Y Thống Giang Sơn

Chương 67

Hồ Tiểu Thiên cuống quýt vọt vào, bất chợt y nhớ ra cái gì đó, trước tiên ngừng thở, sau đó mới đỡ Mộ Dung Phi Yên dậy. Y vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô, nhưng cô chỉ nằm nhũn ra ở trong ngực y, không phản ứng chút nào.

Trong nội tâm Hồ Tiểu Thiên hoảng sợ, phiền toái nhất bây giờ chính là y không biết do trong cơm có độc hay vấn đề nằm ở chậu than. Đúng lúc này thì bên ngoài chợt vang lên tiếng ngựa hí.

Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, nhất định là có người đang đến. Lúc này y cũng không kịp cứu mọi người nữa rồi, quay mắt nhìn khắp xung quanh, nơi có thể trốn được thì trừ gậm bàn thờ ra cũng chỉ còn có phía sau tượng phật nữa thôi. Hồ Tiểu Thiên nghĩ nghĩ, bây giờ ẩn nấp cũng chỉ có thể trốn trong nhất thời, đến khi đám tăng nhân kia phát hiện mình không có ở đây thì nhất định sẽ tìm kiếm khắp nơi. Kế tức thời bây giờ cũng chỉ còn cách giả bộ bất tỉnh để vượt qua kiểm tra. Vì vậy y lập tức nín thở, cầm một thanh chủy thủ giấu trong tay áo, rồi nằm vật xuống ngay bên cạnh Mộ Dung Phi Yên.

Bốn gã tăng nhân tiến vào Thiên Điện, cầm đầu đúng là tăng nhân què chân - Ngộ Tính. Sau khi bọn hắn tiến vào Thiên Điện, thì lập tức một tên chạy lên, nhanh chóng bê châu than ra bên ngoài. Bởi vậy có thể thấy được hẳn là trong chậu than có giấu thuốc mê.

Ngộ Tính quan sát mấy người đang nằm trên mặt đất, hắn "hắc" "hắc" cười lạnh mà nói: "Con nhỏ này lớn lên cũng không tệ, lão Tứ, mang ả đến thiện phòng của ta. Lão Nhị, lão Tam, hai người các ngươi vác mấy tên khác vứt xuống vách núi phía sau hậu viện đi!"
(*thiện phòng: phòng ở của tăng nhân)
Hồ Tiểu Thiên nghe rõ ràng từng chữ, trong lòng thầm mắng tên "sư" này độc ác. Quả nhiên dự cảm ban đầu của mình đã chính xác rồi. Chỉ riêng cái tên Lan Nhược Tự đã thấy là điềm xấu, mặc dù tại đây không có nữ quỷ nào, cũng không có cái gì là Hắc Sơn lão yêu, thế nhưng ác tăng giết người cướp của thì lại không ít.

Người thứ nhất bị nâng lên đúng là Hồ Tiểu Thiên, y phải cố hết sức buông lỏng cơ thể, sợ đám người này nhìn ra gì đó khác thường. Không lâu sau y đã bị mang ra đến dưới cửa hiên, vững tin là đã đi ra khỏi Thiên Điện, lúc này y mới dám thở nhẹ.

Hai gã tăng nhân vác Hồ Tiểu Thiên đến hậu viện, Hồ Tiểu Thiên không dám mở mắt, một lần nữa y lại bị vác vào trong màn mưa. Một tên tăng nhân nhịn không được phàn nàn nói: "Lão đại cũng quá không công bằng rồi, dựa vào cái gì mà lần nào phong lưu khoái hoạt cũng đều là hắn, còn việc chịu khổ thì đẩy hết cho chúng ta?"

Một gã tăng nhân khác thở dài: "Đừng nói nữa, ai bảo người ta lợi hại, chúng ta đánh không lại người ta, nên chũng chỉ có thể thành thành thật thật mà nghe lời thôi." Hai người mang Hồ Tiểu Thiên đến cửa sau của miếu thờ, một tên thì vứt Hồ Tiểu Thiên xuống đất, còn một tên thì tiến lên mở cửa.

Hồ Tiểu Thiên hiểu rõ phải tận dụng cơ hội này, cơ hội mà mất đi rồi thì sẽ không bao giờ trở lại nữa. Y lặng lẽ rút ra chủy thủ trong tay áo, mở mắt ra thì thấy tên tăng nhân trẻ tuổi đang ở trước mặt mình, nhưng mà hiển nhiên là hắn không chú ý chút nào đến y, mà chỉ đang nhìn về phía tên đồng bạn đi mở cửa.

Hồ Tiểu Thiên đột nhiên từ dưới đất đứng bật dậy, cầm đao đâm ra nhanh như thiểm điện, hướng thẳng tới vị trí trái tim tên tăng nhân trẻ tuổi. Hồ Tiểu Thiên đối với kết cấu sinh lý cơ thể con người thì vô cùng quen thuôc, mặc dù y chưa có chút kinh nghiệm giết người nào cả, nhưng mà lúc ra tay thì cực kỳ chuẩn độc. Không phải Hồ Tiểu Thiên trời sinh có tính tàn nhẫn, mà là y không còn lựa chọn nào khác. Trong Lan Nhược Tự này, chỉ những người y gặp được đã có bốn tên tăng nhân rồi, mà sáu người nhóm y thì có đến năm người đã hôn mê bất tỉnh, trong đó còn bao gồm cả người có sức chiến đấu mạnh nhất là Mộ Dung Phi Yên. Dùng một đánh bốn, Hồ Tiểu Thiên không cảm thấy chắc chắn chút nào, cho dù là có lấy một chọi hai, thì y cũng chả tin tưởng gì.

Sức chiến đấu của một người không đơn giản chỉ đánh giá dựa trên võ công cao hay thấp, mà còn phải xem tâm cơ cùng trí tuệ của hắn ra sao và hắn có nắm chắc được thời cơ hay không. Mặc dù Hồ Tiểu Thiên võ công chả ra làm sao cả, nhưng đầu óc của y thì cực kỳ tỉnh táo, gặp nguy không loạn, y vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, chỉ cần thời cơ xuất hiện liền không hề do dự, lập tức ra tay.

PHỐC! một tiếng, chủy thủ cắm thẳng vào ngực trái tên tăng nhân kia, chuẩn xác đâm trúng trái tim của hắn. Tên tăng nhân phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế, Hồ Tiểu Thiên thì không hề có chút do dự, chủy thủ cắm vào tim một phát liền rút ra ngay, rồi lao thẳng về phía tên tăng nhân đang đi mở cửa kia.

Tên tăng nhân mở cửa nghe được tiếng hét thảm của đồng bạn, liền cuống quýt xoay người. Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên đang cầm một thanh chủy thủ sáng loáng đâm thẳng về hướng mình, trong lúc cấp bách hắn cũng không nghĩ được gì nhiều, liền thò tay ra bắt lấy cổ tay phải của Hồ Tiểu Thiên, ý định dùng tay không cướp lấy chủy thủ.

Nguyên bản kế hoạch của Hồ Tiểu Thiên là vô cùng hoàn mỹ, đầu tiên dùng một đao tước đi tính mạng tên tăng nhân trẻ, sau đó thần không biết quỷ không hay vọt tới sau lưng tên tăng nhân đang mở cửa, thừa dịp hắn không chú ý mà cắt đứt cổ hắn. Nhưng mà sự việc cũng không tiến triển theo như kế hoạch, y không thể ngờ được rằng tên tăng nhân trẻ kia trước khi chết còn hét to như thế. Phải đợi đến lúc hắn hét lên, lúc này Hồ Tiểu Thiên mới ý thức được, chính mình dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm, đáng lẽ phải che miệng tên này lại để cho hắn không thể kinh động đồng bạn được.

Tên tăng nhân đi đóng cửa, ngày thường thân thể cao lớn, béo tốt. Nhìn thấy đồng bạn bị Hồ Tiểu Thiên một đao đâm chết, trong lòng cũng hoảng sợ. Hắn phản ứng cực nhanh, đầu tiên xông lên chiến đấu cận thân với Hồ Tiểu Thiên, chỉ một phát liền bắt được cổ tay phải của Hồ Tiểu Thiên, ý đồ cướp lấy dao găm trong tay y. Tên tăng nhân này có một thân man lực, mặc dù trong khoảng thời gian này Hồ Tiểu Thiên luôn kiên trì rèn luyện, nhưng mà phương diện thể lực cũng không thể nào so sánh cùng hắn được.

Tên tăng nhân bắt lấy hai tay Hồ Tiểu Thiên, rồi hét lớn một tiếng, toàn lực hất y bắn về phía sau. Hồ Tiểu Thiên cũng vắt hết sức lực mà chống lại, tiếc rằng y lực không bằng người, nên bị hắn đẩy cho phải liên tiếp lùi về phía sau. Người ta đã nói là "khỏe mạnh thì không lỗ", tăng nhân kia giống như cái máy ủi đất, đẩy cho Hồ Tiểu Thiên liên tiếp lùi lại, lưng đập mạnh vào một thân cây lớn. Nguyên bản tán cây giúp chắn đi không ít mưa, thế nhưng bị hắn đập mạnh vào như vậy, thì liền "Rào" một tiếng, nước đọng trên lá ào ào rơi xuống, cả hai người đều bị dội ướt sũng. Hồ Tiểu Thiên nhấc chân đá vào hạ bộ tên hòa thượng, đối phương dùng chân ngăn trở.

Hòa thượng kia bắt lấy cổ tay phải Hồ Tiểu Thiên, liều mạng vặn xoắn, cùng lúc đó, hắn ngửa chiếc đầu trọc về phía sau, sau đó rộng mạnh một cú vào đầu Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên bị đập cho hoa mắt, phảng phất thấy được năm sáu con gà đang không ngừng bay bay trên đỉnh đầu. Tên này chắc là từng luyện qua Thiết Đầu Công ah.

Không đợi Hồ Tiểu Thiên tỉnh táo lại, "bộp!" lại một phát đập nữa. Hồ Tiểu Thiên bị đập đến trời đất quay cuồng, thất điên bát đảo, còn may là vóc dáng của y thấp hơn hẳn đối phương, nếu không thì đầu hắn mà đập thẳng vào mặt y thì chỉ sợ đến mũi cũng đã gãy rập rồi.

Hồ Tiểu Thiên chèo chống bằng toàn bộ ý chí, sống chết trước mắt không thể có một chút sơ xuất nào. Lúc này chỉ cần y buông lỏng một hơi, thì không những tính mạng khó giữ mà ngay cả năm người đi cùng y đều phải gặp nạn.

Hòa thượng kia lại tiếp tục ngửa đầu ra sau, muốn lập lại chiêu cũ. Hồ Tiểu Thiên thầm kêu xúi quẩy, chỉ cần bị đầu hắn đập trúng một phát nữa, thì mình dù không chết cũng phải ngất. Y cũng không có biện pháp gì nữa, bất chợt "Phốc" một phát, một ngụm nước bọt phun ra ngoài, kìm nén cả buổi nên chụm nước miếng này quả thật là đồ sộ. (@@vãi cả linh hồn.)

Hòa thượng bị Hồ Tiểu Thiên nhổ đầy mặt, thì không khỏi giật mình. Cú đập đầu lần thứ ba này cũng khẽ dừng lại một chút, vào những thời điểm nguy cấp, thì dù là một chi tiết nhỏ cũng đủ để quyết định thắng bại. Nếu như hòa thượng này đập trúng đầu Hồ Tiểu Thiên lần nữa, thì khẳng định Hồ Tiểu Thiên sẽ triệt để đánh mất sức chiến đấu, nhưng mà một phát phun nước miếng này của y đã khiến cho tên hòa thượng giật mình, dù chỉ là khoảnh khắc nhưng cũng đủ trân quý với Hồ Tiểu Thiên rồi. Y liền hét lớn, cũng bắt chiếc theo tên hòa thượng, dùng đầu đập tới.

Đó chính là "Dùng đạo lý của người đáp trả lại người", không phải là Hồ Tiểu Thiên cao minh, mà là thằng này thật sự không có biện pháp nào khác. Hồ Tiểu Thiên chưa từng luyện qua Thiết Đầu Công, nhưng mà sau khi bị hòa thượng dùng đầu đập cho hai phát đau đến chết lặng, thì bùng lên khí thế quyết liệt, dù bất cứ giá nào cũng phải kéo đối phương chết cùng. Bộ phận y đập vào chính là sống mũi tên hòa thượng, Hòa thượng như thế nào cũng không nghĩ đến Hồ Tiểu Thiên lại chủ động dùng đầu đập chính mình, nên chỉ sau một tiếng "bồng!", đầu đập vào sống mũi, huyết hoa văng khắp nơi. Ai bảo hắn cao hơn Hồ Tiểu Thiên làm gì cơ chứ! (*haha...)

Tên hòa thượng chịu phải đau đớn, thân thể không tự chủ được mà buông lỏng hai tay. Nhân cơ hội này, Hồ Tiểu Thiên rút vội hai tay, cầm chủy thủ hung hăng đâm thẳng cổ họng đối phương. Hòa thượng lại lần nữa dùng hai tay bắt lấy cổ tay của y, vặn ngược lại, dí mũi nhọn chủy thủ từ từ ép xuống lồng ngực Hồ Tiểu Thiên. Nhưng vào lúc này tay trái Hồ Tiểu Thiên đột nhiên vung lên, hướng thẳng về phía cần cổ đối phương, trong kẽ hở các ngón tay y lóe lên hàn quang, rõ ràng là đang kẹp lấy một lưỡi dao sắc bén. Lưỡi dao xẹt qua phần cổ tên hòa thượng, cắt đứt động mạch trên cổ, một dòng máu đỏ theo ánh đao phụt ra khỏi cổ hắn.

Hồ Tiểu Thiên vội vàng không kịp chuẩn bị, nên bị máu tươi phún đầy đầu.

Hòa thượng kia cố gắng giữ chặt lấy cổ, muốn dùng bàn tay ngăn cho máu ngừng chảy, nhưng mà máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ trong kẽ hở các ngón tay của hắn. Hòa thượng hoảng sợ, thân thể lung lay, hai chân mềm nhũn quỳ gập xuống, lực lượng theo dòng máu trảy ra cũng trôi đi nhanh chóng. "Bịch" một tiếng, hắn liền té nhào trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment