Y Võ Song Toàn

Chương 1080

"Sao rồi? Cậu Hai rốt cuộc sao rồi?"

Lâm Nguyệt Dao xông đến đầu tiên, vừa lo cho cậu Hai, vừa lo Tần Lâm sẽ hủy hoại danh tiếng của Tần đại sư.

Sắc mặt Tần Lâm vô cùng nghiêm trọng, lúc này, không cần nói, Lâm Nguyệt Dao cũng biết đáp án rồi.

Lâm Nguyệt Dao tức giận nói.

"Tần Lâm, anh là đồ chó chết, tôi đã bảo anh rồi, anh đừng có đi, nhưng anh cứ đi, bây giờ thì hay rồi đấy? Chẳng phải thất bại rồi sao, anh định giải thích gì bây giờ? Cậu Hai thế nào rồi?"

"Còn dám bảo mình là đồ đệ của Tần đại sư, anh điên à? Anh có biết anh làm như vậy sẽ trở thành nỗi sỉ nhục cho Tần đại sư không, anh thất bại, thì cũng đồng nghĩa với Tần đại sư thất bại, đồ đệ của anh ấy chẳng phải đại diện cho danh tiếng của anh ấy sao? Anh làm như vậy đúng là quá ích kỷ".

"Cho dù anh tùy cơ ứng biến, muốn cứu cậu Hai, nhưng anh cũng không thể làm vậy được, anh làm như vậy, người ta phải nhìn nhận Tần đại sư thế nào đây? Tần Lâm, anh mau nghĩ cách để giải thích với Tần đại sư đi, bây giờ đã vậy rồi, danh tiếng của Tần đại sư nhất định bị ảnh hưởng, vì sự tùy ý của anh mà danh tiếng của Tần đại sư mất rồi, anh nhất định phải chịu trách nhiệm".

Lâm Nguyệt Dao lải nhải không ngừng.

Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn đứng ở hành lang bệnh viện gào khóc om sòm, giọng họ nghe vô cùng điếc tai.

"Chồng tôi, ông chết thảm quá, hu hu hu!"

"Bố! Bố! Bố không thể bỏ con được!"

"Tiểu Lâm, cậu Hai cháu, ông ấy..."

Đường Mẫn cẩn thận hỏi, sự lo lắng trong lòng khiến bà ấy không thể nói hết câu.

"Cậu Hai cháu cơ thể yếu, nhưng đã không sao rồi, hiện giờ đã tỉnh, còn cần nghỉ ngơi mấy ngày".

Tần Lâm nói xong, Lâm Nguyệt Dao cũng sững sờ, Tôn Hiểu Dĩnh và Đường Giang Sơn cũng dừng việc khóc lóc lại.

Cái gì? Không sao rồi?

Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nhìn Tân Lâm, tốn công bà ta khóc.

"Vậy sao cậu không nói sớm, cậu phải nói chứ!"

Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng nói, chất vấn Tần Lâm.

"Tần Lâm, anh cố ý phải không?"

Tần Lâm liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao, có điều may mà anh là Tần đại sư, nếu không anh cũng ghen rồi.

"Em cũng phải cho anh cơ hội để nói chứ. Anh vừa ra, em đã mắng phủ đầu anh, em chỉ quan tâm đến Tần đại sư thôi, đâu có quan tâm đến anh, đâu có quan tâm đến cậu Hai em?"

Tần Lâm gật đầu, mỉm cười.

"Cậu Hai cháu không sao thật à?"

Đường Mẫn kϊƈɦ động đến rớt nước mắt, không sao là tốt, không sao là tốt!

Lâm Nguyệt Dao đỏ mặt, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm lớn nhiều.

"Sao anh không nói hết câu vậy, lần sau còn nói như vậy, em không bỏ qua cho anh đâu".

Lâm Nguyệt Dao cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Tần Lầm, em cảnh cáo anh! Lần sau không được phép dùng danh tiếng của Tần đại sư để chữa bệnh cho người khác nữa, nếu không nhỡ may xảy ra chuyện gì, thì anh không chịu trách nhiệm nổi đâu? Cho dù có là đồ đệ của Tần đại sư cũng không được. Tần đại sư mà biết thì thể nào cũng nổi giận".

"Lần này không xảy ra chuyện gì, anh cũng được coi là lừa đảo thành công đấy, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy đâu. Anh đừng tưởng lần nào anh cũng có thể chuyển nguy thành an nhé! May mà lần này vết thương của cậu Hai không nặng lắm, may mà ông trời phù hội".

Lâm Nguyệt Dao nghiêm túc nói với Tần Lâm.

"Em cảnh cáo anh, em không đùa đâu, lần sau còn vậy nữa, cho dù Tần đại sư không để ý thì em cũng không bỏ qua đâu. Danh tiếng của Tần đại sư là tích lũy dần dần mà có được, nếu như muốn trở thành người như Tần đại sư thì phải cần cù chăm chỉ. Với y thuật của anh, ngay cả một góc của Tần đại sư anh cũng không bằng, anh đừng có chữa vớ vẩn, để đỡ mất mặt. Nghe rõ chưa? Tần đại sư không nói gì không đồng nghĩa với việc người ta không quan tâm, anh phải tự biết điều đấy!"

Lâm Nguyệt Dao nghiêm túc nói.

"Lần này cậu Hai chuyển nguy thành an, anh cũng có chút công lao, nhưng chỉ có một chút thôi, coi như là anh tích đức làm việc thiện vậy".

Đường Mẫn trợn mắt nhìn Lâm Nguyệt Dao, con gái mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá si mê Tần đại sư.

"Được rồi, con bớt bớt cái mồm lại đi, chẳng phải Tiểu Lâm đã bảo cậu Hai con không sao rồi còn gì. Mặc dù Tần đại sư lợi hại, nhưng cậu ấy không ở đây! Cuối cùng vẫn là Tiểu Lâm chữa cho cậu Hai con, đây là sự thật không thể chối cãi".

Người không sao là được rồi, Tôn Hiểu Dĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao tình hình bây giờ mới là thứ bọn họ muốn nhìn thấy nhất.

Tôn Hiểu Dĩnh vội vàng nói.

"Chúng ta mau đi vào xem thôi".

Tần Lâm nói.

"Cậu Hai tôi bảo không muốn gặp ai cả, hai ngày tới phải để ông ấy nghỉ ngơi".

Tôn Hiểu Dĩnh tức giận gào thét.

"Dựa vào đâu? Cậu nói vớ vẩn gì vậy, tôi là vợ ông ấy, tôi muốn gặp là gặp, không ai ngăn được tôi".

"Đừng tưởng cậu chữa khỏi được cho cậu Hai của cậu là tôi sẽ cảm kϊƈɦ cậu. Đó là cậu Hai ruột của cậu, cậu chữa khỏi là chuyện cậu đương nhiên phải làm".

Nụ cười trêи môi Tần Lâm lập tức biến mất, trêи trời dưới biển chắc không có ai mặt dày hơn bà ta được đâu nhỉ?

Hôm nay anh đúng là được mở rộng tầm mắt.

Mình chữa khỏi cho cậu Hai mà không có lấy một câu cảm ơn, còn chỉ trỏ mình, bảo đấy là điều đương nhiên, Tần Lâm thực sự được mở rộng tầm mắt rồi.

Đường Giang Sơn nói tiếp.

"Đúng, Tần Lâm, anh đừng có mà đắc ý, bố tôi sau này mà có di chứng gì thì anh không thoát tội đâu".

Ngay cả Đường Mẫn cũng không nhìn nổi nữa, được cả mẹ lẫn con, bà Tôn Hiểu Dĩnh này dạy Đường Giang Sơn thành cái loại gì vậy, đúng là loại lòng lang dạ sói mà, người ta chữa khỏi cho bố mình, mà mình không cảm ơn, ngược lại còn bắt chẹt người ta.

Lòng người khó đoán, bây giờ Đường Mẫn cũng được coi là đã nhìn thấu bộ mặt thật của cặp mẹ con này.

Tần Lâm nhìn chằm chằm vào Đường Giang Sơn.

"Tôi chỉ muốn biết, cậu Hai tại sao lại bị như vậy?"

Mặt Đường Giang Sơn đỏ bừng, trong lòng trầm xuống, tức giận gào thét với Tần Lâm, tim đập mạnh.

"Anh hét gì mà hét, đó là bố tôi, tôi muốn đẩy ông ấy vào viện chắc".

"Đúng vậy Giang Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cháu nói với mọi người đi".

Mắt Đường Mẫn sáng rực lên, nhìn về phía Đường Giang Sơn, Đường Giang Sơn biết nhất định phải nói chuyện này ra, chỉ có cô Hai có thể giúp anh ta, nếu không thì anh ta thực sự phải vào tù rồi.

"Bộp..."

Đường Giang Sơn quỳ xuống trước mặt Đường Mẫn.

"Cô Hai, cô phải cứu cháu, nếu cô không cứu cháu, cháu sẽ phải vào tù, hu hu hu! Cháu cầu xin cô".

Lâm Nguyệt Dao cũng không nhìn nổi, đôi mẹ con này, ngoại trừ việc giả vờ đáng thương, khóc lóc tỉ tê ra, hình như chẳng làm được gì, cô nhìn cũng phát ngán rồi.

"Khóc cái gì mà khóc, đàn ông con trai, suốt ngày khóc lóc, trông chẳng ra gì".

Đường Mẫn kéo Đường Giang Sơn lên, dù sao bây giờ anh ta vẫn mình đầy vết thương.

"Đứng dậy nói đi Giang Sơn, có gì khó khăn, cháu cứ nói".

Mặt Đường Giang Sơn tái nhợt, anh ta thất thần nói.

"Cô Hai, cháu bị người ta lừa, hu hu hu! Nhà, tiền, vợ đều không còn nữa".

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Giang Sơn xấu hổ nói.

"Băng Nghiên, con tiện nhân đó lừa cháu, cô ta không hề mang thai. Bây giờ tiền của cháu đều bị cô ta lừa hết sạch, nhà cũng bị cô ta ngầm sang tên thành của cô ta, cô ta còn đem trai về nhà, ở với hắn, đuổi cháu ra ngoài, hơn nữa còn nói với cháu, nếu như trong vòng một ngày không đưa cô ta một triệu thì sẽ kiện cháu lên tòa, bảo cháu hϊế͙p͙ ɖâʍ".

Lâm Nguyệt Dao tức giận nói.

"Vậy anh mau đi báo cảnh sát đi, chẳng phải bọn họ phạm tội lừa gạt vơ vét tài sản sao?”

Đường Giang Sơn đỏ mặt, chỉ muốn tìm cái hố nào mà chui vào.

"Trong tay cô ta có đoạn băng anh với cô ta..."
Bình Luận (0)
Comment