. Hắn nghĩ nghĩ, nếu cứ xông vào như vậy, chỉ sợ sẽ kinh động đến Vạn Đình Thịnh, vì vậy hắn cũng giả tiếng mèo kêu lên, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Vạn Đình Thịnh vừa mới cởi bỏ đại lưng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài lại tưởng Thải Bình đi rồi lại quay lại, không khỏi nhíu mày. Hắn xoay người đi ra đẩy cửa phòng, chưa đợi hắn thấy ở bên ngoài là ai, một cái gậy to rắn chắc đã đập mạnh vào gáy hắn. Vạn Đình Thịnh chưa kịp ú ớ gì đã ngã chổng vó, nằm trên mặt đất.

Một gậy này, Hồ Tiểu Thiên đã dùng hết toàn bộ sức lực, đánh xong mới nghĩ không biết có gây tai nạn chết người không. Hắn lấy tay kiểm tra hơi thở của Vạn Đình Thịnh, phát hiện thằng này còn đang thở, vì vậy nhanh chóng lại gần Nhạc Dao, thấy Nhạc Dao mặt ửng hồng, xinh đẹp như hoa đào kiểu diễm thì tim cũng không khỏi đập thình thịch. Hồ Tiểu Thiên mặc dù háo sắc, nhưng hắn cũng là kẻ có tiết tháo, về cơ bản những chuyện cháy nhà hôi của này hắn sẽ không làm.

Đưa tay sờ trán của Nhạc Dao mới phát hiện da thịt nàng ta nóng đến dọa người. Nhạc Dao lại bị hành động này của hắn làm cho bừng tỉnh, đôi mắt dễ thưởng nửa mở nửa khép, ưm một tiếng liền nhào vào trong ngực hắn. Hồ Tiểu Thiên đột ngột được hưởng noãn ngọc ôn hương thì lập tức chỉ số hoocmon trong cơ thể tăng vọt, gần như không kiềm chế được bản thân. Thấy Nhạc Dao hai mắt mê ly, bộ dạng ý loạn tinh mê kia, Hồ Tiểu Thiên cố gắng ép mình phải trấn định, đẩy nàng ta từ trong lòng mình ra, đi đến chỗ bàn uống nước, lấy một bình nước lạnh giội thẳng lên mặt Nhạc Dao.

Nhạc Dao bị hắt một thân nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại một chút. Lập tức "Á!!!" một tiếng hét lên, mượn ánh sáng của ngọn đèn nhìn nam tử lạ mặt trước mắt, sợ hãi đến mức muốn lớn tiếng kêu cứu. Hồ Tiểu Thiên dùng một tay chặn miệng nàng ta, đặt ngón trỏ lên miệng xuỵt một tiếng, ra hiệu cho nàng ta đừng lộ ra. Nhạc Dao cũng nhận ra hắn, cặp mắt xinh đẹp cả kinh trợn tròn lên, trong lòng liền nghĩ, chẳng lẽ hôm nay mình đã cứu một tên hái hoa tặc?

Hồ Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: "Đừng kêu, ta tới là để cứu cô đấy." Hắn chỉ chỉ Vạn Đình Thịnh đang nằm trên mặt đất."

Nhạc Dao bị sợ hãi đến thở dồn dập, lồng ngực đẹp đẽ vô cùng kia không ngừng phập phồng. Trang phục như thế, bộ dạng như thế, rõ ràng là hấp dẫn đến cực điểm. Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Không được kêu!" Hắn lấy tay đang chặn miệng Nhạc Dao ra, sau đó đi về phía bên cạnh Vạn Đình Thịnh.

Nhạc Dao bước xuống giường, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa một trận, suýt nữa thì té trên mặt đất. Nàng ta vội vã chống đỡ vào bàn mới không để mình ngã xuống. Hồ Tiểu Thiên lại đứng dậy đỡ lấy tay nàng ta, dìu nàng ta đi đến bên cạnh Vạn Đình Thịnh, tự tay vạch miếng vải đen che mặt của Vạn Đình Thịnh ra. Lúc Nhạc Dao nhìn thấy khuôn mặt thật của Vạn Đình Thịnh thì cũng bị dọa há hốc mồm, nàng ta thế nào cũng không nghĩ tới, tên tặc nhân mặc hắc y che mặt nửa đêm xông vào phòng mình này lại là Vạn Đình Thịnh - Nhị thiếu gia của Vạn gia, cũng chính là Nhị ca của phu quân xấu số của nàng.

Hiệu lực của thuốc trong người Nhạc Dao còn chưa từng giảm bớt, Hồ Tiểu Thiên dìu nàng ta đi vào sân nhỏ, Nhạc Dao đí tới bên vạc nước, ngâm mặt vào trong vạc nước lạnh ngắt. Hồ Tiểu Thiên lo có người tới, cũng tranh thủ thời gian chạy đến chỗ cửa viện nhìn xung quanh. Cũng may lúc này đêm sâu người văng, không có ai chú ý đến động tĩnh bên này. Về phần ả nha hoàn Thải Bình kia đã không biết trốn đi nơi nào rồi. Theo như lúc nãy thấy được, ả đeo theo cả tay nải để chạy trốn, mười phần thì có đến tám phần là bỏ trốn theo anh bạn trai là gia đinh của của ả rồi.

Nhạc Dao ngẩng đầu lên, một đầu tóc đen rối tung dính nước, phủ lên trên đôi vai mềm mại thon thả, trên khuôn mặt thanh lệ không phân biệt được đâu là nước đâu là nước mắt. Ánh trăng như sương chiếu lên da thịt nàng tái nhợt, một cặp mắt đẹp tràn ngập thống khổ và ai oán nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, nàng ta hỏi: "Vì sao ngươi còn không đi?"

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nhạc cô nương, uống nước nhớ người đào giếng, cô giúp ta che giấu hành tung, ta tất nhiên sẽ giúp cô thoát khỏi cảnh khó khăn, cô không cần sợ, theo ta đi, ta dẫn cô đi khỏi đây."

Nhạc Dao chậm rãi lắc đầu, lúc này thì nàng ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Đi? Còn có thể đi tới chỗ nào chứ? Giờ ta chỉ có dùng cái chết mới có thể bảo toàn danh tiết của mình thôi!"

Hồ Tiểu Thiên đáp: "Trông cô tuổi trẻ như thế, sao suy nghĩ lại ngốc nghếch như vậy? Cha con Vạn gia kia - cả đám đều là lòng lang dạ sói, ngấp nghé dung mạo của cô, thủ đoạn ti tiện gì đều đem ra dùng rồi, cô ở lại chỗ này có khác gì dê vào miệng cọp?

Nhạc Dao cắn cắn cặp môi anh đào: "Đa ta ngươi quan tâm, ta tự tin ta vẫn có khả năng tự bảo vệ bản thân."

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ trong lòng "chỉ được cái mạnh miệng thôi, nếu như hôm nay không phải ta trùng hợp gặp được một màn này, cô bây giờ chẳng khác gì cảnh Tiếc thay một đóa trà mi - con ong đã tỏ đường đi lối về rồi. Còn nói cái gì mà tự bảo vệ mình?" Hắn hạ giọng kể lại từ đầu chí cuối mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Nhạc Dao. Nhạc Dao nghe xong vẻ mặt càng thêm ảm đạm. Nàng ta tuyệt đối không ngờ, nha hoàn thân cận nhất - người mà mình vẫn luôn coi như muội muội ruột thịt là Thải Bình lại bán đứng mình. Càng không thể tưởng tượng được đám nam nhân Vạn gia kẻ nào kẻ nấy đều hèn hạ, Vạn Đình Quang vừa qua đời không lâu, cha con bọn họ đã làm ra những chuyện hèn hạ hết sức như thế, khi dễ một nữ tử như mình. Vận mệnh của mình sao có thể đau khổ như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment