Y Thống Giang Sơn

Chương 257

Tiểu Cao Tử đi theo bên cạnh cũng gật đầu.

Hồ Tiểu Thiên cười cười không nói gì, hắn phát hiện thái giám quả nhiên suy nghĩ khác với người bình thường, loại người như bọn chúng thường rất nhạy cảm đối với nguy hiểm, hơn nữa đa số tính tình đều nhỏ nhen, có thù tất báo. Hồ Tiểu Thiên dù chỉ mới ở trong cung một thời gian ngắn nhưng đã hiểu rõ tính cách của đám thái giám này, lúc đầu kết oán với Lâm Bính Thanh, gần đây thì đắc tội Vương Đức Thắng, dù chẳng phải việc gì lớn nhưng bọn chúng chắc chắn đều đã ghi hận trong lòng, chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để trả thù mình, Tiểu Đặng Tử nói cũng không sai, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.

Quyền Đức An đưa mình vào cung đã lâu nhưng lại không giao cho mình bất cứ nhiệm vụ nào cụ thể, có vẻ như ngoài việc do mình chưa luyện thành công phu “Đề âm súc dương”, lí do quan trọng hơn là vì muốn mình trải nghiệm sự âm hiểm trong hoàng cung.

Buổi trưa, Hồ Tiểu Thiên đến Ngọc Uyên Các gặp Tào Thiên Sơn, sau vụ lật bài ngửa ở lần gặp mặt đầu tiên với Tào Thiên Sơn, hắn đã cùng Phí Thúy Đường và Đào Lý Viên hợp tác chặt chẽ, trước sau như một, chỉ có điều Hồ Tiểu Thiên không cùng lúc liên hệ nhiều nhà cung cấp giống như Vương Đức Thắng mà chỉ liên hệ với duy nhất Tào Thiên Sơn. Hồ Tiểu Thiên căn bản không quan tâm đến những lễ vật của bọn thương nhân này, chuyện quan trọng trước mắt là phải hoàn thành thật tốt công việc, khiến cho Lưu Ngọc Chương hoàn toàn tín nhiệm mình.

Tào Thiên Sơn cũng là người thông minh, y nhận ra vị thái giám mới nhậm chức này dã tâm rất lớn, không phải là hắn không cần lợi ích, mà vì lợi ích do mình cung cấp, hắn căn bản không thèm để vào mắt. Trong khoảng thời gian này Tào Thiên Sơn cũng cung cấp rau quả thỏa đáng cho hoàng cung, không phụ tín nhiệm của Hồ Tiểu Thiên, địa vị của y trong giới thương nhân không thể nghi ngờ đã tăng lên đáng kể. Mỗi lần gặp mặt, Tào Thiên Sơn cũng không dây dưa dài dòng, nhận danh sách từ Hồ Tiểu Thiên xong liền lập tức rời đi.

Theo thường lệ, Ngọc Uyên Các chuẩn bị một bàn tiệc thật lớn cho hắn, Hồ Tiểu Thiên đối với việc đãi khách này cũng không từ chối, bình thường hắn sẽ cùng Tiểu Trác Tử, Tiểu Đặng Tử ăn một bữa no nê. Nhưng hôm nay hắn lại bảo hai người bọn họ đi trước, bởi vì Mộ Dung Phi Yên theo đúng ước hẹn đã đến đây.

Lần này gặp lại Mộ Dung Phi Yên, khí sắc của nàng rõ ràng tốt hơn lúc trước rất nhiều, nàng mặc bộ võ phục màu xanh đậm, đi giày đen đế mỏng, tư thế hiên ngang. Chứng kiến Mộ Dung Phi Yên không còn tiều tụy như ngày trước, vẻ mặt Hồ Tiểu Thiên không khỏi lộ ra một tia vui mừng.

Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc, nàng cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thương tiếc, tuy rằng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc nam nữ ân ái, nhưng cũng hiểu rõ đối với nam nhân, bị hoạn là một mất mát lớn đến thế nào. Nàng muốn an ủi Hồ Tiểu Thiên, nhưng lại không biết nên an ủi sao cho phải, tâm tình bây giờ có thể nói là cực kì mâu thuẫn.

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Phi Yên, đến đây, mau ngồi đi!

Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy trên bàn đầy món ngon, hạ giọng nói:

- Xem ra cuộc sống trong cung của huynh cũng không tệ.

Hồ Tiểu Thiên cười ha hả một tiếng, đứng dậy đem cửa phòng đóng lại, đi qua kéo cánh tay Mộ Dung Phi Yên, mời nàng ngồi xuống. Mộ Dung Phi Yên vốn định kháng cự lấy lệ một chút, nhưng ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu liền bị nàng gạt bỏ, nàng bây giờ không đành lòng cự tuyệt Hồ Tiểu Thiên bất cứ chuyện gì, nàng lo lắng bất cứ hành động gì của mình đều có thể sẽ khiến Hồ Tiểu Thiên cảm thấy bị tổn thương.

Hồ Tiểu Thiên rót cho nàng một chén rượu, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, sẽ không ai tới quấy rầy chúng ta đâu.

Mộ Dung Phi Yên ừ một tiếng. Nếu là hồi trước, nàng nhất định sẽ nghi ngờ Hồ Tiểu Thiên không có ý tốt, nhưng bây giờ nghe Hồ Tiểu Thiên nói những lời này, trong lòng nàng chỉ cảm thấy mất mát một cách khó hiểu, có lẽ tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.

Hồ Tiểu Thiên nâng chén rượu lên cùng Mộ Dung Phi Yên cạn ly rồi nói:

- Bỗng nhiên ta có cảm giác giữa chúng ta đã xa lạ đi rất nhiều.

Mộ Dung Phi Yên chậm rãi đặt chén rượu xuống, chủ động cầm lấy bình rượu rót một chén đầy cho hắn:

- Sao huynh lại có cảm giác như vậy?

Hồ Tiểu Thiên nói:

- Nhớ hồi trước chúng ta mỗi lần thấy mặt nhau là lại đấu võ mồm. Cho dù ta nói cái gì, muội cũng cãi ngược lại, thậm chí không ngại sử dụng quyền cước đối với ta, cực kì hung ác. Hiện tại thì bất kể ta làm cái gì, nói cái gì, muội cũng một mực thuận theo. Thật sự cũng không biết là do muội thay đổi hay là do ta đã thay đổi.

Sau khi nói xong, hắn lại giả vờ giả vịt thở dài tiếp tục:

- Có lẽ là ta đã thay đổi!

Vẻ mặt toát ra sự ảm đạm.

Mộ Dung Phi Yên không chịu nổi vẻ mặt này của hắn, ánh mắt mất mát nhìn về Hồ Tiểu Thiên, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn, nàng cắn cắn môi anh đào, chủ động nắm lấy tay phải của Hồ Tiểu Thiên nói:

- Huynh không thay đổi, trong lòng muội huynh chưa bao giờ thay đổi.

Hồ Tiểu Thiên nhìn ánh mắt trong sáng chân thành của Mộ Dung Phi Yên, trong lòng cảm động vô cùng, hắn thấp giọng nói:

- Phi Yên, hồi trước muội thường xuyên mắng ta là tên vô sỉ hạ lưu, chẳng lẽ hiện tại trong lòng muội vẫn nghĩ ta là dạng người đó?

Mộ Dung Phi Yên dùng sức lắc đầu nói:

- Không phải, hồi trước dù muội miệng chửi như vậy, nhưng trong thâm tâm, muội chưa bao giờ thực sự giận huynh, tuy rằng huynh thường xuyên nói những lời vô sỉ... nhưng ta... ta thật ra...

- Thật ra như thế nào?

Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy Mộ Dung Phi Yên hai má ửng hồng, thẹn thùng vô hạn, không khỏi lòng hươu dạ vượn, lúc này đừng nói “Đề âm súc dương” gì đó, hắn thậm chí so với bình thường còn hưng phấn hơn nhiều, nếu bây giờ đứng dậy, chỉ sợ mọi người đều nhận ra hắn là thái giám dỏm.

Mộ Dung Phi Yên thẹn thùng nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Huynh vẫn đáng ghét như vậy.

Hồ Tiểu Thiên lại thở dài, buông bàn tay thon mềm của Mộ Dung Phi Yên ra, nói:

- Ta hiểu được, sở dĩ hiện tại muội nói với ta những lời như vậy, đơn giản là bởi vì muội thương hại ta, ta bây giờ làm gì có tư cách để muội thích? Ta thậm chí còn chẳng được tính là một nam nhân chân chính.

Mộ Dung Phi Yên nghe hắn nói như vậy, cho là mình đã vô ý động chạm đến lòng tự ái của hắn, gấp rút đến mức hai mắt đều đỏ lên, nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên buồn rầu đứng dậy, dường như có ý định rời khỏi. Mộ Dung Phi Yên bỗng nhiên lấy hết dũng khí, đuổi theo sau, ôm chầm lấy thân thể của Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên căn bản cũng chỉ giả vờ một chút, hắn cũng không nghĩ đến Mộ Dung Phi Yên sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy. Bị Mộ Dung Phi Yên từ phía sau ôm lấy, cảm giác thân thể mềm mại của nàng bao bọc lấy chính mình, sau lưng còn có hai gò bồng đảo ép chặt, cảm giác co giãn đàn hồi, thật là thoải mái không nói nên lời, tiểu huynh đệ cũng lập tức cứng lại.

Sau lại nghe Mộ Dung Phi Yên nức nở nói:

- Tiểu Thiên... Muội thề, muội không phải là đang thương hại huynh, kỳ thật... Kỳ thật muội đã thích huynh từ trước, bất kể huynh sống hay chết, Phi Yên đã quyết định sẽ ở bên huynh, lần này từ Thanh Vân đi đến Kinh Thành, Phi Yên đã quyết định, nếu như huynh chết, muội cũng quyết sống một mình.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên rất cảm động, hắn thấp giọng nói:

- Nhưng... nhưng ta hiện giờ đã trở thành một thái giám.

- Vậy thì sao? Chỉ cần trong lòng huynh có muội, Phi Yên cũng sẽ một lòng một dạ với huynh, vĩnh viễn không thay đổi.

Mộ Dung Phi Yên nói xong lời này, nước mắt của nàng đã khiến lưng Hồ Tiểu Thiên thấm ướt.

Hồ Tiểu Thiên căn bản còn đang do dự có hay không nói ra bí mật mình vẫn chưa bị hoạn, giờ nghe Mộ Dung Phi Yên nói lời này, một chút do dự cũng không còn, hắn xoay người lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của Mộ Dung Phi Yên, đột nhiên đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lồng ngực, cúi người xuống, dán chặt môi mình vào đôi môi đỏ thắm của nàng. Cơ thể mềm mại của Mộ Dung Phi Yên run lên, cảm nhận thân thể nóng rực của Hồ Tiểu Thiên, cả người như bị hòa tan bởi nụ hôn nồng nhiệt của hắn, đầu óc trở nên trống rỗng, mơ mơ màng màng, thân thể mềm mại bị Hồ Tiểu Thiên ép lên tường, môi anh đào đã bị hắn hoàn toàn công hãm.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy thân thể mình bị một vật cứng chọc vào, Mộ Dung Phi Yên theo bản năng liền vươn tay ra, nàng vốn tưởng rằng Hồ Tiểu Thiên mang theo một đoản đao hay con dao găm nào đó, định đem nó vứt qua một bên, nhưng vừa mới chạm vào, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, trong đầu vẫn chưa kịp phản ứng, đã buột miệng hỏi trước:

- Cái gì thế này?

Hồ Tiểu Thiên bắt lại bàn tay thon mềm của nàng, để cho nàng sờ cẩn thận một chút, rồi ở bên tai nàng nói:

- Mệnh căn tử của ta.

Mộ Dung Phi Yên mở trừng hai mắt, vẫn đang không hiểu rốt cuộc hắn có ý gì, cúi đầu nhìn xuống, đến khi nàng nhìn thấy rõ tiểu huynh đệ dưới háng Hồ Tiểu Thiên, khuôn mặt lập tức đỏ bừng xấu hổ, môi anh đào mở ra định hét ầm lên, may mà Hồ Tiểu Thiên đã đoán trước được phản ứng này, không đợi nàng kêu ra tiếng, liền lấy tay che lại miệng nàng, ngón tay dựng thẳng trước môi:

- Xuỵt!

Mộ Dung Phi Yên tròn xoe đôi mắt, nàng sống đến bây giờ cũng chưa từng trải qua việc nào xấu hổ như vậy, nàng dù là không hiểu rõ cơ thể nam nhân, nhưng lúc này cũng hoàn toàn minh bạch, Hồ Tiểu Thiên căn bản là không hề bị hoạn, hắn chính là một tên thái giám dỏm. Trong thâm tâm nàng đầu tiên là thấy vui mừng may mắn, sau đó cảm thấy xấu hổ, cuối cùng là thẹn quá hóa giận, cái tên này hạ lưu vô sỉ này, không ngờ lại dám lừa nàng như vậy, nàng muốn thoát khỏi lồng ngực của Tiểu Thiên, hung hăng giáo huấn cho hắn một trận, nhưng thân thể lại mềm nhũn, không có chút sức lực phản kháng nào, không biết có phải tại thân thể vẫn chưa bình phục hoàn toàn không? Kỳ thật khí lực hiện giờ của Hồ Tiểu Thiên so với quá khứ đã có cách biệt một trời một vực, sau khi lão thái giám Quyền Đức An truyền cho hắn mười năm công lực, nếu chỉ luận về nội lực, hắn mạnh hơn so với Mộ Dung Phi Yên rất nhiều.

Hắn thấp giọng nói:

- Muội đừng kêu, ta sẽ đem những chuyện đã xảy ra dần dần kể lại cho muội nghe.

Mộ Dung Phi Yên gật gật đầu, Hồ Tiểu Thiên bỏ tay khỏi môi nàng, nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Mộ Dung Phi Yên, trong lòng hắn không kiềm chế được, hắn ở trong hoàng cung lâu như vậy, phải giả vờ làm thái giám một thời gian dài, tinh lực không có chỗ phát tiết, giờ có chút không thể khống chế nổi, lại cúi đầu xuống, hôn đôi môi anh đào của Mộ Dung Phi Yên.

Mộ Dung Phi Yên không nghĩ tới hắn lại dám tiếp tục hôn mình, vốn định kháng cự, nhưng Hồ Tiểu Thiên dường như có ma lực nào đó, làm cho nàng mất hết khả năng phản kháng, Mộ Dung Phi Yên vất vả lắm mới giãy ra được khỏi hắn, nhỏ giọng nói:

- Cái tên vô lại… huynh ức hiếp ta…
Bình Luận (0)
Comment