Y Thống Giang Sơn

Chương 40

Hồ Tiểu Thiên vẫn chưa vội bỏ đi, tâm trạng đã lâu mới được thoải mái như vậy, hắn vẫn không muốn phải rời đi quá sớm.

Mộ Dung Phi Yên cũng không tiện cự tuyệt ý tốt của Viên Sĩ Khanh. Lần bị thương này, Dịch Nguyên Đường đã giúp đỡ nàng không ít. Nhớ tới đó, Mộ Dung Phi Yên lại không khỏi thán phục tay nghề của Hồ Tiểu Thiên, nếu như không có hắn ra tay giúp đỡ, chỉ sợ mũi tên Khuyển Xỉ Đảo sẽ không được lấy ra dễ dàng như vậy. Cho dù có mạnh mẽ bức ra chỉ sợ phải để lại một lỗ hổng thật lớn trên cơ thể của mình. Không thể không ngừa nhận, tất cả là nhờ Hồ Tiểu Thiên tiến hành giải phẫu mới có thể hạn chế sự nguy hiểm đến mức thấp nhất. Vào lúc này, Mộ Dung Phi Yên đang đứng trước gương đồng cẩn thận quan sát vết thương đang hồi phục rất tốt ở vai. Tuy đã thừa nhận ơn cứu mạng của Hồ Tiểu Thiên nhưng nàng vẫn không cho rằng hỗn đản kia là một người đàng hoàng. Cử chỉ khinh bạc, lời nói và hành động không đứng đắn, một chút tài năng dù sao cũng không thể che lấp hết những tật xấu kia, coi như là một kẻ có tài mà không có đức! Mộ Dung Phi Yên không kìm được mà đi đến kết luận như vậy.

Mộ Dung Phi Yên không phải không muốn cảm ơn nhưng mặt khác nàng lại cho rằng bản thân không thiếu nợ Hồ Tiểu Thiên cái gì. Trận chiến ngày đó tại Đà nhai, nếu như không phải nàng kịp thời chạy về, đem hết toàn lực bảo hộ hắn, chỉ sợ Hồ Tiểu Thiên đã sớm chết dưới làn tên của sát thủ. Tính mạng của hắn là do mình cứu, sau đó tiểu tử này ra tay chữa thương cho mình, cùng lắm thì hai người huề nhau thôi mà. Không, không đúng, không thể nói là huề nhau được. Tiểu tử này rõ ràng đã chiếm được tiện nghi cực lớn, ai dám chắc hắn không nhân cơ hội nhìn lén thân thể của mình. Mộ Dung Phi Yên cũng bị suy nghĩ của mình làm cho phát sốt. Nàng lặng lẽ nhìn sang Hồ Tiểu Thiên, phát hiện hắn đang mồm dãi tung tóe, cùng với Viên Sĩ Khanh chém gió thành bão , căn bản không có chú ý tới mình, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lý Dật Phong cũng muốn theo chân bọn họ đến lầu Yến Vân ăn cơm. Nhưng trải qua mấy lần nôn thốc nôn tháo, tiểu tử này đã suy yếu đến nỗi không còn sức mà lếch đi. Phần lớn mọi người đều cho rằng Lý Dật Phong đột nhiên sinh ra bệnh cấp tính, chỉ có Hồ Tiểu Thiên rõ ràng ẩn tình trong đó.

Vừa ra khỏi cổng lớn Dịch Nguyên Đường, Hồ Tiểu Thiên đã thấy tám gã gia đinh bước lại gần. Hắn liền khoát tay áo, ý bảo đám người này tranh thủ thời gian tản đi. Dù sao tụ tập quá nhiều người trông vô cùng lộn xộn, bát nháo. Hồ TIểu Thiên hắng giọng một cái rồi mới từ từ nói ra: “Ta phải đến lầu Yến Vân dùng cơm với Viên tiên sinh và Mộ Dung Bộ đầu, các ngươi trong lúc đó hãy đi đâu đó kiếm gì ăn đi nhé.”

Ngay lúc đó, Viễn Sĩ Khanh đã tươi cười lại gần: “Ta vừa nói qua Tống lão bản dành sẵn một bàn tiệc tại lầu một.” Viên Sĩ Khanh dù sao cũng là sếp phó của Dịch Nguyên Đường, ra tay tất nhiên hào phóng, làm việc cũng vô cùng chu đáo.

Hồ Tiểu Thiên giao hộp gấm nhận từ Lý Dật Phong cho Lương Đại Tráng sau đó mới dặn dò bọn hắn: “Chớ có lẽo đẽo theo đuôi bổn thiếu gia đấy, có Mộ Dung Bộ đầu hộ tống bên cạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Mấy tên này đều đã chứng kiến thủ đoạn của Mộ Dung Phi Yên, cho dù cả đám có hợp lực vây công cũng không phải là đối thủ. Có nàng bên cạnh, quả thật sẽ không có gì xảy ra với Hồ Tiểu Thiên.

Mộ Dung Phi Yên nghe Hồ Tiểu Thiên nói mình là hộ vệ của hắn, cảm thấy vô cùng bất mãn. Nhân lúc không ai để ý, nàng mới hung hắng liếc Hồ Tiểu Thiên một cái rồi hạ giọng nói với hắn một câu: “Cho dù có người ám sát ngươi, bổn cô nương cũng không thèm để tâm đâu, ta thường nghe loại người vô sỉ như ngươi vẫn được mệnh danh là ‘tiểu cường’ giết mãi không chết đấy.”

Hồ Tiểu Thiên cười nói: “Bảo vệ tính mạng cùng tài sản cho dân chúng chẳng phải là trách nhiệm của bộ đầu sao? Mộ Dung cô nương chức trách tại thân làm sao có thể làm ngơ với sự an toàn của ta chứ?”

Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy bộ dạng của hắn, không khỏi có ý muốn xông đến cạp cho hắn một nhát.

Bọn họ vừa đi được vài bước chợt nhìn thấy một thanh niên cường tráng đi về phía ngược lại. Người vừa xuất hiện khoảng chừng ba mươi lăm, khuôn mặt mộc mạc, dáng người không cao, làn da ngăm đen. Tuy vóc dáng thon gầy nhưng lại không để lộ ra cảm giác yếu ớt. Đôi mắt của hán tử lanh lợi như Ưng, trong tay hắn đang xách theo hai con chim nhạn. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra trên cổ nhạn bị một mũi tên xuyên qua. Tuy chưa đạt đến trình độ nhất tiễn hạ song điêu như trong truyền thuyết nhưng Hồ Tiểu Thiên vẫn là đầu tiên nhìn thấy thủ pháp tài tình như thế.

Nhìn thấy có người lạ xuất hiện, tám gã gia đinh ngay lập bày ra tư thế bảo vệ cho Hồ Tiểu Thiên. Từ sau khi xảy ra sự kiện ám sát lần trước, bọn này rõ ràng đã có chút cảnh giác quá độ, gặp được gió thổi cỏ lay đều như lâm phải đại địch đến nơi.

Kỳ thật, Hồ Tiểu Thiên làm sao còn không hiểu rõ thực lực chân chính của những kẻ này. Nguyên một đám đều giống như hổ giấy vậy, bề ngoài cao to lực lưỡng nhưng đến lúc gặp phải sự cố lại không thể phát huy tác dụng gì đáng kể. Ngày đó gặp phải nguy hiểm tại Đà nhai, nếu như không nhờ Mộ Dung Phi Yên ra tay, chỉ sợ mạng nhỏ của mình đã không thể bảo toàn đến lúc này.

Ngay lúc này, Viên Sĩ Khanh đã cười nói: “Không có việc gì, người một nhà cả!” Thì ra lão có quen biết với người thanh niên kia. Viên Sĩ Khanh đứng ngoài hiểu được đám gia đinh này phản ứng có chút thái quá. Đành rằng công tử Thượng Thư bộ Hộ khi ra ngoài đem theo vài tên cận vệ là bình thường nhưng đội hình tám người này không khỏi có chút phô trương. Ai không biết lại tưởng rằng vị Hoàng tử nào xuất hành tuần tra.

Người thanh niên kia thấy vậy liền cung kính thi lễ: “Viên tiên sinh, ta vừa bắn được hai đầu chim nhạn này nên mới đặc biệt đưa tới kính tặng tiên sinh.”

Viên Sĩ Khanh cười nói: “Triển Bằng, ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là Hồ công tử, ngày đó đã ra tay trượng nghĩa cứu phụ thân của ngươi.” Thì ra người trẻ tuổi này chính là con trai của lão nhân gặp nạn ngày đó.

Triển Bằng nghe được vị công tử đối diện là ân nhân cứu mạng cha mình liền vội vã tiến lên vái chào thật sâu, vẻ mặt hết sức cung kính: “Hồ công tử, tại hạ Triển Bằng, ơn cứu giúp của Hồ công tử Triển Bằng suốt đời không quên!” Sự cảm tạ xuất phát từ tận đáy lòng khiến động tác của hắn đã gần như cúi sát mặt đất.

Hồ Tiểu Thiên thấy vậy liền tiến lên đỡ hắn dậy:

“Triển huynh đã quá khách khí rồi, việc nhỏ như vậy nào có đáng gì?”

Lương Đại tráng nhìn qua gương mặt Triển Bằng liền cảm thấy có chút quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ lại hắn nhớ ra hán tử này đã từng đến phủ Thượng Thư một lần. Lần đó hình như y còn mang theo một đầu dã Lộ, bảo là muốn tặng cho Thiếu gia, chỉ có điều đã bị gia đinh canh cổng ngăn lại. Lương Đại Tráng nghĩ vậy liền tiến lên hỏi: “Ta trông ngươi rất quen mặt!”

Triển Bằng cười nói: “Ta đã từng đi qua phủ Thượng Thư, vốn định nói lời cảm ơn với Hồ công tử nhưng gia đinh canh cổng hôm đó hoài nghi thân phận của ta nên đã giữ ta ở bên ngoài.”

Hồ Tiểu Thiên nghe vậy liền trừng mắt nhìn Lương Đại Tráng. Lương Đại Tráng thầm mắng mình nhiều chuyện, gác cổng hôm dó cũng không phải là hắn. Bây giờ thì hay rồi, đã khiến Hồ Tiểu Thiên hiểu lầm.

Triển Bằng hai tay đưa đôi chim nhạn cho Viên Sĩ Khanh rồi nói: “Viên tiên sinh, đôi chim này các ngươi đem hầm cách thủy là tốt nhất, đợi sau này săn được con mồi tốt, ta sẽ lần nữa đem đến tặng cho Hồ công tử.”

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng hảo cảm với người thanh niên này, nghe vậy cười nói: “Vết thương của cha ngươi sao rồi?”

Triển Bằng nói: “Nhờ sự cứu giúp của công tử, tình trạng của cha ta đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng một phen, Viên tiên sinh cũng đã nhiều lần đến xem qua tình hình của gia phụ.”

Viên Sĩ Khanh mỉm cười nói: “Nhờ vào Hồ công tử nối xương kịp thời, lại thêm chúng ta đưa Triễn lão gia tử về DỊch Nguyên Đường cho hắn sử dụng Tục Cốt Cao mật chế. Nếu như nghỉ ngơi thật hẳn là ba tháng sau có thể đi lại bình thường.”

Hồ Tiểu Thiên nhẹ gật đầu: “Thật tốt quá!”

Mộ Dung Phi Yên ở bên nghe mọi người nói chuyện, càng ngày càng cảm thấy hồ đồ, tên hoàn khố bất nhân này khi nào đã biết làm chuyện tốt. Nếu nói hắn ra tay trợ giúp mình là vì báo đáp ân tình, vậy làm thế nào lý giải việc hắn ra tay tương trợ một lão nhân không quen không biết? Không phải là tiểu tử này nhất thời bốc đồng mà ra tay trượng nghĩa đấy chứ.

Triển Bằng đến đây để đưa tặng đôi nhạn vừa săn được, trùng hợp lại có thể gặp mặt ân nhân của phụ thân, còn có thể đích thân cảm ơn người ta cũng coi như hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay. Khi Triển Bằng định rời đi đã nghe Hồ Tiểu Nhiên nhiệt tình mời hắn cùng đến lầu Yến Vân dùng cơm. Chiêu này của Hồ công tử gọi là thuận nước đẩy thuyền, bữa cơm này dù sao cũng không phải do hắn trả tiền. Lại nó con trai của Thượng Thư bộ Hộ lại có thể để ý chút tiền còm ấy hay sao. Nguyên nhân chủ yếu là vì nhìn thấy tiễn thuật thần kỳ của Triển Bằng, Hồ Tiểu Thiên mới âm thầm thưởng thức mà nảy sinh ý định kết giao.

Dù là vào thời đại nào, người có năng lực đều sẽ được kẻ khác kính trọng. Triển Bằng vốn chỉ là một thợ săn bình thường, không thường xuyên giao tiếp với các nhân vật của giới thượng lưu. Hồ Tiểu Thiên dù sao cũng có ơn với Triển gia vì thế hắn không tiện từ chối lời mời nhưng trong lòng đã thầm quyết định một ngày nào đó sẽ báo đáp bữa cơm này cho Hồ công tử.

Vậy mới thấy cổ nhân đối với thể diện cùng đạo nghĩa có lý giải hơn xa thời hiện đại.
Bình Luận (0)
Comment