Y Thống Giang Sơn

Chương 177

Mộ Dung Phi Yên xuống tay cũng không nể chút nào, tay nâng kiếm liền một mạch giết hai tên, một quyền đánh một tên cướp trong đó ngã xống đất.

Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới bò lên khỏi đầm nước nhuộm một màu đỏ của máu. Trên mông hắn bị cắm một mũi tên lông vũ, mặc dù không đâm sâu vào thịt nhưng cũng làm hắn phải cắn răng chịu đau. Liễu Khoát Hải vội vàng tiến về phía trước, kéo hắn từ dưới đầm lầy lên, kinh sợ nói:
- Hồ đại nhân, người bị thương?

Hồ Tiểu Thiên gật gật đầu, ngoái đầu về phía sau nhìn cái mông, mũi tên vẫn đang cắm ở trên, xem ra nhìn giống một cái đuôi hơn. Hắn hít một hơi lạnh.

Mộ Dung Phi Yên đã điểm huyệt hai gã sát thủ.

Hồ Tiểu Thiên khập khiễng đi tới trước mặt hai tên cướp, nhớ tới mông mình đã bị bắn một mũi tên, không kìm được ngọn lửa giận đang đốt trong lòng , hung hăng nhấc chân đá lên mặt của một tên sát thủ, giận dữ nói:
- Lũ khốn các ngươi… Lại dám…đánh lén bổn quan…Ai…ôi….uy…
Vừa khẽ làm động tác này đã làm cho cái mông của hắn đau đến mức không chịu được.

Mộ Dung Phi Yên khẽ nhìn mũi tên trên mông của hắn, nhìn từ thân mũi tên lộ ở bên ngoài có lẽ không đâm sâu vào thịt. Trong lòng có chút quan tâm, nhưng nhìn bộ dạng thảm hại tơi tả của Hồ Tiểu Thiên lại thấy buồn cười. Lần này được dạy dỗ người khác làm cho hắn đắc ý.

Liễu Khoát Hải đi tới gỡ miếng vải đen che mặt của hai tên kia xuống, giận dữ hét:
- Nói? Người nào phái các ngươi tới?

Hai tên kia sợ đến run rẩy cả người. Vừa rồi tận mắt chứng kiến thế trận, sớm đã hồn bay phách lạc. Mười mấy tên tới, trong chớp mắt đã chết năm tên. Đám người này đúng là quá ác độc.

Một tên trong đó giọng run rẩy nói:
- Đại nhân tha mạng…Đại nhân tha mạng…

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Thành thật trả lời câu hỏi của bọn ta, có lẽ ta sẽ mở một lối thoát cho các ngươi.

Tên đó cắn nhẹ môi, nhìn thi thể của đồng bọn xung quanh. Cuối cùng, hình như cũng hạ quyết tâm:
- Là người khác thuê chúng tôi đến…đã cho…một trăm lượng bạc…mua tính mạng của Hồ đại nhân.

Hồ Tiểu thiên vừa nghe xong liền tức giận. Không phải vì có người mưu hại mình mà bởi vì giá tính mạng mình thực sự quá thấp. Mặc dù bản thân không phải là “thân kiều thịt quý” nhưng một trăm lượng cũng quá nhạo báng rồi.

- Người nào mướn các ngươi tới?

Hai gã sát thủ đưa mắt nhìn nhau.

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Nói hay là không?
Nàng giơ thanh kiếm trong tay lên làm ra vẻ muốn giết.

Hai người cùng lúc la lên:
- Đừng…Chúng tôi chỉ biết…là người trong nha môn…cụ thể là ai…chúng tôi cũng không rõ.

Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên liếc mắt nhìn nhau. Vẻ mặt của hai người đều vô cùng căm phẫn. Hồ Tiểu Thiên nghiến răng nghiến lợi. Hắn cho rằng chuyện này nhất định là do đám người Hứa Thanh Liêm làm. Ông đây còn không xuống tay với các ngươi, không ngờ các ngươi lại đã mưu hại ta. Mary ở cách vách. Các ngươi dám làm một, ông đây dám làm mười lăm.

Mộ Dung Phi Yên kéo Hồ Tiểu Thiên sang một bên, nói nhỏ:
- Hai tên nay làm sao bây giờ?

Hồ Tiểu Thiên vốn muốn nói giết, nhưng ngay sau đó lại nghĩ sự tình không ổn. Ít nhất hiện tại còn không biết hai tên nói có đúng sự thật hay không. Hay là bắt hai tên này vào nha môn trước, nhưng nếu đúng thật là do bọn Hứa Thanh Liêm gây ra. Bọn chúng lo lắng sự việc bị bại lộ, ắt phải sẽ giết người diệt khẩu.

Trên mông còn đang bị cắm một mũi tên chắc chắn không thể gấp rút lên đường, cũng may trên mũi tên này không có độc, cũng không phải là loại mũi tên móc câu như Mộ Dung Phi Yên bị lúc ở kinh thành, hơn nữa thể lực của bản thân sát thủ không mạnh, cho nên đâm vào thịt không sâu. Hồ Tiểu Thiên nằm sấp hai tay trên tàng cây, miệng ngậm một nhành cây, dùng sức gật gật đầu.

Liễu Khoát Hải nhìn sang cái mông của Hồ Tiểu Thiên. Đầu mũi tên lộ bên ngoài còn có non nửa. Bởi vì mũi tên này bị lực nước cản nên tác dụng giảm đi không ít, bằng không đã tạo ra thương tổn lớn hơn, Liễu Khoát Hải nói:
- Đại nhân, tôi bắt đầu nhé?

Hồ Tiểu Thiên lại dùng lực gật gật đầu một cái.

Liễu Khoát Hải hai tay nắm lấy mũi tên, bất thình lình dùng lực rút mũi tên trên mông Hồ Tiểu Thiên làm máu theo đầu mũi tên chảy ra đầm đìa. Hồ Tiểu Thiên hét lên đầy đau đớn. Mông lớn, da không thể tự căng ngay. Sau lần này, đau càng dữ dội hơn.

Hồ Tiểu Thiên nhổ nhành cây trong miệng ra, đau đến nỗi trán toát mồ hôi. Hắn thở phào một hơi dài:
- Dùng rượu khử trùng giúp ta!

Liễu Khoát Hải mở hồ lô rót rượu mạnh lên trên. Cơn đau lần này còn kinh khủng hơn lúc nhổ mũi tên. Hồ Tiểu Thiên hét lên đau đớn, tiếng hét như tiếng lợn bị trọc tiết. Ngay cả Mộ Dung Phi Yên đứng ở đằng xa cũng mất kiên nhẫn, quay đầu lại, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên trần trục đứng trong rừng, quần tụt tới mắt cá chân, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ ửng lên, nhỏ giọng mắng:
- Vô liêm sỉ.
Nhưng lại chợt nghĩ người ta cũng không phải cố tình để nàng thấy mà là tự nàng kìm nén không được sự tò mò xem trộm người ta.

Liễu Khoát Hải dựa vào phương pháp của Hồ Tiểu Thiên dạy cho giúp Hồ Tiểu Thiên khử trùng cầm vết thương, sau đó lại dùng Kim sang dược phủ lên vết thương cho hắn.

Đường trở về thành mặc dù không còn xa, nhưng đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói lại là một sự tra tấn. Mông hắn bị thương không thể cưỡi ngựa mà chỉ có thể lựa chọn cách nằm ngang trên lưng ngựa. Mộ Dung Phi Yên mặc dù ngoài miệng gay gắt, nhưng trong lòng vẫn đặc biệt quan tâm hắn. Cố ý để tốc độ đi chậm tránh đường xóc nảy để Hồ Tiểu Thiên bớt đau.

Hai tên sát thủ bị bọn họ bắt sống, đi theo suốt dọc đường.

Vừa qua giờ Thân đã trở về tới thành huyện Thanh Vân, đã có người báo cáo tình hình của bọn họ cho huyện nha bên này.

Hứa Thanh Liêm nghe nói Hồ Tiểu Thiên gặp phục kích cũng giật mình kinh hãi. Hồ Tiểu Thiên để cho Mộ Dung Phi Yên trực tiếp giải hai tên sát thủ đến huyện nha, còn mình thì cùng Liễu Khoát Hải trở về chỗ ở.

Hồ Tiểu Thiên vừa mới về Vạn Bá Bình liền qua tìm ngay. Vạn Bá Bình vừa nghe Hồ Tiểu Thiên một mình quay về cũng không dẫn con trai lão về, vẻ mặt thất vọng. Mặc dù trong lòng lo lắng về con trai, nhưng việc đầu tiên nhất định là phải hỏi thăm tình hình vết thương của Hồ Tiểu Thiên:
- - Hồ đại nhân, ngài đây là…

Hồ Tiểu Thiên nằm bò trên giường, cái mông lúc này đã hết đau. Hắn thở dài nói:
- Trên đường bất ngờ gặp phải phục kích, đánh chết vài tên, bắt hai người.

Vạn Bá Bình quá sợ hãi nói:
- Người nào lại dám to gan như thế? Chẳng lẽ là bọn mã tặc núi Thiên Lang

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta cũng không rõ.

Vạn Bá Bình lúc này mới hỏi chuyện của con trai mình. Hồ Tiểu Thiên đem chuyện của Hắc Thạch trại hôm nay nói sơ lược một lần.

Kì thực ban nãy Vạn Bá Bình đã được bẩm báo biết con trai của mình vẫn đang bị mã tặc núi Thiên Lang giam, không khỏi thở dài nói:
- Những tên mã tặc đó đúng là lật lọng.
Việc đã đến nước này lão cũng không thể nói thêm cái gì. Lần bị thương này của Hồ Tiểu Thiên ít nhiều cũng là có nguyên nhân từ con trai lão. Vạn Bá Bình để lại một chút quà thăm hỏi, thất vọng mà đi.

Vạn Bá Bình vừa mới đi. Huyện lệnh Hứa Thanh Liêm và Huyện úy Lưu Bảo Cử đã nghe tin tức chạy tới. Mặc dù trong lòng hai người chỉ mong sao Hồ Tiểu Thiên chết mới tốt. Nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn phải làm.

Trên căn bản, có thể đứng được trong quan trường đều là người biểu diễn kĩ xảo hạng nhất. Hứa Thanh Liêm giả bộ quan tâm, vẻ mặt thương tiếc cảm kích không khác nào chính mình chịu ơn:
- Ai da, Hồ đại nhân, làm sao lại như thế? Sao lại như thế?

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, tên này này cố làm ra vẻ, lúc này nhất định là mở cờ trong bụng, nói không chừng còn đang tiếc nuối sao không bắn mình chết. Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Ta cũng không biết tại sao lại như vậy.

Huyện úy Lưu Bảo Cửu nói:
- Hồ đại nhân yên tâm, ta đã phái người đi tới Phi Ưng Cốc, cần phải bắt hết một lượt bọn lưu manh đã đánh lén Hồ đại nhân.

Hồ Tiểu Thiên lầm bầm, một lưới tóm cổ cả bọn, chờ người của ngươi phái đến, đám sát thủ kia sớm chạy mất tăm mất tích rồi, đi nhặt xác thì đúng hơn.

Hứa Thanh Liêm nói:
- Hồ đại nhân, ngài hôm nay cần ra khỏi thành làm chuyện gì vậy?

Hồ Tiểu Thiên thở dài nói:
- Một lời khó nói hết, hai vị đại nhân, cơ thể ta lúc này đang đau dữ dội, trong đầu cũng rất loạn, chi bằng chờ ta bình phục rồi hãy nói.
Hắn sẽ không nói tình hình thực tế, bằng không đám tiện nhân này được cơ hội khoe mẽ, mười phần thì tám, chín phần sẽ chỉ trích hắn tự tiện hành động.

Hai người nghe được Hồ Tiểu Thiên “hạ lệnh đuổi khách”, tự nhiên cũng trơ mặt ở lại, lại giả tình giả nghĩa an ủi Hồ Tiểu Thiên đôi câu, đơn giản là muốn hắn tĩnh dưỡng ở nhà, chuyện trong nha môn thì không muốn cho hắn hỏi.

Hồ Tiểu Thiên để cho Lương Đại Tráng thay mình đưa bọn họ ra ngoài cửa. Trong lòng thầm nghĩ, hai tên này hận không thể để mình sống trong nha môn cả đời mới phải.

Chuyện Hồ Tiểu Thiên bị thương kinh động đến không ít người. Trưởng quầy Liễu Đương Quy của Hồi Xuân Đường biết chuyện này từ đứa con trai đã tới. Ngay cả thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử không biết nghe thông tin từ đâu cũng mang theo lễ phẩm tới hỏi thăm, còn đặc biệt đem tới Kim sang dược gia truyền của nhà hắn.

Mấy người bọn họ đều đều giống nhau. Sau khi gặp mặt, tự nhiên không tránh khỏi phải hỏi han một lượt. Câu nói trước đây của Hồ Thiên không sai chút nào, thuật nghiệp có chuyên có riêng, mặc dù Chu Văn Cử không am hiểu về phương diện điều trị ngoại khoa, nhưng về phương diện trì liệu bệnh mãn tính thì lại rất có nghề. Kim dang dược mà y phối chế khá có linh nghiệm, sau khi Hồ Tiểu Thiên bôi kim sang dược mà y mang tới, cơn đau đớn lập tức biến mất, trên mông mát lạnh sảng khoái, vừa nãy còn nằm lì trên giường không cử động được, lúc này không ngờ đã có thể khập khiễng xuống giường.

Hồ Tiểu Thiên khen:
- Kim sang dược của Chu tiên sinh quả thực linh nghiệm quá! Thoa lên thì không đau nữa.

Chu Văn Cử nghe hắn khen mình, hơi ngượng ngùng. Từ lúc y đến Thanh Vân đến nay có thể nói là khắp chốn gặp khó khăn. Liên tiếp gặp phải mấy người bệnh bị mấy căn bệnh nặng tất cả đều vô phương cứu chữa. Trải qua thời gian này càng làm cho ông ta ý thức được con đường y thuật là vô bờ bến. Trước mặt vị Hồ Tiểu Thiên trẻ tuổi này càng phải khiêm nhường.

Đối với những danh y ở Thanh Vân như Liễu Đương Quy, Chu Văn Cử dĩ nhiên là nhân vật cấp tông sư. Mặc dù ông ta đã nghe lời đồn về y thuật của Hồ Tiểu Thiên. Nhưng sự tôn trọng của ông ta với Hồ Tiểu Thiên xuất phát từ ân đức mà Hồ Tiểu Thiên đối với ông ta và thân phận làm quan của hắn ở địa phương. Ngay cả ông ta cũng mơ hồ không rõ tại sao vị thần y Tây Xuyên Chu Văn Cử này đối với Hồ Tiểu Thiên lại tôn kính như thế
.

Hồ Tiểu Thiên nhắc tới vị thầy thuốc Mông Tự Tại của tộc Mông Hắc Miêu, Chu Văn Cử cũng chưa từng nghe qua người này. Quá khứ của y trên cơ bản đều là hành nghề ở vùng Tây Xuyên, rất ít đi tới biên giới Tây Xuyên. Về y thuật của Hắc Miêu chỉ nghe chứ cũng không đi sâu tìm hiểu rõ.

Liễu Đương Quy đối với Mông tự tại ngược lại có biết một chút, ông nhẹ giọng nói:
- Vị Mông tiên sinh kia là tộc nhân Hắc Miêu, lúc trước từng tọa chẩn tại kinh thành tầm mười mấy năm, bảy năm trước mới trở lại cố hương. Tộc nhân Hắc Miêu xem bệnh am hiểu lợi dụng xà trùng thảo dược, nhất là am hiểu giải độc, trước đây tôi từng có người bệnh bị xà trùng cắn, trước sau vài lần có đến Hắc Thạch trại xin thuốc của Mông tiên sinh. Vị Mông tiên sinh kia trong nóng ngoài lạnh, vài lần đều tặng ta xà dược.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hôm nay ông ta đã chính miệng nói với ta, trước đây ông là thầy thuốc làm việc tại Huyền Thiên Quán.
Bình Luận (0)
Comment