Y Thống Giang Sơn

Chương 77

Chương 31: Vĩ hậu châm (hạ)

Ngồi một bên quan sát từ đầu tới cuối, An Đức Toàn cơ hồ rất hài lòng với cháu gái của lão, Hồ Tiểu Thiên tuy giảo hoạt, nhưng cuối cùng không thể chạy thoát khỏi tay nhà đầu này.

Ánh mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn nhìn qua điểm nhỏ màu đỏ trên cánh tay.

- "Hợp tác kiểu gì cũng phải có thành ý một chút, thế nào lại dùng châm bắn ta?" - Cảm giác là lạ bên trong cánh tay biểu thị rõ ràng độc châm nằm trong cơ thể hắn.

Tiểu cô nương trả lời:

- "Thất Nhật Đoạn Hồn Châm thực sự không phải chế từ sắt thép, khi vào trong người sẽ bị nhiệt độ hòa tan, độc tố theo máu huyết lưu thông khắp cơ thể, trong vòng bảy ngày sẽ ngấm hết toàn bộ vào người của ngươi, nếu không kịp thời uống thuốc giải thì sẽ đứt ruột nát bụng, miệng lưỡi lở loét, chảy mủ khắp người."

Hồ Tiểu Thiên không biết sao nghe thấy hơi quen tai, cẩn thận nghĩ lại, thì ra là mấy lời lúc hắn cùng Sử Học Đông kết nghĩa thề thốt, quả nhiên không nên tùy tiện mà thề bậy bạ a, thế nhưng hắn chưa làm gì có lỗi với Sử Học Đông, cũng không phải vì thế mà lời thề báo ứng lên hắn. Chuyện tới nước này đành tạm thời nhẫn nhịn, bà ngoại nó, không nghĩ được con a đầu ấy phút chót lại lật được thuyền trong mương, đảo ngược tình thế nắm quyền sinh sát.

Hồ Tiểu Thiên cười tủm tỉm nói:

- "Được, hợp tác thì hợp tác, tiễn các ngươi đến Tiếp châu! Dù sao cũng tiện đường đi của chúng ta, thế chừng nào xuất phát được đây?"

- "Càng sớm càng tốt." - An Đức Toàn trả lời.

Hồ Tiểu Thiên liếc An Đức Toàn, lắc đầu nói:

- "Thể cốt ngươi thế này chỉ sợ không được, tuy từ đây đến Tiếp Châu không xa, nhưng phải băng đèo vượt suối nguy nan vô cùng."

- "Các ngươi chỉ cần đưa nha đầu đi thôi, ta ở lại."

Tiểu cô nương kia dứt khoát lắc đầu nói:

- "Đi thì cùng đi, cháu sẽ không lên đường một mình."

An Đức Toàn nói:

- "Hắn nói không sai, muốn tới Tiếp Châu nhất định phải băng qua Bồng Âm sơn, đường đi gian nguy khó khăn, ta đi theo sẽ vướng tay chân làm ảnh hưởng đến tốc độ đi đường, hơn nữa thương thế ta thế này không thích hợp di chuyển, ở lại đây có lẽ còn có một tia cơ hội bảo vệ tính mạng. Nếu bôn ba theo các ngươi chỉ sợ nửa cái mạng già cũng không giữ nổi."

Tiểu cô nương kia mím chặt môi, nàng tuy nhỏ tuổi nhưng cũng không phải dạng khù khờ, hiểu rõ những lời An Đức Toàn nói đều rất thực tế, nàng xoay sang Hồ Tiểu Thiên:

- "Để lại cho gia gia ta một chút ít lương khô, bố trí một cao thủ bảo vệ ông ấy." - Lời nói rõ ràng là một lời ra lệnh.

Hồ Tiểu Thiên thật là muốn dở khóc dở cười, lão tử thiếu nợ ngươi hay sao ấy, còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến ta, nhưng châm thì đã dính rồi, cái gì mà Thất Nhật Đoạn Hồn Châm gì gì đó, thật sự không thể không nhượng bộ, Hồ Tiểu Thiên bất giác lại kéo tay áo lên nhìn, vết thương đã lan ra cỡ hạt đậu nhỏ, xung quanh còn có đốm đỏ như phát ban, hắn mở trừng hai mắt, chính thức sợ hãi thực sự, mẹ nó con a đầu không có gạt mình, đen như chó mực, rõ ràng bị nó ám toán rồi.

Tiểu cô nương kia sẵn giọng:

- "Ngươi có nghe không đấy?"

Hồ Tiểu Thiên miễn cưỡng gật đầu.

An Đức Toàn lại nói:

- "Hồ công tử yên tâm, hai ông cháu ta không còn cách nào mới phải dùng hạ sách này, cậu ráng hộ tống nha đầu đến Tiếp Châu, nó bảo đảm sẽ đưa giải dược cho cậu, mối ân tình này chúng ta tuyệt không quên đâu." - Ngữ khí của lão khá thân mật, nhưng trong mắt Hồ Tiểu Thiên lại nhìn thấy hai con sói đội lốt cừu, đang muốn ăn thịt hắn, mẹ kiếp.

Hồ Tiểu Thiên nói: "Nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"

An Đức Toàn không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ khẽ cười nhạt, ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ thì chuẩn bị chết cùng với bọn ta chứ sao nữa.

Hồ Tiểu Thiên nộ khí xung thiên, trong bụng thầm chửi mười tám đời tổ tông lão An Đức Toàn và tiểu nha đầu, nhưng ngoài mặt thì không dám biểu lộ gì, chỉ thở dài, nói:

- "Các ngươi yên tâm đi, ta đã hứa thì sẽ làm hết sức mình, nhưng có một chuyện ta thắc mắc, các ngươi rốt cục là ai, không thể lộ ra chút tí thông tin à?"

An Đức Toàn âm trầm:

- "Ngươi biết càng ít càng tốt."

Hồ Tiểu Thiên nói:

- "Cái này chả công bằng, tất tần tật mọi thứ của ta các người đều điều tra rành mạch, còn ta thì lại mù tịt không biết gì, còn nói là hợp tác, một điểm thành ý cũng không thấy đâu."

Tiểu cô nương chen vào:

- "Trách thì trách thủ hạ ngươi vô dụng, ta mới hỏi một chút hắn đã đem thân bằng quyến thuộc của ngươi kể ra không sót một người rồi."

Hồ Tiểu Thiên nghe xong lập tức nổi trận lôi đình:

- "Là đứa nào?"

Tiểu cô nương chỉ chỉ Lương Đại Tráng đang ôm cỏ khô cho ngựa ăn ở bên ngoài.

Hồ Tiểu Thiên liền gào lên một tiếng kinh thiên động địa

- "Lương Đại Tráng...!"

***

Lương Đại Tráng mặt mũi bầm dập đang ngồi xổm bên cạnh vũng nước mưa, hắn vừa bị Hồ Tiểu Thiên đập một trận tơi bời hoa lá không còn ra hình người nữa, cái miệng nó hại cái thân thì trách ai được, ai biểu hắn nghe mấy câu ngon ngọt là phun ra hết mọi thông tin của chủ nhân cho tiểu nha đầu kia. Một nha đầu mười mấy tuổi không ngờ lại xảo trá quá thể, vừa mới nói là sẽ giữ bí mật, chớp mắt cái là thành ra chuyện thế này, hại hắn té hố lừa rồi bị ăn đòn no nê.

Hồ Tiểu Thiên trút giận lên người Lương Đại Tráng một hồi, phiền muộn trong lòng đã bớt đi nhiều, vừa vặn trời đã bớt mưa, hắn liền bảo Hồ Phật nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Mộ Dung Phi Yên cùng đám người không thể hiểu vừa rồi rốt cục xảy ra chuyện gì. Chắc chẳng ai ngờ được một Hồ Tiểu Thiên trước giờ mồm miệng sắc bén, hôm nay tại Thiên Điện lại chịu cam bái hạ phong trước một tiểu cô nương, thậm chí tính mạng cũng bị nha đầu kia nắm trong tay.

Mộ Dung Phi Yên cảm thấy kinh ngạc, mới vừa rồi hắn còn bảo nàng nhiều chuyện, muốn ai đi đường nấy với hai ông cháu kia, mà chỉ chốc lát đã thay đổi hẳn, chẳng những đi chung đường, mà còn đại nhân đại lượng đáp ứng hộ tống tiểu cô nương tới Tiếp Châu an toàn, chẳng lẽ cái tên này đột nhiên đổi tính rồi sao?

Về phần An Đức Toàn cuối cùng hắn cũng ở lại, Hồ Tiểu Thiên tuân theo ý tứ tiểu cô nương kia để lại cho lão thái giám này một ít đồ ăn, bố trí Lương Đại Tráng theo bên cạnh chiếu cố lão, coi như trừng phạt hắn lần này, cho chừa cái tội mồm miệng tép nhảy bán đứng chủ nhân.

Nhưng An Đức Toàn từ chối, hắn gọi Hồ Tiểu Thiên lại gần rồi thì thầm:

- "Tốt nhất ngươi vẫn nên cho tên mập kia đi theo, ta một mình ở đây có thể miễn cưỡng tự lo được, còn nếu hắn ở lại, chỉ sợ khi cừu gia bắt được, hắn sẽ đem cả gia phả ngươi ra kể sạch."

Hồ Tiểu Thiên cảm thấy rùng mình, quả thật hắn không nghĩ đến chuyện này, hôm nay ra đường không coi ngày, làm chuyện gì cũng không xong, vừa mới bị một con bé vị thành niên giở trò, giờ suýt chút nữa là để lại một mầm họa khổng lồ Lương Đại Tráng. Nhưng ngoài miệng thì hắn không nhận mình sai, cười hắc hắc nói:

- "Lão có thể giết hắn để bịt miệng mà, ha ha."

An Đức Toàn cười lớn rồi nói:

- "Không ngờ cậu còn trẻ mà ngoan độc thế."

Nhưng Hồ Tiểu Thiên thầm chửi trong bụng, mẹ nó ta còn không bằng cái móng chân của cháu gái ông, hạ độc thủ cả ân nhân cứu mạng của mình. Hắn thấp giọng nói:

- "Thôi, lão nếu ngại hắn phiền toái, ta đành đưa hắn đi theo vậy."

Hắn thầm quan sát sắc mặt An Đức Toàn thấy tình trạng lão lúc này coi như tạm ổn, trong lòng không khỏi kêu lạ, lão thái giám thụ thương nặng như thế, hôm qua còn phải mổ đùi chân phải, hôm nay đã có thể cười nói vui vẻ, sức sinh tồn của lão gia hỏa thật không thể coi thường.

An Đức Toàn lấy ra cái ngọc bội đưa cho hắn, rồi nói:
- "Ta không có vật gì tặng cho cậu, cậu hãy cầm lấy miếng ngọc này làm kỷ niệm, từ biệt lần này có lẽ là lần cuối, món nợ ân tình này đành để cháu gái ta đáp bồi." - Có lẽ lão đã biết trước kết cục của mình rồi.

Hồ Tiểu Thiên tuy rằng trong lòng giận lão lấy oán trả ơn, nhưng nghe mấy lời nói này cũng động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng nói với lão:

- "Kỳ thật ông có thể đi cùng chúng ta, mặc dù đường đi vất vả, nhưng bằng vào ý chí của ông, nói không chừng còn có thể chịu đựng được."

An Đức Toàn mỉm cười vỗ vỗ vai của hắn:

- "Ta biết ngươi có lòng tốt, hãy mau chóng lên đường, nhớ kỹ lời ta... không được chậm trễ."

Hồ Tiểu Thiên mím môi:

- "... Bảo trọng."
Bình Luận (0)
Comment