Y Thống Giang Sơn

Chương 44

Phía bên ngoài vẫn còn đang đánh nhau tưng bừng, Hồ Tiểu Thiên không thể tham gia được Phương Tri Đường bị thương không nhẹ hắn phải giúp gã cầm máu. Hồ Tiểu Thiên sai Viên Sĩ Khanh đi đến Dịch Nguyên Đường mang rượu mạnh tới, tuy rằng Yến Vân Lâu cũng không thiếu rượu nhưng chủ yếu là rượu có nồng độ cồn thấp nên không thể dùng để sát trùng được.

Sau khi khử trùng xong Hồ Tiểu Thiên lấy cầm máu kìm trong hộp gấm ra kẹp lấy mạch máu đứt gãy. Sau đó dùng kéo cắt đứt tóc ở chung quanh miệng vết thương, trong khoảng thời gian này Viên Sĩ Khanh đã mang dụng cụ và hai người ở Dịch Nguyên Đường đến để trợ giúp. Hồ Tiểu Thiên chỉ để Viên Sĩ Khanh cùng Phương Phương con gái Phương Tri Đường ở lại những người còn lại thì ra bên ngoài đợi.

Trong hộp gấm có đầy đủ kích cỡ các loại kim, chỉ dùng để khâu vết thương. Không thể không bội phục sự suy xét chu đáo của Lý Dật Phong, Hồ Tiểu Thiên cũng không có nghĩ tới những dụng cụ này nhanh như vậy đã phải sử dụng. Hắn lựa chọn kim chỉ rồi nhanh chóng khâu kín lại miệng vết thương. Loại chỉ làm từ vỏ cây dâu này đúng thật là rất đặc biệt, từ hiệu quả trong việc chữa trị cho Mộ Dung Phi Yên thì xem ra loại chỉ này có thể hoàn toàn thay thế được cho loại chỉ được sử dụng trong phẫu thuật hiện đại.

Tuy rằng điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không cách nào đạt được các yêu cầu cơ bản của phẫu thuật hiện đại nhưng mà ở đây không có nhiều vi khuẩn gây bệnh như ở hiện đại nên tỷ lệ nhiễm trùng rất thấp.

Hồ Tiểu Thiên kiểm tra miệng vết thương của Phương Tri Đường nhận thấy cũng không có ảnh hưởng gì đến màng xương xương sọ, chỉ cần khâu kín lại miệng vết thương ở đầu gã là được. Hắn tiếp tục sử dụng rượu mạnh khử trùng một lần nữa rồi rồi bắt đầu khâu lại viết thương. Viên Sĩ Khanh đưng bên cạnh thấy cách thức khâu viết thương của Hồ Tiểu Thiên điêu luyên,thành thạo làm gã không khỏi rung động. Hắn chưa bao giờ thấy y thuật nào thần kỳ như vậy, bọn hắn chưa bao giờ niếm thử khâu lại miệng vết thương. Thường thì ngoại thương sẽ làm mất máu rất nhiều, mặc dù khỏi hẳn cuối cùng cũng sẽ để lại vết sẹo rất lớn.

Viên Sĩ Khanh lại tiếp tục nhìn đến cây kìm cầm máu, đúng là một đồ vật kỳ diệu, chỉ cần kẹp vào chỗ máu chảy ra thì ngay lập tức máu liền ngừng chảy, hơn nữa có thể cầm trên tay mà điều chỉnh theo kích cỡ của miệng viết thương, thật không biết Hồ Tiểu Thiên làm sao mà có thể nghĩ ra được đồ vật tinh vi như vậy?

Hồ Tiểu Thiên khâu kín lại vết thương của Phương Tri Đường rồi dùng vải màu trắng đem miệng vết thương của gã băng bó kỹ, những băng gạc này đều là lần trước điều trị cho Mộ Dung Phi Yên còn sót lại, tuy rằng không thể chắc chắn là đã tiệt trùng nhưng so với băng gạc bình thường sạch hơn rất nhiều.

Phương Tri Đường bây giờ mới tỉnh lại, gã cảm giác đầu đau như muốn nứt, dù sao trong thời gian phẫu thuật cũng không gây tê, may mà vừa rồi gã đã hôn mê bằng không thì lúc Hồ Tiểu Thiên giúp gã khâu lại khẳng định hắn sẽ không thể ngôi yên được. Chuyện đầu tiên lúc gã tỉnh lại chính là tìm kiếm con gái mình, Phương Phương được Viên Sĩ Khanh dẫn đến bên cạnh phụ thân nắm lấy tay phụ thân vui mừng đến phát khóc .

Hồ Tiểu Thiên ân cần nói:" Hai ngày này cần phải chú ý tĩnh dưỡng, nếu như trong hai ngày bệnh tình không có gì thay đổi thì đợi bảy ngày sau cắt chỉ là khỏi hẳn."

Phương Phương tuy rằng hai mắt bị mù thế nhưng là trong nội tâm hết sức tinh tường, nàng về hướng về phía Hồ Tiểu Thiên hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, Hồ Tiểu Thiên vội vàng bước nhanh tiến đến nâng hai cánh tay của nàng giúp nàng đứng dậy.

Đúng lúc này Mộ Dung Phi Yên đẩy cửa tiến vào, chứng kiến tình cảnh trước mắt, không kềm chế được giận giữ nói: "Hồ Tiểu Thiên, ngươi định giở trò gì? "

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy mình đúng thật là oan uổng, xem ra cô nàng Mộ Dung này đối với mình có hiều lầm rất lớn, chính mình rõ ràng đang làm chuyện tốt mà lại bị nàng hiểu lầm chẳng lẽ nàng cho là mình tại thời điểm này lại đi đùa giỡn một cô gái mù? Chính mình còn không bại hoại đến mức như vậy. Hồ Tiểu Thiên buông cánh tay Phương Phương ra nói:" Mộ Dung Bộ đầu, ngươi tốt nhất là làm tốt nhiệm vụ của mình, tên công tử nhà giàu gây sự đã bắt được sao?"


Mộ Dung Phi Yên nói:" Cái gì mà công tử con nhà giàu? Trong mắt ta Vương tử phạm pháp tội như dân thường! "

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngừng, ngươi nói nói những lời này quá lỗi thời rồi, ta sẽ dạy ngươi một câu trước mặt pháp luật mọi người đều như nhau! "Hắn bước ra bên ngoài, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn đến tình cảnh bên ngoài vẫn không khỏi lấy làm kinh hãi.

Đám người Sử Học Đông đều đang lăn lộn trện mặt đất bị đám gia đinh của hắn canh giữ. Thì ra trong thời gian Hồ Tiểu Thiên chữa trị cho Phương Tri Đường đám người này cũng không có nhàn rỗi, đám gia đinh của hắn đã trợ giúpTriển Bằng cùng Mộ Dung Phi Yên ra tay dạy dỗ đám người Sử Học Đông. Triển Bằng sao khi xử lý xong đám người này, không thấy bóng dáng đâu chẳng biết đã đi lúc nào.

Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên đi ra, Lương Đại Tráng tranh thủ thời gian chạy đến khoe thành tích: "Thiếu gia, Thiếu gia, chúng ta đã đem đám bại hoại kia bắt lại cả rồi!"

Hồ Tiểu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thẳng vào tên áo xanh công tử Sử Học Đông, vẻ ngoài tươi cười đi tới. Mộ Dung Phi Yên giữ lấy cánh tay Hồ Tiểu Thiên khẽ giọng nhắc nhở hắn:" Ngươi đừng nhiều chuyện, đây là việc công để ta đem bọn họ đưa đến Kinh Triệu Phủ xử lý ."

Hồ Tiểu Thiên hỏi: " Tên cháu ngoại này là người nào?"

Mộ Dung Phi Yên trả lời:" Giống như ngươi đều là con cháu quan lại, Cha gã là một tên quan Ngũ phẩm."Nói đi nói lại thì Mộ Dung Phi Yên cũng muốn mắng hắn vô sỉ như gã kia.

Hồ Tiểu Thiên lười, không muốn cùng cô nàng này so đo, tuy rằng ngực của hắn không lớn hơn được cô nàng nhưng trí thông minh thì lạilớn hơn rất nhiều. Tuy rằng hắn không biết là lai lịch Sử Học Đông như thế nào nhưng vừa nghe tới Ngũ phẩm hắn lập tức hắc hắc nở nụ cười, Ngũ phẩm a! Chỉ là con của một tên quan Ngũ phẩm thì có thể làm được cái gì? Cha ta chính là quan Tam phẩm, ta cũng không dám làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, ngươi là con trai của một tên quan Ngũ phẩm lại dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trên đường, đây không phải là muốn chết sao? Con cháu quan lại? Cái rắm. So với ta, ngươi chỉ là một đống cứt!

Hồ Tiểu Thiên đi tới, trợn tròn hai con mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Sử Học Đông, gã huyệt đạo bị khống chế, chẳng những tay chân không cách nào cựa quậy ngay cả huyệt câm cũng bị điểm không thể mở miệng ra được, bất quá gã cũng không cảm thấy sợ, đây không phải là lần đầu tiên hắn bị quan phủ bắt, lần nào cũng vậy chỉ cần ông già gã ra mặt là giải quyết được mọi việc, cuối cùng khổ nhất vẫn là đám Bộ Khoái kia cho nên Sử Học Đông vẻ mặt vẫn cuồng vọng, ngạo mạn nhìn qua Hồ Tiểu Thiên. Hắn cũng không biết Hồ Tiểu Thiên vì lúc Sử Học Đông đang hoành hành tại Kinh Thành thì Hồ Tiểu Thiên vẫn còn đang là một tên đần chỉ quanh quẩn trong nhà.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi lại dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, ức hiếp kẻ yếu, ngươi có biết có xấu hổ là gì hay không?"

Sử Học Đông há mồm ra làm ra vẻ muốn cắn xé nhằm dọa lùi Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên vung tay lên, hai tiếng BA~ BA~ vang lớn:"Thằng khốn kiếp, lời ta nói ngươi nghe đều không hiểu? Đánh ngươi để làm cho ngươi nhớ lâu một chút. "Hồ Tiểu Thiên đem tất cả bực tức của mình đối với Mộ Dung Phi Yên bộc phát ra. Đánh người cũng là một cách rất tốt để giảm giảm sức ép, tức giận. Thật ra thì vừa rồi khi Hồ Tiểu Thiên đang mổ cũng đã chịu không ít áp lực, vả xong hai cái hắn cảm giác tất cả bực bội trút hết ra ngoài, cảm giác trong nội tâm thoải mái hơn nhiều, diệt ác giúp thiện thoải mái a!

Viên Sĩ Khanh đi ra chứng kiến tình huống hiện tại cũng thấy kinh sợ, mặc dù Hồ Tiểu Thiên có xuất thân không tầm thường nhưng Sử Học Đông cũng không phải là con cái nhà bình thường, cha hai người đều là quan tam phẩm, một người là Bộ Hộ Thượng Thư, một người là Thượng Thư, theo như lý thuyết thì cả hai người này phải có quen biết, tại sao Hồ Tiểu Thiên lại ra tay không chút lưu tình? Gã cảm thấy có vài phần không hiểu lền nhìn sang Mộ Dung Phi Yên thấy trên nàng mặt tươi cười tràn trề vui sướng, tựa hồ vui mừng khi chứng kiến hành vi của Hồ Tiểu Thiên. Viên Sĩ Khanh trong nội tâm càng ngày càng cảm thấy mê hoặc.

Hồ Tiểu Thiên đánh Sử Học Đông hai cái bạt tai sau đó phát hiện người này vẫn không nói tiếng nào mới nhận ra là huyệt câm người này bị Mộ Dung Phi Yên điểm, hắn quay sang Mộ Dung Phi Yên nói: "Này, ngươi giải huyệt đạo cho gã ta có chuyện muốn nói."

Mộ Dung Phi Yên cố ý điểm huyệt câm của Sử Học Đông, nói dối hắn Sử Học Đông chỉ là con trai của một vị quan Ngũ phẩm, cho nên hắn mới ứng xử lớn lối như vậy. Mộ Dung Phi Yên đúng là cũng đủ ẩm hiểm, rõ ràng là cố ý tạo ra cho Hồ Tiểu Thiên thêm một kẻ thù.

Mộ Dung Phi Yên đi tới giải huyệt cho Sử Học Đông, gã bị Hồ Tiểu Thiên đánh cho hai mặt sưng đỏ, hiện tại hai con mắt vẫn còn đang nổ đom đóm, gã giận dữ hét: "Nhóc con, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta nếu không đem ngươi băm vằm vạn khúc, thì ta làm con ngươi!"

Hồ Tiểu Thiên cười lạnh nói: "Đe dọa mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc! Muốn làm con trai ta,có đứa trai như ngươi vậy, ta sớm tức chết rồi!" Hung hăng càn quấy? Cha ta là Bộ Hộ Thượng Thư, ta cũng chưa từng lớn lối như vậy, ngươi đúng thật là không biết chữ chết viết như thế nào, Hồ Tiểu Thiên xông lên đá vào bụng Sử Học Đông, Sử Học Đông bị khống chế huyệt đạo không tránh được chỉ còn nước bị đánh gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi đợi đấy... Các ngươi cứ chờ bị chặt đầu a... "

Mộ Dung Phi Yên nhìn bộ dạng diễu võ dương oai của Hồ Tiểu Thiên trong lòng bỗng nhiên cảm giác có chút tội lỗi, mình lừa hắn như vậy không phải có chút quá mức chứ, lương tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu ai.
Bình Luận (0)
Comment