Q.1 - Chương 66: Trong Lòng Có Quỷ
Hồ
Tiểu Thiên nói: "Bọn họ là kẻ trộm cướp, tôi là kẻ...trộm...trái...tim." Con hàng này kéo dài giọng, đôi mắt dán chặt vào bộ ngực Mộ Dung Phi
Yên. Theo Mộ Dung Phi Yên thấy, ánh mắt khi nhìn vào ngực của mình của
con hàng này thật sự là quá hèn mọn bỉ ổi dâm đãng! Muốn trộm trái tim
của bổn cô nương nào có dễ dàng như vậy! Cô nhếch mép cười khinh thường: "Đừng có quên, tôi chuyên bắt trộm."
Cũng còn may là ánh mắt nóng bóng của Hồ Tiểu Thiên không kéo dài quá lâu. Hắn ân cần hỏi: "Cô ăn cơm chưa?"
Mộ Dung Phi Yên lắc đầu.
Hồ Tiểu Thiên lập tức gọi Vạn Trường Xuân, bảo y đi chuẩn bị vài món cho Mộ Dung Phi Yên còn chính mình thì tiếp tục vẽ bùa.
Nhìn thấy hắn vẽ những ký hiệu có hình thù quái dị, Mộ Dung Phi Yên
thực sự cảm thấy hiếu kỳ. Hồ Tiểu Thiên đưa đạo phù in hình bàn tay máu
cho cô xem. Về vấn đề này, cách nhìn nhận của Mộ Dung Phi Yên và Hồ Tiểu Thiên không hẹn mà giống nhau. Cả hai đều cho rằng, những vết bàn tay
này là tác phẩm của chính con người, chứ chẳng phải của thần ma quỉ
quái gì hết. Bản thân là Nữ Thần Bộ danh tiếng lừng lẫy cả kinh thành,
độ nhạy bén khi tra xét manh mối của Mộ Dung Phi Yên vượt xa người
thường. Cô ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên thì thầm bảo: "Việc này cứ để
tôi phụ trách! Chỉ cần đêm nay bọn chúng còn dám đến tác quái, tôi nhất
định sẽ tóm gọn được cả lũ." Về phần bắt bằng cách nào, cô không hề nhắc tới nửa lời, Hồ Tiểu Thiên cũng chẳng hỏi. Gà con đi tiểu cũng có cách
riêng của nó! Việc không nắm chắc, Mộ Dung Phi Yên sẽ không hứa hẹn bừa
bãi.
Sau khi vẽ xong đám đạo phù, Hồ Tiểu Thiên bỏ mặc Mộ Dung Phi Yên ở
lại ăn cơm, một mình hắn đi dán phù, nhân tiện kiểm tra một lượt chín
cái lư hương hôm qua mình đã bố trí. Quả nhiên, sáu trong số đó đã bị
hất đổ, tàn tro bên trong vương vãi đầy mặt đất. Người nhà họ Vạn thấy
vậy không dám động chạm bừa bãi, cho nên đến giờ vẫn giữ nguyên trạng.
Hồ Tiểu Thiên dựng từng cái lư hương lên, lần lượt đốt hương cắm vào mỗi chiếc, sau đó dán đạo phù bằng tiếng Anh lên.
Mưa đêm đã ngớt, trong không khí sực nức hương vị ẩm ướt mà tươi
mát. Hồ Tiểu Thiên trước sau hai lần cứu được hai mạng người nhà họ Vạn. Đến hôm nay, toàn thể từ trên xuống dưới nhà họ Vạn đã kính trọng hắn
như thần thánh. Khi Hồ Tiểu Thiên dán phù, không có ai tới quấy rầy hỏi
han gì cả.
Đích đến cuối cùng trong ngày hôm nay của Hồ Tiểu Thiên là chỗ ở của Nhạc Dao. Một ngày không gặp, không ngờ Nhạc Dao đã tiều tụy đi trông
thấy. Cho rằng cô ta bị bệnh, Hồ Tiểu Thiên ân cần hỏi: "Cô không sao
chứ?"
Nhạc Dao lắc đầu, nhưng đôi mắt đẹp dịu dàng lại mang đầy vẻ lo
sợ. Cô ta khẽ đáp: "Tối hôm qua tôi đã nghe thấy tiếng quỷ gọi..."
Hồ Tiểu Thiên cười bảo: "Làm sao có thể? Lấy đâu ra ma quỷ!"
Trên gương mặt Nhạc Dao thoáng hiện lên nét mê man. Dạo này Hồ Tiểu
Thiên lúc nào cũng dùng thân phận chiêu hồn sư để xuất hiện. Lúc trước
hắn hót đủ điều mê tín, nhưng đến giờ lại quay ra bảo không có ma quỷ.
Chợt nhận ra mình tự vả vào mồm mình, Hồ Tiểu Thiên cười đánh trống
lảng: "Cô xinh đẹp thiện lương như vậy, cho dù có ác quỷ chúng cũng
không đành lòng làm tổn thương cô, trừ phi là sắc quỷ!"
Câu nói này khiến Nhạc Dao đỏ mặt tới mang tai. Cô ta bĩu môi khẽ
gắt: "Anh xấu quá đi, sau này tôi không để ý tới anh nữa." Trong lúc vô tình, cô ta biểu hiện ra vẻ thẹn thùng mà chỉ thiếu nữ mới có, nhưng
bản thân đâu có hay, vẻ thẹn thùng e ấp như vậy là điều dễ làm lay động
trái tim đàn ông nhất. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên ngứa ngáy khó chịu, nhìn Nhạc Dao xinh đẹp yểu điệu mà hận không thể ôm cô nàng tiểu quả phụ đầy đặn này vào lòng để thỏa sức thương yêu một phen. Nhưng trong lòng Hồ
Tiểu Thiên thừa hiểu, tình cảm của mình đối với cô nàng tiểu quả phụ này tuyệt đối không phải là tình yêu, nói cho chính xác có lẽ là lòng xót
thương, là dục vọng chiếm hữu. Con hàng này tự nhắc nhở chính mình phải
có vài phần khí tiết, ngàn vạn lần không được làm tiểu nhân hèn hạ thừa
lúc người ta yếu đuối mà lợi dụng. Nhưng khuôn mặt của Nhạc Dao thật sự
là quá mức mê hồn, đôi mắt của Hồ Tiểu Thiên dán chặt vào đó, trong lúc
nhất thời không sao dời đi được.
Bị hắn nhìn tới phát ngượng không chịu nổi, Nhạc Dao cúi đầu. Hai
hàng mi dài cong vút chợt nhấp nháy, cô ta khẽ nói: "Hồ công tử, tối hôm qua tôi đã thực sự nghe thấy có người gọi tên mình ở bên ngoài..." Nói
đến đây, cô ta ngẩng đầu lên, trên gương mặt xinh đẹp hằn lên nét sợ
hãi.
"Đàn ông hay là đàn bà?"
Nhạc Dao khẽ cắn đôi môi anh đào: "Giọng đàn ông, hắn ở bên ngoài gọi 'tỷ tỷ' ······ "
"Tỷ tỷ?"
Nhạc Dao thấp thỏm sợ hãi bước lên một bước, khuỵu gối quỳ xuống: "Hồ công tử ···. . ."
Hồ Tiểu Thiên vội vàng cầm tay cô ta kéo dậy. Mười ngón tay của Nhạc Dao bị hắn cầm trong tay mềm mại trắng nõn, ấm áp trơn bóng như ngọc,
nếu Hồ Tiểu Thiên không có một chút tâm tư lợi dụng nào mới là lạ. Cho
dù bề ngoài con hàng này biểu hiện ngời ngời như một vị chính nhân quân tử, nhưng bên trong đã sớm nảy sinh lòng hươu dạ vượn.
Đôi mắt hút hồn của Nhạc Dao đầy thê lương, giọt châu lã chã rơi:
"Cầu xin công tử dẫn tôi rời khỏi đây, tôi không thể chịu đựng nổi ở lại Vạn gia thêm một khắc nào nữa ······" Nói đến đây, cô ta nghẹn ngào
khóc nức nở. Hồ Tiểu Thiên đỡ Nhạc Dao đứng thẳng dậy, do bi thương quá
độ, thân thể mềm mại của cô ta mềm nhũn, cứ thế té xỉu vào trong lòng Hồ Tiểu Thiên. Hồ Tiểu Thiên ôm trọn cả thân thể mềm ấm thoang thoảng
hương thơm trong lòng. Cảm giác đụng chạm da thịt thế này không thể dùng một từ 'khoái' để miêu tả cho đủ được. Một cô gái xinh đẹp gây tai họa
cỡ Nhạc Dao, thật sự có lực sát thương cực mạnh lẫn sức hấp dẫn không
thể kháng cự đối với loại người háo sắc như Hồ Tiểu Thiên.
Nhưng háo sắc thì mặc háo sắc, con hàng Hồ Tiểu Thiên này vẫn có một cái đầu tỉnh táo siêu hạng, cho dù ôm người đẹp trong lòng nhưng trái
tim vẫn không hề loạn nhịp. Dù đang hưởng thụ cảm giác ngực kề ngực, con hàng này vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra nhịp đập trái tim lúc này của Nhạc
Dao rõ ràng đang gia tốc, trong lòng khẽ nhảy đánh bộp một cái, chẳng
phải cô nàng tiểu quả phụ này đã ngất xỉu rồi hay sao? Hắn gọi tên Nhạc
Dao, nhưng đôi mắt hút hồn của cô ta vẫn nhắm chặt không hề lay động.
Qua hiện tượng trái tim Nhạc Dao đột nhiên gia tốc, Hồ Tiểu Thiên phỏng
đoán có đến tám chín phần mười là cô ta giả vờ té xỉu. Chẳng lẽ sức hút
của chính mình thật sự không thể nào cưỡng lại được, cô nàng tiểu quả
phụ này đã động lòng xuân, cho nên mới đóng kịch giả vờ té xỉu để tạo cơ hội phát tiết niềm nhung nhớ? Nhưng nghĩ lại cho kỹ thì có vẻ không
đúng lắm, dù mình có vài phần sức hút thật, nhưng hình như chưa quá đáng tới mức độ này.
Hồ Tiểu Thiên ngắm nhìn thân hình bất tỉnh nhân sự của Nhạc Dao.
Phải nói là cô nàng tiểu quả phụ này đóng kịch đúng là hạng nhất, nếu
như không phải nhịp đập trái tim cô ta đột nhiên gia tốc, mình hầu như
đã bị cô ta đánh lừa. Nhưng một nghi vấn khác lập tức nảy sinh trong đầu Hồ Tiểu Thiên, tại sao Nhạc Dao lại phải lừa mình? Chẳng lẽ trong lòng
cô ta có ý đồ xấu? Hành vi hiện giờ của cô ta hiển nhiên là dùng sắc đẹp để dụ dỗ. Lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển, quả thật là không tài
nào mà mò ra được.
Hồ Tiểu Thiên bế xốc Nhạc Dao lên, đặt lên giường. Nhìn gương mặt
như hoa đào, cảm nhận hơi thở như lan của Nhạc Dao, trong lòng hắn chợt
sinh ra một ý nghĩ, cô đã diễn kịch với tôi, vậy thì đừng trách tôi
không nể tình, bài học này nhất định phải dạy cho cô biết. Hắn cúi người xuống, từ từ ghé sát đầu vào Nhạc Dao, đến khi cách miệng Nhạc Dao tầm
một tấc thì dừng lại bất động.
Nhạc Dao đích thật là đang giả vờ ngất xỉu. Tuy hai mắt nhắm chặt
nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được Hồ Tiểu Thiên đang không ngừng ghé
sát đầu vào mặt mình, hơi thở nóng rực liên tục phả lên mặt. Nhạc Dao
vừa xấu hổ vừa nóng vội, cứ tưởng con hàng này là bậc quân tử con gái
ngồi trong lòng mà vẫn không phi lễ*, có ngờ đâu được hắn căn bản là đồ
háo sắc thừa lúc người ta gặp nạn mà lợi dụng. Trong lúc đang lưỡng lự
có nên giả vờ tỉnh lại vào lúc này hay không, cô ta đột nhiên cảm giác
đôi môi anh đào của mình bị một thứ gì đó nóng rực mềm mại chạm vào,
khiến tâm hồn thiếu nữ trở nên kinh hãi.
*Điển tích liên quan đến Liễu Hạ Huệ
Không do dự gì nữa, cô ta lập tức mở bừng đôi mắt hút hồn của mình
ra. Vừa mở mắt ra, cô ta đã thấy Hồ Tiểu Thiên đang cười tủm tỉm đứng
cạnh giường, ngón trỏ tay phải đặt sát vào môi mình: "Cô đã tỉnh?"
Lúc nào Nhạc Dao mới biết thì ra mình đã đoán nhầm, hai má đỏ rực như áng mây chiều.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tôi đi đây."
"Hồ công tử ······" Nhạc Dao khẽ gọi với theo hắn một câu, nhưng Hồ Tiểu Thiên không hề quay đầu lại.
Cảnh đêm âm u, giống như một tấm màn đen ướt sũng nước mưa, nặng nề
đè nén đến mức có cảm giác không thở nổi. Hồ Tiểu Thiên ngẩng đầu lên
trời thở dài một hơi nhẹ nhõm. Qua việc vừa rồi đã giúp cho hắn nhận ra
một điều, tiểu quả phụ Nhạc Dao không hề đơn thuần như mình đã nghĩ. Cô
ta đóng kịch ngất xỉu chẳng lẽ chỉ đơn thuần mang mục đích khiến mình
động lòng trắc ẩn, dẫn cô ta thoát khỏi chốn này thôi sao? Hay là bên
trong vẻ ngoài đơn thuần của cô ta còn cất giấu bí mật không muốn người
khác biết đến? Trước kia, mình đã từng đề nghị đưa cô ta ra khỏi đây
nhưng đã bị cô ta dứt khoát cự tuyệt. Lúc này lại đột nhiên lại bảo rằng muốn thoát khỏi nơi đây, hơn nữa còn bức thiết như thế, thực ra là có
nguyên cớ gì?
Tiếng chào của Vạn Trường Xuân khẽ vang lên bên tai: "Hồ đại nhân!"
Hồ Tiểu Thiên hỏi: "Lão Vạn, tối hôm qua ông có nghe thấy tiếng quỷ kêu gào không?"
Vạn Trường Xuân ngó nghiêng khắp xung quanh, gật đầu với vẻ sợ hãi.
"Nam quỷ hay là nữ quỷ?"
"Nam quỷ ······" Giọng Vạn Trường Xuân hơi run rẩy. Phạm trù quỷ thần đã bén rễ rất sâu trong lòng y, y sợ bị quỷ nghe thấy.
Hồ Tiểu Thiên mỉm cười hỏi: "Hắn kêu gào ra sao?"
Vạn Trường Xuân bước lại gần Hồ Tiểu Thiên một bước, nói bằng giọng run rẩy: "Ta chết thật thê thảm ······ "
Hồ Tiểu Thiên quyết định đêm đó ngủ lại nhà họ Vạn, đây là quyết
định được đưa ra sau khi hắn đã thương lượng với Mộ Dung Phi Yên. Hắn
thực sự muốn nhìn thấy ác quỷ đang làm loạn nhà họ Vạn này rốt cục là
cái quân trời đánh nào. Sự việc Hồ Tiểu Thiên ngủ lại đêm đó không được
tuyên bố rộng rãi, chỉ có Vạn Bá Bình và Vạn Trường Xuân biết.
Vạn Trường Xuân dẫn Hồ Tiểu Thiên và Mộ Dung Phi Yên vào nghỉ tạm
trong Thanh Trúc Viên ở phía đông của Vạn phủ. Đây là nơi Vạn Bá Bình
thường đánh cờ, nếu không phải là vị khách quý Hồ Tiểu Thiên này, Vạn
Trường Xuân không bao giờ đồng ý cho vào ở. Mặc dù tiền viện Vạn gia có
phòng khách, nhưng sau khi nghĩ đến ngoài đó không xảy ra chuyện ma quỷ
gì, Vạn Trường Xuân mới đặc biệt bố trí Hồ Tiểu Thiên qua đêm ở hậu
viện, tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc thân mật với ác quỷ.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng cho hai người, Vạn Trường Xuân vội vã chạy mất. Kể từ khi xảy ra chuyện ma quái tối hôm qua trở đi, lòng người
toàn thể Vạn phủ trở nên hoang mang lo sợ. Sau khi trời tối, ngoài gia
đinh phụ trách gác đêm ngoài cửa, hầu hết những người còn lại đều đóng
kín cửa phòng không ló mặt ra ngoài. Vạn Bá Bình có ý định cắt cử người
canh gác ở vị trí đặt chín cái lư hương, nhưng Hồ Tiểu Thiên bảo lão
không cần phải huy động nhân lực như thế, mọi việc cứ thuận theo tự
nhiên mới là tốt nhất, trước kia thế nào giờ vẫn giữ nguyên như thế.
Bản thân Hồ Tiểu Thiên không tin vào thần ma quỷ quái, Mộ Dung Phi
Yên cũng là người vô thần. Hồ Tiểu Thiên nhận định, ác quỷ gì đó nhất
định là do con người đóng giả, chỉ có điều là không biết tối nay cái tên đóng giả ma quỷ này có xuất hiện hay không.
Hồ Tiểu Thiên đóng cửa viện lại, lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Giờ chúng ta đi ngủ hay đi ngả lưng?"
Mộ Dung Phi Yên trợn tròn hai mắt, ngủ và ngả lưng có gì khác nhau?
Thấy cô không có phản ứng gì, Hồ Tiểu Thiên lại hỏi: "Chúng ta ngủ cùng một chỗ hay là tách ra ngủ?"
Gương mặt đỏ bừng, Mộ Dung Phi Yên gắt lên: "Lợn chết không sợ nước
sôi, thật không biết xấu hổ là gì, ai ngủ cùng một chỗ với ngươi?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Thử nghĩ coi, tôi đường đường là Huyện lệnh Cửu
phẩm, có bao nhiêu người muốn lao vào vòng tay của tôi đây! Chỉ cần tôi
có nhu cầu cần người thị tẩm, báo ra một tiếng thì hoàng hoa khuê nữ
chắc phải xếp hàng từ cửa Vạn phủ đến tận nha môn ấy chứ."
Mộ Dung Phi Yên thật sự không chịu nổi bản mặt dày như cái thớt của
con hàng này. Cô giơ nắm đấm lên trước mặt hắn, các đốt xương ngón tay
kêu lốp rốp như tiếng pháo nổ.
Hồ Tiểu Thiên không rét mà run, không thể coi thường uy lực của đôi
bàn tay trắng như phấn này được. Do đã nằm lòng câu nói 'phải biết đâu
là điểm dừng', hắn vội vàng nói lảng sang chuyện khác: "Hay là chúng ta
lập ra một kế hoạch."
Hai
người cùng nhau quay vào trong phòng. Hồ Tiểu Thiên trải một tấm địa đồ
Vạn phủ ra. Tấm địa đồ này do Vạn Trường Xuân vừa cho hắn. Hồ Tiểu Thiên rút một cây bút lông trong ống bút ra, chấm lên trên tấm địa đồ, nói:
"Tôi đặt chín cái lư hương ở những chỗ này. Đêm nay, hai người chúng ta
chia nhau ra làm việc, cô phụ trách tám chỗ này, còn tôi sẽ phụ trách
một chỗ này thôi." Hắn dùng bút chấm vào vị trí căn viện tiểu quả phụ
Nhạc Dao đang ở.
Mộ Dung Phi Yên bảo: "Ngươi chọn việc hay nhỉ, chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ."
Nên nhớ, căn viện của Nhạc Dao và Thanh Trúc Viên mà đêm nay hai người ngủ lại chỉ cách nhau có một bức tường. Ngoài lười biếng ra
liệu con hàng này còn có ý định xấu xa nào khác nữa không đây?
Hồ Tiểu Thiên cười hì hì: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, nếu như không có việc gì xảy ra, chúng ta đại để có thể ngủ một giấc tới tận sáng."
Mộ Dung Phi Yên bảo: "Anh là anh, tôi là tôi. Tôi là bộ khoái của
quan phủ, đâu phải hộ viện riêng của vị địa chủ nào. Anh thích làm thế
nào thì cứ làm, tôi đi nghỉ đây." Nói xong cô bỏ đi luôn. Mặc dù chỉ là
một căn viện nhưng vẫn có nhiều gian phòng riêng biệt.
Hồ Tiểu Thiên cao giọng gọi: "Này! Không phải đã hứa là sẽ đi bắt
quỷ hay sao?" Nhìn thấy cánh cửa sau lưng Mộ Dung Phi Yên đóng sập lại,
Hồ Tiểu Thiên lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Ngủ thì ngủ, cô nghĩ tôi không buồn
ngủ chắc?"
Khi ngủ tới nửa đêm, Hồ Tiểu Thiên chợt nghe thấy tiếng đập cửa vang lên. Hắn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, theo phản xạ lần mò ở
đầu giường để tìm công tắc đèn. Đến khi mó vào khoảng không hắn mới chợt nhớ ra thời đại mà mình đang sống hoàn toàn không có cái món đồ trang
trí đó. Vì vậy hắn lần mò xuống giường, kéo lê đôi giày vải đi ra cửa,
ghé mắt nhìn qua khe cửa. Vừa nhìn ra bên ngoài, hắn đã thấy Mộ Dung Phi Yên mặc một bộ đồ đen thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa.
Vì vậy hắn mở cửa phòng ra, cười hì hì hỏi: "Một mình không ngủ được à?"
Mộ Dung Phi Yên tức giận nguýt hắn một cái, gắt: "Mặc quần áo tử tế rồi đi theo tôi!"
Hồ Tiểu Thiên biết Mộ Dung Phi Yên nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, bèn kéo hai ống giày lên, mặc nguyên cái áo cổ tròn và quần cộc
thùng thình đi theo Mộ Dung Phi Yên tới tường bao ở khu vực phía bắc.
Mộ Dung Phi Yên chỉ vào cây nhãn trước mặt, thì thào bảo: "Leo lên đi!"
Hồ Tiểu Thiên nhìn ngó khắp bốn xung quanh, nhưng không tìm thấy đồ
kê chân. Đang định quay về lấy cái ghế, hắn đã thấy Mộ Dung Phi Yên nhảy vọt lên trên rồi thò tay xuống vẫy vẫy mình. Trong lòng hắn không kìm
được thầm than, vào cái thời đại này mà không có tí võ công nào thì quả
thật là không thể nào lăn lộn được. Hắn vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Phi Yên, mượn lực kéo của cô để leo lên. Hai người ngồi
trên chạc cây, náu mình sau đám cành lá nhìn xuống phía dưới. Từ vị trí
của mình, họ có thể nhìn bao quát toàn bộ căn tiểu viện Nhạc Dao đang ở.
Trong căn viện không có một bóng người, Hồ Tiểu Thiên có phần khó
hiểu liếc nhìn Mộ Dung Phi Yên, chả hiểu đang đêm khuya khoắt cô nàng
này đánh thức mình lôi tới nơi này xem cái gì?
Mộ Dung Phi Yên ghé sát vào tai hắn bảo: "Cô gái này cực kỳ quái lạ, tới giờ vẫn chưa chịu đi ngủ."
Hồ Tiểu Thiên nhìn lại thì quả nhiên thấy đèn trong phòng Nhạc Dao
vẫn còn sáng, nhưng vẫn vặn lại: "Nhỡ đâu người ta mất ngủ thì sao."
Mộ Dung Phi Yên nói: "Không biết vì cái sao tôi cứ cảm thấy cô ta là lạ thế nào ấy." Cô vừa dứt lời, ngọn đèn trong phòng Nhạc Dao đột nhiên vụt tắt.
Hồ Tiểu Thiên bảo: "Không thể ngờ được, cô cũng có hứng thú với người đẹp. Nói thật nhé, hai ta đúng là người đồng đạo rồi."
Mộ Dung Phi Yên trợn mắt liếc hắn một cái. Hai người núp trên tàng
cây quan sát tình hình. Sau cơn mưa, lá cây ẩm ướt, lại bị không ít muỗi kéo tới đốt, nên chỉ được chốc lát Hồ Tiểu Thiên đã không chịu nổi được nữa. Ngay khi hắn chuẩn bị đề nghị đi về thì chợt có một bóng đen leo
đầu tường ở mé bên. Mộ Dung Phi Yên là người đầu tiên phát hiện ra, cô
dùng tay làm động tác ra hiệu với Hồ Tiểu Thiên đừng có lên tiếng. Bóng
đen kia chạy vèo vèo trên tường bao. Độ rộng của bức tường bao chỉ tầm
một thước, hơn nữa còn uốn lượn theo hình gợn sóng, nhưng kẻ mặc đồ đen
đó lại lướt đi như chạy trên đất bằng. Bởi vậy có thể dễ dàng đoán ra,
kẻ này có khinh công tuyệt cao. Hồ Tiểu Thiên vội vàng móc chiếc kính
viễn vọng một ống lấy được từ chỗ Cổ Lục ra. Nhìn qua kính viễn vọng,
hình ảnh được phóng đại tương đối, đáng tiếc là thiếu mất kính hồng
ngoại nhìn ban đêm, cho nên nhìn cứ mờ mờ ảo ảo.
Kẻ mặc đồ đen đó che kín miệng mũi bằng một miếng vải đen, chỉ để hở ra hai con mắt sáng ngời ngời. Trong đêm tối, kẻ đó giống như một con
báo lặng lẽ chạy. Khi đến góc tường bao, kẻ đó dừng lại, cảnh giác quan
sát khắp bốn phía một lượt. Sau khi vững tin bốn phía không có người, kẻ này mới như một làn khói đen xà xuống. Qua động tác của kẻ này, Mộ Dung Phi Yên đã phán đoán ra được võ công của đối phương không tồi. Hồ Tiểu
Thiên đã có vài phần nôn nóng, mục đích của kẻ đó cực kỳ rõ rãng, hiển
nhiên là vì Nhạc Dao mà đến.
Kẻ đó rón ra rón rén lại gần cửa chính phòng Nhạc Dao, săm soi nhìn
kỹ cánh cửa, bên cạnh cửa đã có người dùng vôi trắng đánh dấu sẵn một ký hiệu.
Mộ Dung Phi Yên ghé sát vào tai Hồ Tiểu Thiên thì thào: "Có người đã vẽ sẵn dấu hiệu chỉ đường cho kẻ này." Lúc trước, trong khi đi dò tìm,
cô đã phát hiện điểm khác thường này, cho nên mới chọn phục sẵn ở chỗ
này. Do làm bộ khoái nhiều năm, cô đã biết hết những thủ đoạn gây án
muôn hình muôn vẻ.
Trái tim Hồ Tiểu Thiên chùng xuống. Kẻ vẽ dấu hiệu này có tới tám
chín phần mười là người trong Vạn phủ, kẻ cướp trong nhà khó phòng. Xem
ra, Vạn gia có người cấu kết với bọn trộm cướp bên ngoài. Nhưng vì sao
bọn chúng lại nhắm mục tiêu vào cô nàng quả phụ đáng thương này? Hồ Tiểu Thiên ghé vào bên tai Mộ Dung Phi Yên giục: "Cô còn không đi cứu
người?"
Không ngờ thái độ của Mộ Dung Phi Yên lại chẳng có vẻ gì là gấp gáp, cô khẽ đáp: "Chờ một chút xem sao."
Hồ Tiểu Thiên nóng nảy như kiến bò chảo rang: "Nhỡ có việc gì xảy ra thì sao?" Hắn lo Nhạc Dao sẽ bị làm hại.
Mộ Dung Phi Yên khẽ bảo: "Không có việc gì lớn đâu."
Hồ Tiểu Thiên không hiểu tại sao cô lại dám chắc như thế, tuy nhiên
hắn có thói quen tín nhiệm tuyệt đối Mộ Dung Phi Yên. Hơn nữa, quan tâm
quá sẽ hóa loạn. Bởi quá lo lắng cho sự an toàn của Nhạc Dao, trong lòng hắn mới nóng như lửa đốt.
Kẻ mặc đồ đen đó dùng một thứ hình như là ống trúc, từ từ thổi khói
thuốc vào trong phòng. Lúc trước, Hồ Tiểu Thiên đã từng nhìn thấy Vạn
Đình Thịnh hành động như thế này, nhưng giờ gã vẫn đang nằm chết dí trên giường an dưỡng, hơn nữa, gã cũng chẳng có khinh công cao như vậy.
Mộ Dung Phi Yên khẽ nói: "Đó là hái hoa tặc. Trước đó bọn chúng đã
ngầm ước hẹn xác định mục tiêu, mục đích lần này là cướp người."
Hồ Tiểu Thiên thắc mắc: "Làm sao cô biết?"
Mộ Dung Phi Yên đáp: "Đừng quên tôi đang làm công việc gì."
Sau khi thổi hết khói thuốc, tên hái hoa tặc rút một cây chủy thủy
bên hông ra, sau đó nhét nó vào khe cửa. Gã nhẹ nhàng gẩy then cài cửa
ra rồi lập tức chui vào trong phòng.
Hồ Tiểu Thiên chụp lấy cổ tay Mộ Dung Phi Yên, thúc giục: "Hành động đi thôi, nếu không thì muộn mất."
Mộ Dung Phi Yên bất mãn lườm hắn một cái. Sao cái thằng ôn này lại
quan tâm quá mức tới cô nàng tiểu quả phụ kia đến thế, sao không bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy vì mình? Ý nghĩ này vừa mới sinh ra trong
đầu, Mộ Dung Phi Yên đã sợ hãi kêu lên thành tiếng. Trời ạ, sao mình lại có ý nghĩ như vậy? Tại sao lại phải để ý tới tình cảm của hắn chứ?
Đầu óc Hồ Tiểu Thiên lúc này đã rối tung khi nhìn thấy tên hái hoa
tặc chui vào trong phòng, lại nghĩ đến tiểu quả phụ Nhạc Dao bị hôn mê
vì khói thuốc. Cục cưng nõn nà tươi ngon của ta ơi, muôn ngàn lần đừng
có để cho đồ chó hoang ở đâu chạy vào ngoạm đi mất đấy nhé!
Mộ Dung Phi Yên nhận ra hắn đang bất an, nếu như mình vẫn không ra tay, chỉ sợ con hàng này sẽ nhắm mắt làm bừa.
Tên hái hoa tặc vào phòng chẳng được bao lâu đã chạy ra. Tuy nhiên, lúc đi ra trên vai kẻ này đã có thêm một cái bao tải. Xét theo hình
dạng bên ngoài của chiếc bao tải đó, bên trong có lẽ chứa người, nhất
định là Nhạc Dao không còn nghi ngờ gì nữa. Nhìn bên ngoài, cái bao tải
không hề cục cựa gì, xem ra Nhạc Dao đã hôn mê bất tỉnh.
Hồ Tiểu Thiên thầm mắng, cái đồ dâm tặc này đúng là gan ăn cướp lớn
bằng trời, khơi khơi dám chạy tới Vạn phủ cướp Nhạc Dao đi.
Mộ Dung Phi Yên khẽ bảo: "Anh ở yên đây chờ tôi!" Cô nhảy vọt lên
khỏi cành cây, liên tiếp lộn vài vòng trong bầu trời đêm rồi lướt nhào
xuống, bay qua tường viện, từ trên trời sà xuống như một con chim ưng vồ thỏ tấn công tên hái hoa tặc. Khi thân hình vẫn còn đang giữa không
trung, kiếm dài ba xích kiếm đã loảng xoảng ra khỏi vỏ, giống như một
dòng thu thủy bắn vọt tới cổ họng tên hái hoa tặc.
Tên hái hoa tặc giật nảy mình, trong lúc cấp bách, vội vàng lấy cái bao tải chắn trước người mình. Mộ Dung Phi Yên ném chuột sợ vỡ bình,
thế kiếm không thể không đình chỉ.
Tên hái hoa tặc gằn giọng nói: "Cho ngươi này!" rồi đột ngột ném
cái bao tải về phía Mộ Dung Phi Yên. Ngay sau đó, kẻ này rút thanh loan
đao đeo ở bên hông ra, rùn người bổ nhào tới Mộ Dung Phi Yên.
Mộ Dung Phi Yên tung chân đá thẳng vào cái bao tải. Cái bao tải bị
cô bị đá bay vọt ra xa, vượt qua tầm năm trượng mới rơi xuống bãi cỏ. Hồ Tiểu Thiên cảm thấy lạnh hết cả gáy. Mẹ kiếp, bên trong là một người
sống sờ sờ ra đấy. Phi Yên à Phi Yên, cô thật sự ra chân mà không ngán
ngại gì sao. Nếu đổi lại là hắn thì dù có thế nào đi chăng nữa cũng
không đành lòng nhắm mắt đá bừa như vậy. Qua đó có thể thấy, chính thức
nhẫn tâm độc ác ra tay vùi hoa dập liễu cũng chỉ có thể là phụ nữ mà
thôi!
Hồ Tiểu Thiên bò dọc theo cành cây, cẩn thận từng li từng tí leo lên tường viện, sau đó lại từ tường viện trượt xuống đất.
Bên kia, Mộ Dung Phi Yên và tên hái hoa tặc đã đánh nhau đến mức
xoắn lại một chỗ, đao qua kiếm lại va chạm chan chát không ngừng. Hồ
Tiểu Thiên chỉ thấy đốm lửa và ánh đao kiếm lấp loáng liên tục bay qua
bay lại, hoàn toàn không nhìn rõ chiêu thức và động tác của bọn họ.
Lúc này mưa lại bắt đầu rơi, mặc dù không lớn, nhưng gió đêm thổi ào ào. Tiếng mưa gió đã át hết âm thanh của cuộc đấu bên này.
Đôi mắt lạnh lùng của tên hái hoa tặc dán chặt vào Mộ Dung Phi Yên, gã vừa đánh vừa lui với ý đồ tìm cách chạy trốn. Do đã nhìn thấu ý đồ
của kẻ này, Mộ Dung Phi Yên ra tay trước chặn đứng đường lui của gã.
Trường kiếm trong tay cô rung lên, hóa thành muôn vàn điểm sáng lạnh lẽo đổ ập xuống đầu tên hái hoa tặc. Dù tên hái hoa tặc đã cuống cuồng
lùi về phía sau nhưng mũi kiếm của Mộ Dung Phi Yên vẫn kịp với tới khăn
che mặt của gã, cô gẩy một cái hất tung miếng vải đen đó đi.
Một tia sét xẹt qua chân trời, chiếu sáng gương mặt tên hái hoa
tặc, có thể thấy rõ đường nét gương mặt đó tương đối anh tuấn, đáng
tiếc là lại mang đậm vẻ dâm tà. Khăn che mặt bị đánh rớt, tên hái hoa
tặc lập tức mất hết ý chí chiến đấu. Gã mấy lần muốn chạy trốn nhưng lần nào cũng bị Mộ Dung Phi Yên chặn lại. Rơi vào đường cùng, gã chỉ còn
cách dốc toàn lực đánh bại Mộ Dung Phi Yên thì mới mong thoát khỏi Vạn
phủ. Loan đao trong tay gã vẽ ra một vòng tròn, tay trái vung về phía Mộ Dung Phi Yên. Póc! một làn sương mù màu hồng lan tỏa từ trong lòng bàn
tay gã ra.
Vừa ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt, Mộ Dung Phi Yên đã thầm kêu
không ổn. Cô vội vàng nín thở, trường kiếm trong tay liên tục đánh ra ba sát chiêu. Nếu như vừa rồi Mộ Dung Phi Yên còn ra tay cầm chừng với ý
định lưu người sống, nhưng đến giờ cô đã hoàn toàn buông tha ý nghĩ này. Không biết tính chất khói độc của đối phương ra sao, nếu không may
trúng phải, không những bản thân rơi vào vòng nguy hiểm, ngay cả Hồ Tiểu Thiên và Nhạc Dao cũng sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.
Tên hái hoa tặc không thể nào ngờ Mộ Dung Phi Yên lại đột nhiên
tung ra ba sát chiêu liền. Dù đã tránh bên đông né bên tây nhưng gã vẫn
không thể nào trốn thoát được sát chiêu của Mộ Dung Phi Yên. Bụng dưới
bị đâm trúng một nhát, gã thét lên đau đớn rồi ôm bụng dưới, quay người
bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện Y Thống Giang Sơn được tải miễn phí tại za.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.