Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 24.2

Duẫn Vị ôm đứa bé ra ngoài phơi nắng, Lâm An Bắc đứng dậy gãi gãi mái tóc bù xù, không biết mình đã đắc tội gì với Đại tiểu thư này, cho nên mới mặt nặng mày nhẹ với anh.

Ăn cơm xong Lâm An Bắc phụ trách lái xe, Duẫn Vị và An Nhiên bế theo Trần Mộ Nhiêu đi siêu thị, mua cho em bé vài bộ quần áo, còn phải mua cái cặp sách cho Trần Trí Hiên, thứ Hai sẽ đưa cậu nhóc đi nhà trẻ, tuần trước đã dẫn cậu nhóc đi tham quan trường học.

Vừa tới siêu thị đi dạo không bao lâu thì điện thoại Duẫn Vị vang lên, "Chị, tại sao lại gọi em giờ này?"

Giọng Trần Cẩn Ngôn nghe có chút tức giận và khó xử, giọng nén xuống, chắc là bên cạnh còn có người, hơn nữa bầu không khí giữa hai người có vẻkhông được vui, "Tiểu Vị, bây giờ em rảnh không, có thể gặp đạo diễn thương lượng chuyện kịch bản một chút chứ?"

"Đạo diễn Mộ Hoa?"

"Đúng vậy, hình như ông ta không đồng ý với kết cục của kịch bản."

"Khi nào, bây giờ em không rảnh."

"Tối nay, thời gian với địa điểm chút nữa chị nhắn cho em."

"Được, cũng đến lúc em nên gặp ông ta rồi."

Lâm An Bắc bế Trần Mộ Nhiêu, uể oải đi bên cạnh An Nhiên, còn bà thì đang hào hứng bừng bừng chọn cặp cho cháu ngoại, đứng cạnh Lâm An Bắc tạo nên sự khác biệt rõ ràng. Lúc Duẫn Vị cúp điện thoại đi vào trong, Lâm An Bắc lập tức dính lấy, huých vai cô một cái, nhìn bóng lưng An Nhiên giả bộ bâng quơ hỏi, "Điện thoại của ai vậy ha, nói lâu như vậy."

"Đâu mà lâu, mới có hai phút thôi."

"Có thích không?" Duẫn Vị làm lơ anh, đi thẳng tới kéo An Nhiên, giúp bà chọn cặp cho Trần Trí Hiên, Lâm An Bắc tò mò lại không biết ngượng mà hỏi thẳng cô có phải điện thoại của Hàn Địch hay không, tên đó ăn no không có việc gì làm vẫn tiếp tục bông đùa, mà từ đầu đến cuối Duẫn Vị làm như chẳng biết gì cả khiến anh tức anh ách.

Hai người vừa nói vừa cười, không biết có gì mà vui thế, đặc biệt là Duẫn Vị cứ thỉnh thoảng quay đầu lại nở nụ cười ý vị sâu xa, Lâm An Bắc dám khẳng định là người mẹ thân yêu của anh đang nói xấu anh để lấy lòng con dâu của mình.

Nào biết Trần Trí Hiên thấy cái cặp liền bắt đầu khóc, ném cái cặp xuống đất, hai chân dẫm lên nhảy nhảy, đạp đá liên tục, "Đạp nát mày, đạp nát mày, con không muốn đi học, con không muốn đi học."

Đường Kình Vũ người cuối-cùng-cũng-ngủ-được-một-giấc-ngon-lành bắt đầu nổi giận, tại sao một đứa vừa mới yên tĩnh thì đứa khác lại bắt đầu quấy nhiễu, nắm cổ áo Trần Trí Hiên lôi thẳng vào thư phòng, còn bắt cậu nhóc úp mặt vào tường hối lỗi, suy nghĩ xem mình sai chỗ nào.

Duẫn Vị nhìn thấy bộ dáng nổi giận của Đường Kình Vũ cũng bị dọa sợ, mà từng người nhà họ Lâm đều khuyên cậu nhóc, nên làm gì ra sao, thậm chí An Nhiên và Lâm Trì còn giúp anh dạy dỗ Trần Trí Hiên mấy câu.

Cấu vài cái lên hông của Lâm An Bắc, nhìn đôi mắt ý vị thâm trường của anh, Duẫn Vị có chút không nỡ hỏi anh, "Tại sao anh không khuyên ngăn, tiểu Quai vẫn còn nhỏ mà, sao có thể đối với nó như vậy chứ."

Lâm An Bắc lấy tờ báo che kín mặt hai người, cố ý đến gần cô giống như đang nói nhỏ, cuối cùng còn nhân cơ hội hôn trộm lên môi cô một cái, "Yên tâm đi, tiểu tử kia cũng quen rồi, mà ba nó quên rút cáp mạng trong thư phòng rồi, bây giờ chắc chắn là đang vui vẻ lướt net, chỉ có em tin khổ nhục kế của nó."

"Người trong nhà của anh kinh khủng thật." Duẫn Vị không thể tin được, đứa trẻ nhỏ như vậy, tại sao có thể như vậy được chứ.

"May mà lúc còn nhỏ em không biết tổng giám đốc Đường, nếu không anh lo em có thể lớn lên tự tin như vậy mới lạ."

Nhớ năm đó hai người hợp tác khiến toàn bộ hệ thống quân dụng quốc gia giật sập, chứ nói gì đến hệ thống bán vé máy bay lặt vặt, hệ thống tài vụ của tập đoàn nào đó, những thứ này chỉ là cho học sinh tiểu học thôi.

"Vậy còn anh? Anh biết cái gì? Không lẽ anh lớn lên như kì tích như vậy sao?"

"Anh chỉ biết một chút ít về máy tính mà thôi, em hay viết vời không phải cũng thích tham gia bình xét này nọ hay sao, lần sau nói thẳng cho anh biết, anh có thể giúp em đứng nhất mà thần không biết quỷ không hay, hoặc là độc giả nào mắng em, không đánh giá hay để lại gì cả, anh giúp em giật sập máy chủ của cô ta."

Vụ án hệ thống quân dụng bị xâm nhập hơn hai mươi năm trước vẫn còn bỏ lửng, nhưng cả giới quân đội không ai dám nói ra bí mật bởi vì quá mất mặt, nói ra cũng không ai tin đó là chuyện của hai thằng nhóc cộng lại không tới mười tuổi có thể làm ra, hai người phối hợp không chê vào đâu được, một đứa thì tấn công vào hệ thống, một đứa thì trộm số liệu.

Nếu không phải về sau Đường Kình Vũ được bọn họ nhận vào quân đội làm tướng, thì nhất định đã phải tiến hành quản chế hai người họ 24/24.

Duẫn Vị không biết Lâm An Bắc còn có sự tích vẻ vang như vậy, trong lòng cô Lâm An Bắc luôn là chàng thanh niên tốt đẹp như ánh nắng mặt trời, vấn đề là mấy năm trước đã cho cô ảo giác quá sâu, khiến cô không có cái nhìn mới về anh, không nhìn thấu được bản chất xấu xa của anh.

"Được thôi, vậy tối nay anh xem thử người đó dám không tung hoa để lại lời khen ngợi em,giật sập vĩnh viễn luôn đi!"

Khóe miệng Lâm An Bắc mang theo nụ cười kì quái, bắt đầu quan sát Duẫn Vị từ trên xuống dưới, "Tuân lệnh, bà Lâm, nhìn ra được tối nay em có thể trả hết tiền nợ."

"Trả hết tiền nợ?" Bà Lâm ngây thơ vẫn chưa biết được tự mình đã nhảy vào cái bẫy mà tổng giám đốc Lâm đã đào.

"Ừ, chúng ta hai bên cùng có lợi."
Bình Luận (0)
Comment