Y Thống Giang Sơn

Chương 242

An Đức Toàn lời nói xoay chuyển, lại nói:
- Tuy nhiên chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Hồ Tiểu Thiên nghe ý tứ trong lời nói của lão rõ ràng là còn có hi vọng, cuống quít chắp tay thi lễ với An Đức Toàn, nói:
- Mong lão gia tử giúp đỡ.

An Đức Toàn nheo mắt lại, đánh giá Hồ Tiểu Thiên một cái:
- Trước khiTạp gia chưa gặp Hoàng thượng cũng không dám nói chắc chắn, mặc dù là ta có thể thuyết phục Hoàng thượng buông tha ý niệm tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà Hồ Gia, nhưng cha của ngươi cũng không tránh được sẽ phải trừng phạt, về phần ngươi...

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Chỉ cần lão gia tử có thể cứu tính mạng cả nhà của tôi, Hồ Tiểu Thiên tôi kết cỏ ngậm vành sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài.

An Đức Toàn nghe hắn nói như vậy, chậm rãi gật đầu nói:
- Hãy nhớ kỹ lời này của ngươi, có phải nếu ta cứu Hồ Gia các ngươi rồi, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho ta đúng không?

Hồ Tiểu Thiên ngẩn ra, không biết An Đức Toàn muốn hắn làm chuyện khó khăn thế nào? Nhưng bất kể như thế nào hiện tại chỉ có đáp ứng trước rồi hãy nói, ngoại trừ An Đức Toàn ra, cũng tìm không được người nào có thể cứu Hồ Gia nữa. Hắn gật đầu nói:
- Vâng, tôi nguyện ý làm bất cứ việc gì cho công công ngài.

An Đức Toàn cười khặc khặc, ánh mắt đánh giá Hồ Tiểu Thiên, lộ vẻ cổ quái khó diễn tả, Hồ Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy sởn tóc gáy.

An Đức Toàn nói:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Lão liên tiếp nói ba chữ “tốt”, sau đó nói:
- Ngươi có nguyện ý vào cung hầu hạ Hoàng thượng hay không?

Hồ Tiểu Thiên lập tức hiểu ý tứ của An Đức Toàn, lão thái giám này căn bản là muốn mình theo gót lão, để hắn tự cung làm thái giám, bất kể thế nào hắn đều không nghĩ đến An Đức Toàn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, trong lúc nhất thời đầu đầy mồ hôi lạnh, nếu có thể cứu một nhà Hồ thị, dù là bảo hắn đi chết hắn cũng không chút suy xét, nhưng bảo hắn làm thái giám, Hồ Tiểu Thiên không khỏi do dự.

An Đức Toàn nhìn thẳng ánh mắt của hắn nói:
- Ngươi có nguyện ý hay không?

- Tôi...
Hồ tiểu Thiên lộ vẻ vẻ khó khăn:
- Có thể có lựa chọn khác hay không?

An Đức Toàn nói:
- Nếu ngươi nguyện ý vào cung chuộc tội cho cha ngươi, có lẽ ta có thể suy xét cứu cha mẹ ngươi giúp ngươi.
Nhìn thấy vẻ do dự của Hồ Tiểu Thiên, An Đức Toàn cười lạnh nói:
- Ta không bức ngươi, nếu ngươi không muốn, có thể mang theo mặt nạ của ngươi rời khỏi kinh thành.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Làm thái giám có phải sẽ cắt...

- Đúng!
An Đức Toàn nói như đinh đóng cột.

Trên trán Hồ Tiểu Thiên đã đầy mồ hôi lạnh.

An Đức Toàn nói:
- Kỳ thật làm thái giám có chỗ tốt của làm thái giám, ngươi có thể thân cận Hoàng thượng, được hưởng thánh ân, nếu ngươi có bản lĩnh, làm đại nội tổng quản, văn võ bá quan cũng sẽ tranh nhau nịnh bợ ngươi.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đối với Hồ Gia chúng tôi chỉ có tôi là độc đinh, hài, tôi là trở thành thái giám, chẳng phải có nghĩa Hồ Gia chúng tôi sẽ tuyệt hậu hay sao?

An Đức Toàn ý vị thâm trường nói:
- Lấy hành vi phạm tội của cha ngươi, không tránh được kết cục là giết cả nhà tịch thu tài sản, nếu thật là tru di cửu tộc, Hồ Gia các ngươi còn có thể nói đến con cháu đời sau ư?

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên còn có một tia may mắn, hắn đem Đan Thư Thiết Khoán đem ra:
- An lão gia tử. Đan Thư Thiết Khoán này chính là tiên hoàng ban thưởng cho tổ tiên Hồ Gia chúng tôi đấy.

An Đức Toàn liếc mắt nhìn Đan Thư Thiết Khoán trong tay hắn:
- Ngươi cho là dựa vào thứ này có thể bảo vệ tính mạng cha mẹ ngươi ư? Nếu Hoàng thượng nói là nó là giả, Hồ Gia các ngươi chẳng phải là thêm một tội hay sao?

Hồ Tiểu Thiên thở dài, hắn biết rằng lời An Đức Toàn đều thực tế.

An Đức Toàn nhận lấy Đan Thư Thiết Khoán, thấp giọng nói:
- Ngươi có đáp ứng hay không?
Lão ám chỉ tất nhiên chính là việc vào cung làm thái giám.

Hồ Tiểu Thiên cắn môi, từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ gặp phải thời điểm quyết định khó khăn như vậy. Cân nhắc hết lần này đến lần khác, có lẽ chỉ có như thế mới có thể cứu được một nhà Hồ thị, nếu không đáp ứng, An Đức Toàn chắc chắn sẽ không giúp hắn cứu người, không bằng trước tiên đáp ứng rồi hẵng tính toán sau. Nghĩ đến đây, hắn quyết định chắc chắn, gật đầu nói:
- Tôi đáp ứng.

An Đức Toàn mỉm cười nói:
- Hồ Bất Vi có con trai như ngươi vậy cũng là coi như là vận khí của y.
Lão sửa sang lại ống tay áo một chút nói:
- Ngươi tạm thời ở lại trong Thừa Ân Phủ, chuyện của Hồ Gia, ta sẽ nghĩ biện pháp. Bên Hoàng thượng ta sẽ nói ngươi chủ động chuộc tội cho cha, tịnh thân vào cung hầu hạ Hoàng thượng.

Hồ Tiểu Thiên giọng run run nói:
- Thật sự phải tịnh thân?

An Đức Toàn nói:
- Ngươi đi tắm đi, trở về ta sẽ giúp ngươi tịnh thân.

Hồ Tiểu Thiên nghe lão hiện tại sẽ giúp mình tịnh thân, không khỏi sợ tới mức hồn bay phách lạc, ho khan một tiếng nói:
- Công công! Không bằng chờ ông cứu cha mẹ ta ra trước, nếu ông tịnh thân ta rồi, Hoàng thượng lại không đáp ứng thả cha mẹ ta, như vậy chẳng phải ta bị cắt một cách vô ích sao?

An Đức Toàn âm trầm cười nói:
- Ngươi bây giờ còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Hồ Tiểu Thiên ta từ trước đến nay nói là làm, An lão gia tử, chỉ cần ông cứu cha mẹ ta, không nhọc ngài động thủ, tự ta sẽ tự đoạn bản thân.

An Đức Toàn cười ha hả.

Hồ Tiểu Thiên cũng cười, tuy rằng vừa rồi đáp ứng điều kiện của An Đức Toàn, nhưng hắn chẳng qua là ngộ biến tùng quyền, nếu thật sự bắt hắn tịnh thân, hắn một vạn lần không tình nguyện, bị người ta thiến làm thái giám, còn không bằng trực tiếp một đao giết hắn còn tốt hơn.

An Đức Toàn nói:
- Nam nhân đại trượng phu, một lời nói đáng ngàn vàng, nếu ngươi đáp ứng ta rồi, phải đưa ra một ít thành ý, hiện tại hối hận, chỉ sợ đã muộn.
Lão trầm giọng nói:
- Người đâu!

Không biết từ chỗ nào mà tiến ra bốn gã thái giám thân thể khoẻ mạnh, An Đức Toàn chỉ chỉ Hồ Tiểu Thiên nói:
- Bắt hắn lại cho ta, đưa vào trong Tịnh thân phòng đi.

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe lão muốn làm thật, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ, hắn cố gắng nụ cười nói:
- An lão gia tử... Dù sao ta đáp ứng ông rồi, không bằng ông để cho ta giữ bảo bối này thêm hai ngày nữa, tốt xấu cũng để cho ta có cơ hội cử hành nghi thức cáo biệt chứ.

An Đức Toàn giờ phút này vẻ mặt khá hòa ái dễ gần:
- Cắt xuống nhìn càng rõ hơn, về sau ngươi sẽ có thời gian cùng nó cáo biệt.

Bốn gã thái giám vây Hồ Tiểu Thiên lại, Hồ Tiểu Thiên làm sao có thể cam tâm bó tay bị bắt, giờ phút này trong long chỉ nghĩ tới dù liều tính mạng cũng phải bảo vệ mệnh căn của mình, hắn xoay người chạy về hướng chỗ cửa viện.

An Đức Toàn vuốt cằm nhẵn bóng, nụ cười trên mặt trở nên quỷ dị.

Bốn gã thái giám tất cả đều là cao thủ võ công, mũi chân chĩa xuống đất, động tác mau lẹ, chớp mắt đã bao vây Hồ Tiểu Thiên vào giữa. Hồ Tiểu Thiên giơ tay một quyền đánh tới thái giám đối diện, thái giám kia cũng không né tránh, đợi cho nắm đấm của Hồ Tiểu Thiên đi đến trước ngực y, đột nhiên trong ngực liền lõm xuống dưới, đem lực lượng một quyền này của Hồ Tiểu Thiên hóa thành vô hình.

Hai gã khác thái giám khác xông lên giữ chặt cánh tay hắn, Hồ Tiểu Thiên đá về phía sau, chính là đá vào dưới đũng quần của tên thái giám sau lưng kia, thái giám kia bị hắn đá một cước, trên mặt lại không chút phản ứng nào. Dù sao dưới háng cũng là không có vật gì, căn bản không sợ Hồ Tiểu Thiên đá trúng, theo phương diện này mà nói cắt vẫn có chỗ tốt.

Bốn gã thái giám tất cả đều là cao thủ võ công, bắt được Hồ Tiểu Thiên, phân chia giữ lấy cánh tay hắn, khiêng Hồ Tiểu Thiên lên.

An Đức Toàn không quên giao phó:
- Không được làm hắn bị thương!

Hồ Tiểu Thiên kêu rên nói:
- An công công, ông lấy oán trả ơn, lúc trước ta còn cứu tính mạng của ông đấy.

An Đức Toàn chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Tiểu Thiên, cười tủm tỉm nhìn mặt của hắn nói:
- Chuyện này coi như bỏ qua không nên đề cập tới, ta không chặt đứt chân phải ngươi, hiện giờ ta chỉ cắt đứt một vật nhỏ của ngươi, đã xem như hạ thủ lưu tình với ngươi rồi, đem hắn đưa đi Tịnh thân phòng.

Bốn gã thái giám đem Hồ Tiểu Thiên ra Thừa Ân Phủ, lập tức đi tới Tịnh phân phòng ở góc đối diện. Hồ Tiểu Thiên sợ hãi lớn tiếng tru lên:
- Cứu mạng! Cứu mạng!

An Đức Toàn không nhanh không chậm đi ở phía sau hắn, tựa như nhìn một con cừu non đợi làm thịt, hạ giọng nói:
- Ngươi gọi khan cả giọng cũng vô dụng, về sau ngươi sẽ minh bạch, điểm tốt của tịnh thân thật sự là đếm không hết, đúng rồi, ta họ Quyền, không phải họ An!

Tứ chi của Hồ Tiểu Thiên đều bị bốn gã thái giám khống chế, căn bản vô lực phản kháng, hai mắt nhìn bầu trời đêm đen xì như mực, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi đau buồn, mẹ nó chứ, lão tử đi vào trên thế giới này chẳng lẽ chính là vì làm thái giám hay sao? Còn si tâm vọng tưởng phải cứu vớt Hồ Gia, kết quả là liên lụy mệnh căn của mình đều không bảo đảm. Hồ Tiểu Thiên thật sự cảm thấy tuyệt vọng, nếu mệnh căn tử bị cắt đứt, cả đời này của mình còn có lạc thú gì đáng nói nữa.

Mấy người dọc theo ngõ Tỏa Vân chậm rãi đi về hướng Tịnh thân phòng, lão thái giám Quyền Đức An không nhanh không chậm đi theo sau, nhưng bỗng nhiên lúc đó, hai mắt ảm đạm của lão đột nhiên sáng ngời, thấy trong bóng tối có hai điểm hàn quang lao nhanh dường như đang phóng tới ngực của lão.

Con ngươi Quyền Đức An chợt co rút lại, chiếc lưng vốn còng xuống đột nhiên thẳng tắp, tay phải tại trong hư không vung lên, một cỗ chưởng lực vô hình thổi quét mà đi, không khí xung quanh bị cổ lực đạo mạnh mẽ này áp bức mở ra, giống như sóng đánh sang hai bên, mũi tên lông vũ đang lao đi vun vút gặp phải lực lượng cường đại này, tốc độ lập tức giảm bớt.

Chíu!! Một mũi tên lông vũ màu đen theo phía bên phải hình cung bắn ra, lách qua chưởng lực ngăn trở của Quyền Đức An, sau đó theo đường cong bên cạnh bắn về phía cổ họng của Quyền Đức An.

Hai hàng lông mày lão thái giám hơi hơi nhăn lại, thầm khen một tiếng “tiễn pháp giỏi”, tay trái trên không trung đánh ra một trảo, vững vàng đem mũi tên lông vũ chụp vào lòng bàn tay, một mũi tên này kình đạo mười phần, tuy rằng bị Quyền Đức An bắt được, lông đuôi màu đen vẫn đang kịch liệt run rẩy, như một con cá liều mạng giãy dụa.

Quyền Đức An hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải vung lên, ống tay áo bắn trên trống đá trước cửa, trống đá tuy rằng không lớn nhưng cũng có ba trăm cân, trọng lượng không hề bình thường, nhưng lại nhẹ tênh phá không bay lên, không thấy Quyền Đức An dùng sức như thế nào, chỉ thấy trống đá kia bắn tới phương hướng người bắn tên ẩn thân, trống đá kia mang tốc độ cực nhanh xé rách bầu trời đêm phát ra tiếng sấm nổ mạnh.

Hồ Tiểu Thiên chứng kiến lão thái giám thần uy như thế, lúc này không ngờ quên cả kêu cứu, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn phương hướng mà trống đá bay đến, nếu có người bị trốngđá này đánh trúng chẳng phải là tan xương nát thịt sao. Theo ba mũi tên lông vũ kia hắn mơ hồ đoán được rất có thể là Triển Bằng đã tới cứu giúp, không khỏi âm thầm lo lắng cho Triển Bằng.

Trống đá va chạm trên tường, phát ra một tiếng nổ mạnh, tường vây bị đánh trúng ầm ầm sụp đổ, gạch đá bay khắp nơi bắn tung tóe, trong lúc nhất thời khói bụi tràn ngập. Trong bụi mù bay ra một bóng đen, một tay rút ra mũi tên, nhanh chóng kéo cung, chỉ nghe dây cung vang không ngừng, liên tiếp tựa như bắn liên hồi ra bảy mũi tên, bảy mũi tên đều không ngoại lệ tất cả đều bắn về phía Quyền Đức An.

Quyền Đức An thở dài, ống tay áo như mây đen thổi quét mà đi, bảy mũi tên lông vũ chui vào trong tay áo giống như đá chìm đáy biển. Quyền Đức An đứng trong gió, dáng người khô gầy, lưng hơi gù, làm cho người ta không khỏi có chút bận tâm, lão dường như bất cứ lúc nào đều có thể bị một trận gió thổi ngã, song khi ngươi thấy được ánh mắt sắc bén của lão, ngươi lập tức sẽ ý thức được trong cơ thể khô gầy như vậy ẩn chứa lực lượng lớn như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment