Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 52

Ba ngày sau, Lâm An Bắc lái xe đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra của Doãn Vị, tới tận đêm khuya mới về đến nhà. Doãn Vị bị An Nhiên rủ rê đi dạo một ngày, đã nằm trên giường từ rất lâu, nhìn thấy anh trở lại, không còn hơi sức núp ở trong chăn hỏi: "Kết quả kiểm tra như thế nào? Em đã nói không có vấn đề gì, anh cứ muốn kiểm tra."

Nụ cười trên mặt Lâm An Bắc có chút miễn cưỡng, hình như có lời muốn nói, nhưng chỉ dừng một chút, hôn Doãn Vị đã muốn nhắm hai mắt lại một cái, nỉ non:"Ừ, em đi ngủ sớm một chút đi, mệt mỏi cả một ngày rồi."

Trên người của anh còn mang theo hơi lạnh bên ngoài, cả người Doãn Vị hơi co rúm lại, lầm bầm một câu:"Ngủ ngon", xoay người dần chìm vào giấc ngủ.

Lâm An Bắc nhìn chăm chú thân thể nhỏ bé cuộn trong chăn, thở dài khe khẽ, cầm báo cáo trong túi xách tiện tay ném vào thùng rác, xoay người đi vào phòng tắm.

Ngày Mộ Hoa bị bắt, Doãn Vị cũng không để tâm bất cứ tin tức gì, buổi sáng rời giường thật sớm để làm bữa ăn sáng, nhận được điện thoại của Trần Cẩn Ngôn gọi tới, hai người trò chuyện mấy câu, nhìn đồng hồ chạy kéo Lâm An Bắc ra ăn điểm tâm.

Tối hôm qua, trước khi ngủ An Nhiên đã dặn dò, nói hôm nay hai người đi tiệm chụp hình cưới.

Lâm Trì đã về nước từ tối hôm qua, cả nhà tụ chung một chỗ vui mừng ăn bữa cơm tối, ngay cả một nhà Từ Uý Nhiên ở trụ sở quân đội cũng về, Từ Văn Tĩnh gạt mọi người trong nhà đi thi nhân viên công chức, bây giờ đang làm ở văn phòng đồn cảnh sát, cho đến tối hôm qua mới tự mình chủ động khai rõ.

Từ Uý Nhiên khen con gái của mình rất giỏi, ngược lại luôn nghiêm túc đối với con gái Ngạn Phỉ có chút lo lắng lại không thể làm gì, cho dù là văn phòng, cũng vẫn có cảm giác công việc cảnh sát là một nghề nghiệp có hệ số nguy hiểm rất cao, không muốn con gái duy nhất bước lên theo gót ông xã, mình mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi sống qua ngày.

Từ Văn Tĩnh lắc lắc cánh tay ngạn Phỉ làm nũng, nói sự thật giãi bày đạo lý, rốt cuộc khi  đảm bảo sẽ làm việc cho thật giỏi, tuyệt đối sẽ không hành động lỗ mãng, ngạn Phỉ mới miễn cưỡng đồng ý.

Lâm An Chính cũng gia nhập hàng ngũ khuyên bảo: "Dì ba, bây giờ có ngành nghề nào là an toàn tuyệt đối chứ, dì xem những thành phần tri thức làm việc ở văn phòng, làm việc quá sứa xuất huyết máu não cũng rất nhiều, Văn Tĩnh ngược xuôi ở đồn cảnh sát, rất thích hợp với tính tình của cô ấy, dì yên tâm, cháu nhất định sẽ trông chừng cô ấy cho dì."

"Không giúp con bé gạt dì, dì liền cám ơn trời đất, con bé này cho tới bây giờ càng ngày càng táo bạo hơn, dì thật sự rất sợ nó gây ra phiền toái cho người khác."

Từ Văn Tĩnh hướng Lâm An Chính nháy mắt, vốn đã muốn đánh chuông thu binh chuẩn bị rút lui không muốn quay đầu lại, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, kéo ghế ngồi bên cạnh Ngạn Phỉ, thân thiết lôi kéo tay bà lấy lòng: "Dì ba, cháu thề cháu nhất định sẽ theo phe dì, Văn Tĩnh nếu dám gây ra tai hoạ, cháu sẽ là người thứ nhất nói cho dì biết, thật."

Doãn Vị phụ An Nhiên và người giúp việc chuẩn bị thức ăn buổi tối, nghe tiếng nói cười trong phòng khách truyền tới, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

Lâm An Bắc từ thư phòng đi xuống, Từ Uý Nhiên và Lâm Trì ở lại bắt đầu tán gẫu, mới vừa xử lý xong chuyện Lâm An Bắc và Hàn địch thông đồng cấu kết buôn bán một lô hàng. Nếu không phải Từ Uý Nhiên ở bên khuyên, Lâm Trì thật muốn cho đứa con trai này hai cái tát, lá gan thật lớn.

Hàn Địch không biết từ đâu nhận được tin tức, sân bay thành phố A muốn tiến hành xây dựng lại cổ phần, chuyển tài sản tư nhân thành của nhà nước. Mà không chỉ có Tập đoàn Bác An đầu tư, còn ba người Lâm An Bắc cùng nhau hợp tác, lợi dụng một quan cấp cao thích sưu tập  ngọc quý, để cho Tập đoàn Bác An lấy 655. 2 Vạn đấu giá được khối Dương Chi Bạch Ngọc, gây sự chú ý của đối phương.

Người nọ muốn từ trong tay Tư Tuấn Tiêu mua khối bạch ngọc, thường xuyên qua lại đàm phán, hai người cơ hồ đã đến trình độ xưng huynh gọi đệ. Dĩ nhiên, trong lúc đó Hàn Địch và Lâm An Bắc góp tác dụng thêm dầu vào lửa.

Lấy danh nghĩa Hàn Địch, cùng với uy vọng to lớn của tập đoàn Trì Vũ, ai sẽ sinh ra hoài nghi đối với bọn họ, mặc dù nguồn tin tức không thể nào minh bạch rõ ràng, nhưng thương trường vốn là một cuộc chiến không có mùi thuốc súng, chuyện này không chỉ dựa vào thực lực, mà còn dựa vào mưu kế!

Khoảng thời gian trước thị trường chứng khoán biến động rất lớn, là do sân bay tổ chức cải cách lại mà thành, mà tập đoàn Trì Vũ lâm vào trong vòng xoáy dư luận giao dịch phi pháp, vừa đúng vì kế tiếp chiếm giữ ngành hàng không, kết quả cho tới bây giờ cũng chưa có thoát khỏi tay Lâm An Bắc, cho nên khi đó tất cả là do anh dùng tiền để quảng cáo.

Lâm Trì chỉ có thể dựng râu trợn mắt nhìn con trai ngồi ở trên ghế, càng ngày càng cảm thấy thằng nhóc này sau khi kết hôn gan càng ngày càng lớn, bánh của quốc gia cũng dám tranh nhau ăn, cũng không sợ nuốt không được.

"Hàn Địch là ai, con cho rằng mình có thể chiếm được tiện nghi trên người của anh ta?"

"Cái gì mà chiếm tiện nghi của anh ta chứ, cái này gọi là hợp tác kinh doanh, tài sản Trì Vũ lại tăng gấp đôi, đừng nói là trong lòng mọi người không vụng trộm vui mừng."

Bốn cổ đông lớn của Trì Vũ chưa từng thay đổi, chỉ là hiện tại mọi người căn bản đều là nhận hoa hồng, mặc cho Lâm An Bắc một người quản lý, mình cái gì cũng không can thiệp chỉ   ngồi một chỗ lấy tiền, Từ Uý Nhiên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể dàn xếp.

"Tốt lắm tốt lắm, An Bắc cũng thật là, mọi chuyện không gấp được, người ngoài chính là chờ chuyện cười của Trì Vũ, chính con cũng biết, một bước sai lầm sẽ gia tăng rất nhiều phiền toái."

"Chú ba, chú từ khi nào cũng nhát gan như chuột rồi hả?"

"Thằng nhóc này, có khó khăn cũng đừng kêu la, chú ba đã già, đây là thiên hạ của người trẻ, được rồi được rồi, cháu mau đi xuống đi, chú và cha cháu nói chuyện một chút."

An Nhiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt con trai chứa đựng nụ cười, nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, trong mắt không còn người nào khác.

Bà cũng là người từng trải, tự nhiên có thể cảm nhận được tình yêu tràn đầy trong mắt đứa con trai này, cố ý ho nhẹ một tiếng, gây sự chú ý với hai người trong cuộc, vẫy vẫy tay gọi Lâm An Bắc: "Con đi qua đây."

Lâm An Bắc khó hiểu khoác áo đi vào phòng bếp, nhận rau cải An Nhiên đưa tới đứng sóng vai cùng Doãn Vị, đặt dưới vòi nước rửa sạch, thỉnh thoảng ác ý vẩy nước lên người cô, cố ý quấy rối, khiến cô bất mãn nhìn chằm chằm.

" Sáng sớm ngày mai hai con đi tiệm chụp hình đi, nhân dịp thời tiết hai ngày nay tốt."

Vốn kế hoạch của An Nhiên là là để cho hai người ra nước ngoài chụp, nhưng hai người không muốn, quyết định hồi lâu, liền đem địa điểm ở gần đây, cũng chính là nơi hai người gặp nhau hiểu nhau yêu nhau.

Thời tiết đầu mùa đông vẫn mưa dầm liên tục, thật vất vả gặp thời tiết tốt như vậy, cho nên An Nhiên vẫn vội vàng thúc giục để hai người nhanh chóng làm xong chuyện này, tránh cho đến lúc đó lại phải đợi.

" Bay lúc mấy giờ?"

Lâm An Bắc hiển nhiên có chút không tình nguyện ở giữa mùa đông không thể ôm thân thể mềm mại của bà xã, mà ở trong rừng cây trắng xóa bông tuyết chịu giày vò.

"Buổi sáng tám giờ, đừng tới trễ, chi nhánh công ty ở đó mẹ không báo, con xem một chút có cần đi thị sát hay không."

Cứ như vậy, vì thời tiết tốt có thể ngộ nhưng không thể cầu này, hai người bắt đầu lên đường đi tới Bắc Kinh.

Trên màn hình lớn của đại sảnh sân bay, đang xuất hiện các thông báo về tin tức chuyến bay, Lâm An Bắc cầm giấy tờ của hai người đi làm thủ tục, Doãn Vị rảnh rỗi ngồi ở trên ghế hết nhìn đông tới nhìn tây.

Bỗng nhiên, màn hình TV chỗ xa, phát ra tên một người quen, Doãn Vị chậm nửa nhịp  mới ngẩng đầu lên nhìn.

Đầu tóc Mộ Hoa rối bời đang cúi thấp xuống, đôi tay bị còng tay sáng loáng còng lại, hai cảnh sát mặc đồng phục màu xanh dương hai bên trái phải giữ cánh tay ông ta, khó khăn đi về phía trước dưới vô số đèn flash máy chụp hình.

Rốt cuộc với giúp đỡ của các cảnh sát khác, ba người thuận lợi đi tới xe cảnh sát bên cạnh, lại trải qua một phen gian khổ, ba người mới thuận lợi chui vào trong xe, xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.

Sân bay rất nhiều người qua lại, ầm ĩ nói lời tạm biệt nhau, cộng thêm khoảng cách khá xa, Doãn Vị không nghe được người dẫn chương trình nói những gì, chỉ là mất hồn nhìn chằm chằm về hướng đó, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì.

Lâm An Bắc đứng ở đằng xa một lát, Doãn Vị cũng không có chú ý đến anh đã trở lại, hai con mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm người đang bắn tỉa sững sờ, cho đến khi bả vai bị một bàn tay ấm áp giữ chặt, thân thể được ôm vào trong lồng ngực ấm áp.

Lâm An Bắc giả vờ như không phát hiện cô mất hồn, bĩu môi chỉ chỉ rương hành lý bên cạnh: "Cẩn thận không bị trộm."

"Không đâu." Doãn Vị nói chắc chắn, thấy ánh mắt nghi hoặc Lâm An Bắc, lại nói quanh co  giải thích:" Bốn phía đều có Camera, còn có bảo vệ."

Lâm An Bắc cưng chiều vuốt vuốt đỉnh đầu mềm mại của cô, cười cười không có vạch trần: "Chúng ta đi thôi." Dắt tay của cô sóng vai bước đi.

Chuyến đi đến Bắc Kinh rất thuận lợi, gặp con trai Hàng Sinh của Lưu Nham, Lâm An Bắc quả nhiên tặng một phần quà thật to cho đứa bé, bảy phần trăm cổ phần tập đoàn Trì Vũ.

Lưu Nham một mực từ chối, Tân Minh cũng uyển chuyển từ chối không dám nhận, đó cũng không phải là món quà nhỏ nha, nhưng Lâm An Bắc cố ý tặng, nói là quà sinh nhật cho đứa bé.

Trên đường trở về, Doãn Vị tựa vào trên vai người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, nghi ngờ hỏi anh: "Tại sao anh lại muốn đưa cổ phần cho họ?"

Lâm An Bắc uống một chút rượu, đầu hơi choáng váng, một tay xoa xoa trán, một tay cùng với Doãn Vị nắm chặt mười ngón tay: "Lưu Nham vì công ty cực khổ nửa đời, mà cho anh ta chắc chắn anh ta sẽ không lấy."

"Ông ta sẽ chết sao?"

Mặc dù trong lời nói Doãn Vị không nói rõ ông ta là ai, tốc độ thay đổi đề tài cũng rất nhanh, Lâm An Bắc lại nghe hiểu ý của cô. Nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé, cúi đầu hôn một cái trên đỉnh đầu cô, trả lời chắc chắn: "Không biết, nhưng là ông ta nhất định sẽ bị trừng phạt."

Ảnh cưới yêu cầu chụp vào ban đêm, cuối cùng người ở chi nhánh công ty vẫn biết là Lâm An Bắc tới, mỗi ngày ở sau lưng đều có một đám người hầu hạ, khuyên như thế nào cũng không chịu đi, phô trương lãng phí khoe khoang có quyền thế.

Mỗi ngày Doãn Vị bị bắt tạo kiểu chụp cũng đã mệt đến không muốn chuyển động, ngày ngày còn phải nghe một đống người "Ngài" rồi "Phu nhân" a dua nịnh hót, buổi tối còn bị Lâm An Bắc quấn lấy làm, mệt đến mức ngồi xuống là có thể ngủ.

Khi nhiếp ảnh gia tuyên bố chụp hình kết thúc, Doãn Vị trực tiếp nằm trong ngực Lâm An Bắc, nghĩ không bao giờ bò dậy nữa, cuối cùng khiến người ôm cô trở về gian phòng.

Thì ra là phim Hạ Tuế Phiến do Mộ Hoa phụ trách đã bắt đầu chiếu, đưa tới phản ứng khổng lồ, danh tiếng phòng bán vé thu hoạch gấp đôi. Mà hai người quyết định hôn lễ tổ chức đầu mùa xuân năm mới, cỏ cây tươi tốt chim bay khắp nơi, vạn vật sinh sôi, chính là thời gian thích hợp làm chuyện vui.

Mà hình như tất cả tin tức về Trần Sở cũng bị người khác loại bỏ, cho dù là thời điểm Mộ Hoa bị bắt, vợ trước của Mộ Hoa cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, vẫn chưa từng xuất hiện trên trang đầu tờ báo và các trang web lớn, Doãn Vị cũng không để ý lắm những tin tức này, mỗi ngày bởi vì công việc kết hôn loay hoay chân không chạm đất.

Thân thích nhà họ Lâm tương đối nhiều, trừ những người thân đằng ngoại, còn có thật nhiều người hợp tác làm ăn với Trì Vũ, đây cũng là hôn lễ con trai cả nhà họ Lâm, cho dù hai người muốn tổ chức một hôn lễ nhỏ, hiển nhiên là không thể thực hiện được.

Hôn lễ đương nhiên là quyết định tổ chức ở khách sạn zrì Vũ, mặc dù tăng cường các biện pháp bảo vệ, vẫn không ngăn cản được những phóng viên bắt đầu bao vây, con đường bên cạnh khách sạn Trì Vũ toàn bộ bị tấc nghẽn, căn bản là bị đèn flash bao vây.

Vốn là một chuyện vui mừng, nhà họ Lâm cũng không muốn truyền ra những tin tức không đúng, cho nên đm phóng viên truyền thông càng không sợ hãi. 

Cuối cùng quản lý an ninh mời tất cả phóng viên truyền thông ngồi vào vị trí, thông báo mọi người bình tĩnh chớ nóng, sau khi chấm dứt hôn lễ sẽ đặc biệt sắp xếp thời gian phỏng vấn cho mọi người, đến lúc đó cô dâu chú rể cũng sẽ xuất hiện, cuối cùng mọi người mới dừng lại.

Bên ngoài đối với thân phận của cô dâu đều suy đoán, trên tiệc rượu tất cả mọi người anh đến tôi đi chia sẻ tin tức, quan trọng nhết là phân tích ra cô dâu mới là ai, bắt được tin tức độc nhất vô nhị.

Bài hát kết hôn ở bữa tiệc chậm rãi vang lên, Doãn Vị kéo tay Từ Uý Nhiên, nhấc chân chậm rãi bước lên lối đi hạnh phúc thuộc về cô.

Trần Dật Hiên cùng Lâm An Hiểu hai người đảm đương trách nhiệm làm hoa đồng nặng nề, đứa bé trắng trẻo dễ thương bị rất nhiều người nhìn chăm chú, chỉ vì hai người cầm áo cưới lại không cầm cho tốt, lại sau lưng cô dâu chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Mặt Lâm An Bắc tức đến xanh lét, anh chuẩn bị hôn lễ thật tốt nha, lại thất bại trong tay hai Tiểu Tổ Tông này, chú ý đến đa số người lớn đều nhìn chằm chằm cô dâu đẹp như thiên tiên  cùng chú rễ tuấn dật phi phàm, Đường Kình Vũ vội vàng bước chân dài, mỗi tay mang một đứa đang chuẩn bị đánh khí thế ngất trời ra ngoài.

Lâm An Hiểu cùng con trai mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng trực tiếp ném cho Đường Kình Vũ mặc kệ, người nào nuông chiều thì người đó tự chịu trách nhiệm đi.

Đường Kình Vũ nhìn hai tiểu quỷ một lớn một nhỏ trước mắt vẫn còn có ý đồ dùng tầm mắt giết chết đối phương, nhất thời cảm thấy nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ đầu con trai, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, trong tiếng phản kháng của hai người, nhìn chăm chú vào chính giữa đại sảnh đã sắp bắt đầu trao nhẫn.

Nhìn một chút hai người vẫn còn ở so tài, nghiêm túc dặn dò:"Bảo bối đứng ở cửa, một chút thấy cậu cả biết nên làm thế nào chưa?"

"Chạy."

"Muốn bao tiền lì xì."

Hai đáp án hoàn toàn trái ngược nhau, thống nhất là âm thanh non nớt, Đường Kình Vũ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé, tổng kết kế hoạch tác chiến: "Chờ một chút nhìn thấy cậu cả, hai người các con liền nắm tay chạy ra, biết không?"

Thằng nhóc ngốc này, thiếu chút nữa phá hủy hôn lễ của người ta còn muốn bao tiền lì xì, quả nhiên là người không biết không sợ.

"Còn bao tiền lì xì thì sao?"

"Cha giúp con lấy, hai cái, có nghe thấy không?"

"Bốn cái, của chị ấy cũng là của con."

Lập tức không làm, bởi vì có bao tiền lì xì cô mới gắng gượng cùng tiểu tử này đi cùng một chỗ, bây giờ tại sao có thể đem phần của mình cho thằng bé.

"Tại sao? Ta là chị, nên phải có nhiều hơn, chị ba em một."

"Phải là thông minh quyết định, không phải số tuổi quyết định."

Đường Kình Vũ bị hai người khẩu chiến làm cho nhức đầu, trực tiếp đem hai người mang ra ngoài, bằng không cũng bị đôi mắt của cậu cả trừng cho sợ hãi.

Người chủ trì tình yêu dào dạt nói những lời thề tốt đẹp, nói hai người một câu"Con nguyện ý" trao đổi chiếc nhẫn, chấp nhận gắn bó suốt đời, ký kết khế ước sinh từ một đời.

Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già!

Tác giả có lời muốn nói: cái đó, thật ra thì, vẫn chưa kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment