Y Thống Giang Sơn

Chương 266

Thất Thất nói:
- Ta đã nói có một ngày ta sẽ làm ngươi hối hận.

Hồ Tiểu Thiên đảo đôi mắt không nói gì.

Thất Thất nói:
- Sao ngươi không nói?

Hồ Tiểu Thiên dứt khoát nhắm mắt lại.

Thất Thất giận dữ nói:
- Hay cho tên Hồ Tiểu Thiên, giả câm điếc với ta.
Nàng dùng lực đẩy bả vai Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên lắc qua lắc lại trên xà nhà, giống như treo trên cây liễu vậy.

Thất Thất cảm thấy có hứng thú, liên tiếp đẩy vài lần. Hồ Tiểu Thiên vẫn giả câm điếc, con nha đầu này chơi thật quá nặng, lão tử không để ý ngươi, cho ngươi buồn chết đi.

Thất Thất thấy Hồ Tiểu Thiên không màng đến mình nên cảm thấy ủ ê. Dừng lắc hắn lại, nàng nói:
- Con người ngươi không có lương tâm, nếu không phải là ta nói tình cảm trước mặt phụ vương, nhà họ Hồ các ngươi đã bị giết hết rồi.
Thấy Hồ Tiểu Thiên vẫn không nói, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được, ngươi không nói, ta lại dùng Thất Nhật Đoạn hồn châm đánh ngươi.

Hồ Tiểu Thiên vừa nghe câu này, sợ quá vội mở mắt ra:
- Ai không có lương tâm đây, lúc trước là ai vất vả đưa cô đến Tiếp Châu? Là ai xả thân cứu cô thoát khỏi lũ sói? Là ai lấy oán báo ân, dùng độc châm phóng ta?

Đôi mắt Thất Thất long lanh nhìn Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thì ra ngươi không phải là câm điếc, có thể nói chuyện.

- Cô mới câm điếc? Bố đây biết cô tám đời nấm mốc rồi.

Thất Thất bị câu này của Hồ Tiểu Thiên dọa sợ, giơ tay che miệng:
- Ôi! Ngươi muốn làm cha ta sao? Hồ Tiểu Thiên ơi Hồ Tiểu Thiên, ngươi thật là to gan làm loạn, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có biết câu vừa rồi là phạm thượng bất kính không? Chỉ dựa vào câu vừa rồi ta bẩm rõ phụ vương sẽ chém hết cả nhà họ Hồ ngươi.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta hiện tại sống không bằng chết, cùng lắm cô chặt đầu ta, mười tám năm sau, ta vẫn là một hảo hán.
Hắn đoán Thất Thất sẽ không gây khó dễ cho mình nữa.

Thất Thất cười nói:
- Thực không nhận ra, ngươi vẫn có chút khí phách.

- Ta có chính là khí phách!

Thất Thất nói:
- Có khí phách cũng vô dụng, thức thời mới là tuấn kiệt.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Rốt cuộc cô muốn gì, ta hiện tại đã thảm như vậy, cô còn như âm hồn đối phó với ta, mẹ nó chứ có phải kiếp trước ta trêu chọc cô không?

Thất Thất nghe hắn mắng như vậy không những tức giận mà còn cảm thấy kỳ lạ, chớp chớp mắt nói:
- Hồ Tiểu Thiên, nói cho ngươi một bí mật, không biết tại sao, thấy ngươi xui xẻo, ta lại vô cùng vui mừng.

- Biến thái!
Hồ Tiểu Thiên mắng nhỏ.

Thất Thất đột nhiên rút ra một cây kiếm, đặt vào cổ họng Hồ Tiểu Thiên nói:
- Cuồng đồ to gan, ngươi dám mắng ta sao? Cho rằng ta không giết ngươi sao?

Hồ Tiểu Thiên nhắm đôi mắt lại nói:
- Cầu được chết, cầu được chết nhanh, cầu được thành toàn!

Thất Thất nói:
- Ngươi càng muốn chết, ta càng không để ngươi chết, ta phải tra tấn ngươi, để ngươi sống không bằng chết.

Hồ Tiểu Thiên chẳng biết làm thế nào với công chúa ngang ngược này, chỉ biết càng đáp lại cô ả, cô ả phản ứng càng mạnh. Nhắm mắt lại, muốn chém muốn giết thì tùy, lão tử không thèm để ý ả.

Khi Thất Thất đang chuẩn bị thay đổi cách tra tấn Hồ Tiểu Thiên, đột nhiên nghe thấy thái giám bên ngoài đến báo, là hoàng hậu tìm công chúa đến.

Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới biết nơi mình vào vốn không phải là cung Hinh Ninh, rõ ràng là tiểu công chúa và đám nô tỳ thái giám kia thông đồng dẫn mình tới đây, cung thất này chính là nơi ở của tiểu công chúa.

Thất Thất đáp lại một tiếng, thò tay gõ lên trán Hồ Tiểu Thiên:
- Giống như đầu gỗ, một chút cũng không chơi được. Ta đi thỉnh an mẫu hậu, ngươi đó, yên tâm mà treo ở đây nhé.

Sau khi nàng ta đi rồi, Hồ Tiểu Thiên âm thầm dùng lực, Quyền Đức An truyền cho hắn mười năm công lực, tuy chưa thông hiểu đạo lý nhưng cũng là kinh người, dây thừng này sao có thể làm khó hắn, hai cánh tay dùng lực đẩy ra ngoài, “pừng” một tiếng dây thừng đã đứt, Hồ Tiểu Thiên rơi nằm trên mặt đất. Hắn cựa hai cánh tay có phần mệt mỏi, bị treo nửa ngày trời, đầu cũng hơi sung huyết. Thấy sau màn che có để một bình trà thơm, không ngần ngại cầm lấy uống luôn, nhớ lại hành vi vừa rồi của Thất Thất, trong lòng Hồ Tiểu Thiên mắng thầm, muốn tra tấn ta sao? Lão tử chỉ là thương hại cô vị thành niên, nếu không thì ha ha…

Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, trong lòng Hồ Tiểu Thiên hoảng hốt, không ngờ Thất Thất về nhanh vậy, vội vàng ẩn nấp sau màn che.

Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, trong lòng Hồ Tiểu Thiên đã sẵn chủ ý, cô nàng làm mùng một, ta sẽ làm mười lăm, hôm nay không giáo huấn công chúa điêu toa này, cô nàng sẽ không biết lợi hại của ta. Đương nhiên hắn cũng đoán Thất Thất chỉ là đùa hắn, chứ không muốn hại hắn, nếu không nàng đã không để Quyền Đức An ra mặt giúp đỡ.

Bóng màu xanh nhạt vừa đi qua màn che, Hồ Tiểu Thiên liền xông đến, một tay nắm chặt vai của nàng, Huyền minh âm phong trảo đã chẹt cổ họng của nàng.

Khi Hồ Tiểu Thiên ôm chặt đối phương đã cảm thấy không đúng. Thất Thất tuy người không thấp, nhưng vẫn là cô gái nhỏ vị thành niên chưa phát triển sao bộ ngực này lại dậy thì như thế.

Thiếu nữ áo xanh gặp tình huống phát sinh bất ngờ khiến sợ hãi thất sắc. Nhưng nàng lập tức trấn tĩnh lại, một đôi mắt đẹp không oán giận, trên trán tràn đầy khí tiết nghiêm nghị.

Hồ Tiểu Thiên ý thức rằng mình đã bắt nhầm người, xem ra bị Thất Thất treo lâu như vậy đã ảnh hưởng đến óc phán đoán của hắn. Hắn cũng không ngờ tại sao có một thiếu nữ lạ vào trong cung thất này, cho nên mới gây ra trận ô long này, nhưng bất luận thế nào thì sự việc cũng đã làm sai.

Quần áo một người có thể mặc tùy tiện, nhưng khí tiết thì không thể ngụy trang được, trước mắt từ khí tiết của thiếu nữ áo xanh cao quý này, có thể phán đoán rằng nàng nhất định cũng là kim chi ngọc diệp của hoàng gia, kỳ thực cũng không khó đoán, có thể tùy tiện ra vào hậu cung khẳng định không phải là khuê nữ nhà bình thường. Chỉ là trước mắt Hồ Tiểu Thiên phán đoán chưa ra nàng là công chúa hay quý phi, tay phải tóm cổ nàng nói nhỏ:
- Dám kêu lên thì ta sẽ bóp chết cô!
Tên này cũng là đâm lao phải theo lao, chỉ là hiện tại không thể thả người, nên phải nói đùa với nàng.

Thiếu nữ áo xanh rõ ràng kinh ngạc, nô tài trong hoàng cung to gan như vậy nàng lần đầu tiên mới gặp. Một đôi mắt trong suốt chớp chớp, nói với Hồ Tiểu Thiên rõ rằng, nàng không kêu cứu.

Hồ Tiểu Thiện hạ giọng nói:
- Ta nhận nhầm người rồi, con nha đầu vừa nãy treo đánh ta, ta cho rằng cô là cô ả kia…
Hắn lúc này mới buông lỏng tay phải, trên cổ thiếu nữ áo xanh hằn năm dấu tay của hắn, tên này hạ thủ cũng gớm.


Thiếu nữ áo xanh thở dốc ra, nói nhỏ:
- Ngươi thật to gan, không cần tính mạng sao?
Ánh mắt nàng nhìn thấy đoạn dây thừng đứt trên mặt đất, nhớ lại lời Hồ Tiểu Thiên vừa nói, đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta tuyệt đối không có dã tâm hại người.

Thiếu nữ áo xanh nói:
- Ngươi như vậy với ta, còn dám nói không có dã tâm hại người.

Hồ Tiểu Thiên đang muốn thanh minh, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến lời nói chuyện của Thất Thất, hắn hoảng cả lên. Thiếu nữ áo xanh thấy hắn khẩn trương như vậy, định bật cười, đôi môi lộ ra ý cười cũng đủ để điên đảo chúng sinh, nhưng sau đó thấy không ổn, nàng vội kiềm chế lại.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đắc tội rồi!
Hắn bịt miệng thiếu nữ áo xanh, lui ra phía sau, tìm chỗ ẩn nấp, nhưng hắn không thuộc chỗ này, lại không có chỗ nào để nấp. Hắn tìm tới tìm lui, ánh mắt dừng lại trên giường ngọc, không phải là nằm trên giường mà là muốn chui nấp dưới giường.

Thiếu nữa áo xanh nhìn ra ý đồ của hắn, hừ hừ vài tiếng, dường như muốn nói gì, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên theo ánh mắt của nàng, nhìn bên trong còn có một cánh cửa, thế là đem thiếu nữ áo xanh tiến vào. Sau khi vào mới thấy đây là một thư phòng, bốn bức tường thư phòng đều sắp đầy giá sách. Gần tường phía tây có một thang gỗ thông lên lầu các, Hồ Tiểu Thiên áp giải thiếu nữ áo xanh trèo lên lầu các kia.

Vừa mới nấp xong, đã nghe thấy Thất Thất dẫn mấy tên cung nữ thái giám bước vào, nhìn thấy dây thừng đứt trên dất, Thất Thất vô cùng kinh hãi, nàng ngạc nhiên nói:
- Tiểu tử kia đâu rồi? Các ngươi thả hắn ra sao?

Vài tên cung nữ thái giám cuống quýt quỳ xuống, giải thích:
- Tiểu công chúa, vừa rồi chúng thần đều cùng ngài đi gặp hoàng hậu, chúng tôi cũng không biết hắn sẽ tháo chạy.

Thất Thất rõ ràng cụt hứng, dậm chân nói:
- Một chút cũng không được chơi, định muốn chơi đùa với tên tiểu thái giám này, lại bị hoàng hậu làm rối cả lên.

Một tên tiểu thái giám hiến kế nói:
- Tiểu công chúa, chi bằng chúng thần đến Ti Uyển Cục lại bắt hắn về đây, để tiểu công chúa vui đùa.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy trong lòng mắng thầm, chơi cái đầu ngươi, lão tử không phải là đồ chơi, có gì để chơi đâu? Miệng thiếu nữ áo xanh dù bị hắn bịt, nhưng đối thoại bên dưới vẫn nghe rõ, đôi mắt đẹp nhìn Hồ Tiểu Thiên lộ ra ý cười, như là thông cảm chuyện xui xẻo mà tên tiểu thái giám này gặp phải.

Thất Thất bĩu môi:
- Không chơi nữa, lát nữa cô cô sẽ đến gặp ta, để cô cô nhìn thấy thì không ổn.

Tến thái giám nói:
- An Bình công chúa nói sẽ qua, nhưng không biết sao vẫn chưa tới.

Hồ Tiểu Thiên nghe thấy bốn chữ An Bình công chúa trong lòng không khỏi rung động. Hắn sớm nghe nói tên vị công chúa này là từ miệng của chu vương Long Diệp Phương. Biết An Bình công chúa là em ruột của chu vương Long Diệp Phương, nhưng không ngờ lại gặp nàng trong tình cảnh như thế này. Tay của hắn buông ra khỏi môi công chúa An Bình, ra hiệu nàng đừng nói chuyện. Thực ra Hồ Tiểu Thiên đã chuẩn bị mệnh do trời, nếu quả thực An Bình công chúa kêu lớn, hắn chỉ còn giơ tay chịu trói thôi.

Đôi mắt An Bình công chúa nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng như sao sáng trong đêm, dường như không trách hắn vô lễ. Trước mặt công chúa, Hồ Tiểu Thiên cảm thấy xấu hổ, người khác càng khoan dung cao thượng, càng lộ ra đê tiện xấu xa của mình, đối với hiện tại thì quá rõ ràng rồi. Nhưng An Bình công chúa này và Thất Thất đều là dòng chính hoàng tộc, sao lại chênh lệch nhau lớn vậy.

Thất Thất là nha đầu không chịu ngồi yên, ở bên dưới bước qua lại không ngừng, sốt ruột nói:
- Cô cô sao vẫn chưa tới, các ngươi ra ngoài xem sao.

Một đám người lại đi ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment