Y Thống Giang Sơn

Chương 29

Mộ Dung Phi Yên bởi vì mấy lời của lão đại phu của Dịch Nguyên Đường mà ù ù cạc cạc từ từ lạc vào trong sương mù, trong lòng thầm nghĩ:

- Hắn mà hiểu được cái gì gọi là y thuật sao ? Hắn mà trượng nghĩa ra tay giúp đỡ mọi người ? Là hắn á ? Nếu người khác nói hắn ỷ thế hiếp người thì ta còn tin, chứ nói hắn trị bệnh cứu người thì trừ phi là mặt trời mọc lên từ thì may ra còn có tí ti gọi là phần trăm cơ hội.

Hồ Tiểu Thiên ngồi xổm xuống trước mặt một gã tù phạm, vẻ mặt đầy âm hiểm nhìn tên tù phạm đang ngắc ngư trước mặt mình, tên tù phạm kia đúng là kẻ mà tối hôm qua bị hắn dùng ống trúc đâm chọt yết hầu, tên tù phạm này hiển nhiên là cũng nhận ra Hồ Tiểu Thiên tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, trong lòng hắn lúc này căm tức Hồ Tiểu Thiên tới cực điểm, trừng mắt hung dữ nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên.

Hồ Tiểu Thiên thở dài, vỗ tay lên mặt tên tù phạm mà nói đầy vẻ thương cảm :

- Thời đại này đúng là làm cái gì cũng không dễ dàng a, trộm cắp thì đơn giản là vì cầu tài lộc, phú quý, 2 vị phi tặc đây lại có thể vì cầu tài phú mà vứt bỏ tính mạng của mình thì dường như có chút không đáng thì phải? "

Hai gã phi tặc liếc mắt nhìn nhau sau đó cả 2 đồng thời hung dữ nhìn về Hồ Tiểu Thiên, tên phi tặc cổ họng không bị tổn thương trên mặt đầy râu quai nón mọc lún phún gào lớn:

- Muốn giết cứ giết, đừng có nói linh tinh!

Hồ Tiểu Thiên cười ha ha, biểu hiện đặc biệt kiên cường tối hôm qua của tên phi tặc này xem ra là một kẻ có chút tâm huyết với nghề phi tặc a, đã lâu như vậy rồi mà không có chút dấu hiệu nhún nhường nào. Hắn khinh thường nói :

- Nửa đêm các ngươi xông vào Thượng thư phủ, rõ ràng là muốn mưu hại tánh mạng ta, coi như là giết 10 người như các ngươi cũng không đủ đền mạng cho ta. "Mộ Dung Phi Yên ở 1 bên nghe thấy thế thầm than khổ không thôi, thằng này quả nhiên nói hươu nói vượn chém gió linh tinh, nghĩ 1 đằng nói 1 kiểu hành động lại là 1 kiểu khác nữa, hai gã phi tặc này mặc dù có tội nhưng tội không đáng chết mà hắn lại đứng nói như là trọng án có thể huyết sát gia tộc vây.

Tên phi tặc cười lạnh nói:

- Cho dù ta có gây ra họa lớn thì sao chứ? Dựa theo luật của Đại Khang chúng ta thì tội của chúng ta gây ra tội còn chưa đáng chết.

Hồ Tiểu Thiên gấp cái quạt đang phe phẩy trong tay lại đánh bép 1 cái, chậc chậc khen :

- Xem ra ngươi cũng hiểu chút ít pháp luật, không phải dạng thiếu hiểu biết về pháp luật nhỉ, vậy thì càng phiền toái hơn rồi nha, người hiểu biết như vậy mà còn phạm pháp thì tội càng nặng thêm 1 bậc nữa, vốn là các ngươi đang có hi vọng giữ được mạng sống, nhưng mà xem ra ... chậc chậc... Hiện tại chỉ có thể còn đường chết mà thôi.

Vừa nói Hồ Tiểu Thiên vừa suýt xoa ra vẻ như đang thương tiếc cho 2 tên phi tặc, tên phi tặc biết rõ đây là Hồ Tiểu Thiên đang đe dọa, hừ hừ một tiếng rồi ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta chỉ là đang cảm thấy tiếc cho các ngươi mà thôi, từ đầu năm tới giờ phi tặc thật sự hiểu được luật pháp đúng là không có nhiều, tuy rằng không biết hai vị là ai thế nhưng là ta cũng có thể nhìn ra hai vị hẳn là nhân vật nổi tiếng trong giới phi tặc a, nhìn hai vị là biết rồi chẳng những trẻ tuổi anh tuấn võ công cao cường, đã giỏi như vậy mà còn đọc thông viết thạo tinh thông pháp luật nữa chứ. Chậc chậc... Chỉ có đã học qua pháp luật, hiểu pháp luật thì mới có thể biết mình nên làm thế nào để lợi dụng những kẽ hở của pháp luật mà chui vào trộm cắp. Hai người các ngươi mặc dù là kẻ trộm nhưng mà cùng phi tặc bình thường hoàn toàn khác nhau, các người có suy nghĩ của mình. Dùng trí thông minh của các ngươi hoàn toàn có thể dựa vào nghề trộm cắp mà có khai mở 1 môn gọi là "PHI TẶC HỌC" thậm chí có thể xây dựng được 1 đế chế trộm cắp thuộc về riêng các ngươi đó. Ây dà chỉ nghĩ đến thôi mà ta cũng cảm thấy các ngươi thực sự là những kẻ giỏi giang a, nhưng mà... Chỉ tiếc là lần này các ngươi... Những tên phi tặc vĩ đại lại bị lật thuyền trong chiếc mương nho nhỏ này, ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc cho tài năng của các ngươi a... Àiiiiiiiiiiii đúng là số phận mà." Vừa nói Hồ Tiểu Thiên vừa nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt mà thở dài đầy vẻ tiếc nuối.

Mộ Dung Phi Yên đứng bên cạnh nghe hết những lời vừa rồi mà cảm thấy dở khóc dở cười, tên Hồ Tiểu Thiên này làm sao lại có thể làm ra bộ dạng như vậy chứ, những lời này của hắn đúng là lần đầu tiên Mộ Dung Phi Yên được nghe, rõ ràng đây là Hồ Tiểu Thiên đang ca ngợi 2 tên phi tặc mà chứ có chút nào gọi là luận tội đâu, nghe ý tứ ở trong lời nói của hắn thì dường như hắn đang cảm thấy tiếc hận cho 2 tên phi tặc thất thủ mà bị bắt này.

Hai gã phi tặc dứt khoát bảo trì trầm mặc mà không nói một lời.

Hồ Tiểu Thiên lại nói : "Với đầu óc của các người thì vốn không nên để người khác lợi dụng mới phải, các ngươi tự cho mình là anh dũng nghĩa khí sao? Nhưng mà các ngươi lại không biết tối hôm qua khi mà các ngươi lẻn vào nhà ta, ta đã được người ta tiết lộ tin tức, nếu không ta làm sao có thế phát hiện ra các ngươi lẻn vào trước tiên chứ?"

Mộ Dung Phi Yên mở trừng hai mắt, Hồ Tiểu Thiên đã sớm nhận được tin tức sao? Tối hôm qua đã biết tin vậy mà hắn sao lại không nói ra chứ? Tên tiểu tử hỗn đản này quả nhiên là đã biết rõ tình hình nhưng không thèm báo cáo, chút nữa ngươi chờ đó chờ ta tính sổ với ngươi như thế nào. Vừa nói Mộ Dung Phi Yên vừa hận không thể xông tới mà tóm cổ Hồ Tiểu Thiên vặn răng hỏi tội hắn.

Ánh mắt Hai gã phi tặc cũng trở nên kinh ngạc, căn bản chính là Hồ Tiểu Thiên há mồm nói bậy chẳng may chó ngáp phải ruồi làm hai tên phi tặc rối trí. Nhưng mà lần này lời nói dối của hắn lại đạt được độ tin cậy cực cao, hai gã phi tặc cũng đang cảm thấy kỳ quái. Vì sao mà tối hôm qua khi hành động của bọn hắn còn chưa bắt đầu thì đã bị phát hiện trước rồi? Sau khi dùng ống trúc đâm thủng cửa sổ giấy đang chuẩn bị thổi dâm(Dg??) hương vào bên trong thì đã bị người ta tóm lấy ống trúc đâm ngược về cổ họng mình. Vì sao đối phương lại có thể đi trước một bước ? Hóa ra là mất công hì hục chuẩn bị cả buổi tối nhưng cuối cùng lại vì bị bán rẻ mà trở thành cua trong rọ sao?

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ta biết được cảm giác của người bị bán đứng thật không dễ chịu chút nào, kỳ thực trong lòng ta cũng không có chịu nổi, người kia cố ý để lộ ra tin tức cho ta, sau đó lại để cho ta tập hợp toàn bộ gia đinh trong phủ toàn lực đi bắt các ngươi, mà hắn thừa dịp lúc chúng ta toàn lực lực chú ý tập trung vào các người, trộm đi bảo bối trong nhà của chúng ta, rồi tiện tay nổi lửa đốt đi nhã hiên nơi bọn ta đàn ca nhảy múa, ở điểm này thì ta nghĩ tất cả chúng ta đều là người bị hại".

Hai gã phi tặc đồng thời cắn chặt răng mím chặt môi nắm chặt tay hai mắt trợn trừng, hiện tại kẻ lừa chúng vào tù chính là kẻ đã sắp đặt toàn bộ chuyện này, giờ muốn thoát thân đã là chuyện không tưởng rồi.

Hồ Tiểu Thiên thấy thái độ của hai tên phi tặc như vậy, phe phẩy chiếc quạt tiến lại : Không bằng chúng ta cùng làm giao dịch!".

Tên phi tặc mặt đầy râu quai nón hừ lạnh :" Ngươi đừng vội dùng lời ngon ngọt mà dụ dỗ bọn ta, ngươi đừng coi bọn ta là tiểu hài tử ba tuổi mà đem ra lừa gạt."

Hồ Tiểu Thiên gấp chiếc quạt đang phe phẩy lại, bực tức chỉ thẳng vào mặt tên râu quai nón mà mắng xối xả đầy những lời đầy đạo nghĩa : "Các người phải hiểu rõ ràng rằng ta là con người rất biết đạo lý, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, chẳng qua ta muốn làm rõ lời khai của các người, vụ án này nếu như không tìm ra được thủ phạm, Hồ gia chúng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, các ngươi hẳn cũng nên biết cha ta là người thế nào. Kinh Triệu Phủ tất nhiên sẽ cho chúng ta một cái công đạo, nếu như bọn họ không tìm được thủ phạm, chắc chắn sẽ đem mọi chuyện đổ hết lên đầu của các ngươi, lúc đó thì không sợ các ngươi không chịu nhận tội, bên cạnh ta đây là Mộ Dung bộ đầu - nàng là người nắm giữ hơn một nghìn tám trăm loại hình pháp, một trăm bảy mươi hai loại cho người ta chết thống khoái, một trăm tám mươi chín loại cực hình hành hạ người khác muốn sống không được muốn chết không xong, thậm chí còn có hơn mười loại hành hạ làm cho người chết cũng phải bật dậy van xin để tránh kiếp thống khổ,muốn các ngươi phải thành thật khai ra điều gì không phải là rất đơn giản đối với nàng sao?"

Mộ Dung Phi Yên ở bên cạnh hung hăng liếc qua Hồ Tiểu Thiên một cái, quả nhiên là tên hổn đản ăn nói bừa bãi, mình từ khi nào nắm giữ nhiều loại hình pháp nhiều như vậy?

Hồ Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hai ngươi không phải muốn lần lượt nếm trải hết một nghìn tám trăm loại hình pháp này sau đó rồi mới chết chứ?"

Sắc mặt hai gã phi tặc thay đổi, nghĩ đến cảnh tượng đó mà ớn lạnh.

Tên phi tặc mặt trắng không cần nhìn tới ánh mắt lãnh khốc của Hồ Tiểu Thiên, đã sợ quá mà đặt mông ngồi phịch xuống trên mặt đất.

Hồ Tiểu Thiên cũng không đẹ dọa nữa mà tiếp tục nói: "Các ngươi cẩn thận suy nghĩ thật kỹ vào, muốn chịu tội thay kẻ khác hay thành thành thật thật nói ra chân tướng, muốn đi đường nào chính là do các ngươi lựa chọn đó." Hồ Tiểu Thiên quay người muốn đi.

Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Nếu chúng ta nói ra sự thật, ngươi có thể bảo vệ chúng ta không chết được chứ?" Tên đang nói chuyện chính là tên bị Hồ Tiểu Thiên đả thương yết hầu.

Tên phi tặc râu quai nón hét lớn: "Không được tin hắn, hắn căn bản là đang bịa chuyện mà thôi!"

Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên xoay người sang, tung ra một cú đấm móc như bài sơn đảo hải đánh trúng cằm tên phi tặc râu quai nón, trọng quyền này đánh cho hắn ngất đi, một quyền này của Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Mộ Dung Phi Yên, nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi. Hồ Tiểu Thiên xoay người lặng lẽ liếc mắt về phía Mộ Dung Phi Yên ra ý rồi nói: "Lôi ra giết!"

Mộ Dung Phi Yên lập tức hiểu ý của hắn, bọn họ dù có là bộ khoái thế nhưng vẫn không có quyền tùy tiện xử tử tù phạm, huống hồ lần này là hai tên tù phạm còn chưa được xử lí thẩm tra chính thức. Dụng ý thực sự của Hồ Tiểu Thiên không phải là giết người mà là muốn đe dọa gã phi tặc khác.

Đối với tình huống như thế này, Mộ Dung Phi Yên chỉ có thể phối hợp có thể phối hợp hành động cùng với Hồ Tiểu Thiên, nàng gọi hai tên bộ khoái tới lôi tên phi tặc bị đánh ngất kia ra ngoài. Đương nhiên sẽ không thực sự đem hắn đi giết mà là đem hắn tới nhốt ở một gian nhà lao khác. Còn lại tên phi tặc bị đả thương yết hầu thấy vậy cũng hoảng sợ vô cùng, khi hắn nhìn thấy đồng bọn của minh bị một quyền kia đánh gục rồi sau đó bị kéo ra ngoài, hắn đã hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán, tầng phòng thủ ở trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ".

Hồ Tiểu Thiên nhìn về phía hắn lạnh lùng nói: "Muốn sống hay muốn chết tất cả phụ thuộc vào ngươi".

Tên phi tặc run run giọng nói :"Ngươi cam đoan sẽ không giết ta chứ ..."

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Nói hay không?" Hắn vừa quay người muốn đi, tên phi tặc kia đã kêu gào thảm thiết: "ta khai, ta khai. Triệu Chính Hào tìm chúng ta, hắn nói muốn bắt cóc ngươi tống tiền đổi lấy môt số bạc, còn nói là trong phủ các ngươi có nội ứng của hắn."

Lúc này Mộ Dung Phi Yên không thể không bội phục cơ trí cùng tài xử trí của Hồ Tiểu Thiên, thằng này vừa đấm vừa xoa còn, không cần dùng hình cụ bức cung đã dọa tên phi tặc này sợ tới mức không thể không khai. Nàng nhìn chằm chằm vào tên phi tặc hỏi: "Có thể tìm được Triệu Chính Hào ở đâu?".

Tên phi tặc kia run run giọng trả lời :"Ta không biết.. Ta... Ta chỉ biết là hắn có bằng hữu gọi là Mạc Thiệu Kỳ là người buôn ngựa của Đà Nhai.... Các ngươi tìm hắn có thể tra ra chút manh mối."

Hồ Tiểu Thiên cùng Mộ Dung Phi Yên cùng rời khỏi nhà tù, bầu trời bên ngoài không biết đã trong xanh từ khi nào, chợt từ trong nhà lao tối tăm đi ra gặp ánh nắng bên ngoài chiếu tới làm con mắt hai người có chút không kịp thích ứng, đồng thời nheo mắt lại.

Mộ Dung Phi Yên đưa tay lên trán che bớt ánh sáng lại đồng thời nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái rồi nói: "Ngươi rất có nghề đó nha, ai mà nghĩ được ngươi có thể đem phi tặc kia dọa thành bộ dạng như thế này cơ chứ?"

Hồ Tiểu Thiên lạnh nhạt cười cười, nói :"Không có gì đặc biệt không có gì đặc biệt, ngươi thân là bộ khoái mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không hiểu, hai gã phi tặc nhất định phải giam giữ riêng biệt, giam chung chúng một chỗ, hai tên chẳng những có thời gian để trao đổi thống nhất câu trả lời, hơn nửa sự ủng hộ lẫn nhau ở trong lòng bọn chúng ngày càng tăng lên, đến lúc đó muốn phá vỡ tâm lý của bọn hắn so với khi mà đơn độc thẩm vấn từng tên khó hơn nhiều lần đó, chuyện tối hôm qua rõ ràng bọn chúng bị bán đứng, kỳ thật bọn chúng sớm đã biết rõ điều này, chẳng qua là trong nội tâm họ không muốn thừa nhận điều này mà thôi, ta làm chẳng qua là giúp đỡ bọn họ nhận rõ điểm này, giúp đỡ bọn họ nhận ra ai là người bán đứng thật sự, để sau này bọn họ không sinh ra lòng oán hận. Người khác hại bọn họ thảm như vậy, bọn họ cần gì phải giữ bí mật giúp người kia ?

Tuy rằng ngoài miệng Mộ Dung Phi Yên không nói gì, nhưng trong lòng lại có chút thật lòng bội phục ý nghĩa sâu sắc của Hồ Tiểu Thiên. Nàng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hắn dựa vào ba tấc lưỡi mà phá vỡ kiên định trong lòng của mấy tên phi tặc, Mộ Dung Phi Yên càng ngày càng có hiểu rõ Hồ Tiểu Thiên hơn, hai mắt nàng sau khi thích ứng với ánh mặt trời quay lại nhìn Hồ Tiểu Thiên cười tươi như tình yêu tỏa nắng sáng lạn trên gương mặt xinh đẹp sắc sảo của nàng, nàng hỏi khẽ: " Lúc trước thực sự là có người đã mật báo cho ngươi sao ?"

Hồ Tiểu Thiên lắc đầu nói: "Chẳng qua là chút thủ đoạn dụ dỗ bọn hắn nói thật mà thôi."

Mộ Dung Phi Yên ồ một tiếng, trong lòng vẫn không tin lắm hỏi thêm: "Trong nhà các ngươi cuối cùng là mất đi vật gì vậy?"

Hồ Tiểu Thiên mỉm cười nói: "Biết ta lâu như vậy chẳng lẽ ngươi không biết là từ đầu tới giờ ta không nói thật chút nào sao ?"

Mộ Dung Phi Yên bị hắn làm cho tức giận đến bực mình, tóm cổ Hồ Tiểu Thiên tức giận gào lên, tay không quên tát liên tục vào mặt hắn: "Này thì biết rõ tình hình không báo....."

Hồ Tiểu Thiên vừa né vừa cười hớn hở :"Ta giúp nàng đống lộn xộn như vậy, nàng không cảm ơn ta thì thôi sao lại còn muốn lấy oán trả ơn, chúng ta tuy rằng tạm thời chưa phải là bằng hữu nhưng mà cũng không ngoại trừ khả năng có thể hợp tác thành công chứ, tiếp theo chúng ta phải mau chóng tới Đà Nhai, tìm được Mạc Thiệu Lân nếu như may mắn vụ án này có thể phá được trong hôm nay, như vậy toàn bộ công lao sẽ toàn bộ rơi vào tay ngươi đó, lúc đó hi vọng nàng không quên bằng hữu như ta đây. "Hồ Tiểu Thiên vừa cười cười vừa tranh thủ nắm tay Mộ Dung Phi Yên mà xoa xoa.

Mộ Dung Phi Yên nói :" Thời điểm ta phá án, ghét nhất là có người khác nhúng tay vào.
Bình Luận (0)
Comment