Y Võ Song Toàn

Chương 1111

Cây kim thứ mười một của Tần Lâm đâm xuống cơ thể ‘Đồng Dao’, mười một tử huyệt đều bị phong ấn làm cho linh hồn gầm lên, mỗi một tử huyệt đều là nơi ký sinh của linh hồn, đương nhiên Tần Lâm sẽ không mềm lòng.

Tử huyệt thông với phong ấn linh hồn, một khi tử huyệt bị phong ấn hoàn toàn thì linh hồn cũng sẽ bị kim bạc đâm chết, giống như người hóa thành tro cốt.

Chẳng phải lúc nãy cô ngon lắm sao?

Bây giờ sao không cầu xin nữa?

Tần Lâm thầm cười khẩy, rồi đâm cho đến khi ‘Đồng Dao’ kêu lên thảm thiết, tiếng thét xé thấu ruột gan.

“Xin anh tha cho tôi đi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết....”

Chất giọng khàn khàn mang theo vẻ tuyệt vọng vang lên, nhưng Tần Lâm lại không hề có chút do dự nào.

“Cô giết nhiều người như vậy, đây là quả báo của cô!”

Tần Lâm trầm giọng nói.

“Tôi đúng là muốn hủy đi Đồng Dao đấy, dựa vào cái gì chứ! Dựa vào gì mà người chết lại là tôi? Tại sao không phải là cô ta? Sao cứ là cô ta ưu tú hơn tôi, tại sao ông trời lại luôn muốn lấy mạng của tôi! Dựa vào cái gì chứ!”

Ánh mắt ‘Đồng Dao’ lúc này hệt như thần chết, tràn đầy oán hận và không cam lòng, nội tâm dằn xé càng không thể nói nên lời.

“Giết người đền mạng, đó là do cô tự chuốc lấy, vốn đã chết rồi lại còn làm hại người khác, đây là cái mà cô gọi là công bằng sao? Cái chết của cô là tội ắt phải trả, không thể trách móc ai được, ông trời có mắt lắm, vậy nên một kẻ giết người như cô nhất định phải chết, nếu không thì sẽ khiến nhiều người bị hại hơn nữa”.

Tần Lâm không hề có chút thương xót nào, cho dù có vì ba mươi người đã chết kia thì anh cũng sẽ không dừng lại, bất kể cô ta có quan hệ như thế nào với Đồng Dao, bản thân anh lúc này chắc chắn không thể nào dừng tay được, Tần Lâm có trách nhiệm cho Đồng Phương Châu, nhưng cũng phải có trách nhiệm với những người đã khuất kia.

Trời đất luân hồi, chúng sinh rơi lệ.

Là một bác sĩ nên Tần Lâm phải có nghĩa lớn, cái gọi là nghĩa lớn đó chính là cứu người, trừ ác và ban phát lương thiện, vậy nên anh không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!

“Giết tôi thì anh nhất định sẽ rước họa vào thân!”

Hai mắt ‘Đồng Dao’ đầy căm phẫn, Tần Lâm vung tay lên rồi đâm cây kim cuối cùng xuống vào thẳng tử huyệt, phần hồn còn sót lại lập tức tan thành mây khói.

Đồng Dao ngay tức khắc ngã vào lòng anh, cơ thể vô cùng yếu ớt, sau đó Tần Lâm bắt mạch cho cô, cảm thấy không còn gì đáng ngại, nhưng cơ thể cô lại quá yếu, dù gì thì một cơ thể chứa hai linh hồn, lại còn từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi, đương nhiên mệt mỏi là điều khó mà tưởng tượng nổi.

“Phù, cuối cùng cũng xong rồi”.

Tần Lâm nhìn xuống cơ thể nóng bỏng của Đồng Dao nằm trong lòng mình, khiến cho nhịp tim đàn ông không khỏi đập thình thịch, có hơi thở dốc, thân thể cô mềm mại như đệm bông của sofa vậy, khuôn mặt xinh đẹp đó cùng với vẻ mệt mỏi quả thật là quyến rũ không sao tả nổi.

Hoặc bởi vì do luyện võ nên làm cho cơ thể của Đồng Dao vô cùng mềm dẻo, đây đúng là một cô gái hoàn hảo.

“Mau bảo Lão Đồng đưa về đi, nếu chơi sẽ nóng phỏng tay đấy”.

Tần Lâm lắc đầu cười thầm, cho dù là lý do gì đi nữa thì sau khi Đồng Dao tỉnh dậy vẫn sẽ tìm anh tính sổ mất, mặc dù anh đã chữa khỏi bệnh cho cô, cũng như diệt được ‘Đồng Dao’ xuất hiện vào ban đêm kia, nhưng mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn còn là một ẩn số.

Sau đó Tần Lâm đưa Đồng Dao đến khách sạn, Đồng Phương Châu đã đợi sẵn ở cửa, mặt mày vô cùng tiều tụy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Ngay khi nhìn thấy Tần Lâm, cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, ông ta vội vàng chạy đến.

“Sao rồi, Tần đại sư? Con gái tôi... không sao chứ?”

Đồng Phương Châu vội hỏi.

“Không sao, không có gì đáng lo, còn về chuyện gì thì tôi không tiện nói, tôi chỉ có thể nói với ông rằng trước đây trêи người con gái ông có hai linh hồn, linh hồn còn lại không phải của cô ấy, bây giờ có thể sống được đã là tốt lắm rồi. Sau này... ráng trông kĩ cô ấy vào”.

Tần Lâm nghiêm túc nói.

Sắc mặt Đồng Phương Châu đột nhiên thay đổi, nhưng lời của Tần đại sư, ông ta không thể không tin được.

Lúc trước ông ta đã từng nghe người ta nói qua về việc người có hai nhân cách, nhưng không ngờ chuyện như thế này lại xảy ra với con gái mình.

Hai linh hồn...

Nghe qua thì cảm thấy nổi da gà, nhưng Tần đại sư đã chữa khỏi rồi thì nhất định không phải là giả.

“Cảm ơn Tần đại sư, đây là chút thành ý nhỏ của tôi, cậu nhất định phải nhận lấy!”

Đồng Phương Châu lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, dùng hai tay đưa cho Tần Lâm.

“Quan hệ giữa chúng ta không cần phải vậy đâu”.

Tần Lâm xua tay.

“Tình cảm là tình cảm, Tần đại sư, cậu nhất định phải nhận lấy, nếu không thì tôi sẽ áy náy lắm. Chỉ có chút quà mọn hai mươi triệu thôi, Tần đại sư không chê là được, sau này chỉ cần Tần đại sư mở lời, Đồng Phương Châu tôi nhất định sẽ nghe theo”.

Đồng Phương Châu kiên quyết nói, mặc dù mình và Tần đại sư không phải mới qua lại một lần, nhưng ông ta cũng không thể nào để cho Tần đại sư cứu con gái mình không công như vậy được, số tiền này nhất định phải đưa cho anh, đương nhiên tình cảm sẽ càng thêm sâu đậm hơn, ông ta cũng biết rõ năng lực của Tần đại sư, đối với ông ta mà nói thì việc qua lại với Tần đại sư tuyệt đối là có lợi mà không có hại.

“Nếu đã như vậy thì khó mà chối từ được, tôi đành nhận nhé”.

Tần Lâm cũng nhận lấy, đương nhiên anh không quan tâm gì đến số tiền hai mươi triệu, nhưng nếu không nhận thì Đồng Phương Châu sẽ cảm thấy rất áy náy.

“Thời gian không còn sớm nữa, Tần đại sư, tôi không làm phiền cậu nữa, tôi đã chuẩn bị sẵn khách sạn rồi, lát nữa để Lão Khúc đưa cậu về nghỉ ngơi nhé”.

Đồng Phương Châu cười nói.

“Được thôi”.

Đồng Phương Châu tiễn Tần Lâm rồi vội vàng chạy vào trong thăm con gái, dù gì thì bây giờ Đồng Dao vẫn đang hôn mê, bởi vì cơ thể cô đã quá suy nhược.

Nhưng trong lúc Đồng Dao hôn mê lại không ngừng toát mồ hôi, vẻ mặt đầy sự đau đớn, giãy dụa liên tục, Đồng Phương Châu vô cùng lo lắng, nhưng nếu Tần đại sư đã nói không sao thì ông ta vẫn nên yên tâm thì hơn, ông ta tin tưởng Tần đại sư.

Cuối cùng, sau một tiếng đồng hồ thì Đồng Dao cũng tỉnh lại, trán toát đầy mồ hôi, ánh mắt đỏ ngầu, không ngừng thở hổn hển.

“Con tỉnh lại rồi sao Dao Dao?”

Đồng Phương Châu vui mừng.

“Không, không còn... không còn... tất cả đều không còn”.

Đồng Dao lẩm bẩm nói, ánh mắt vô cùng đau khổ, cô nhìn sang Đồng Phương Châu với ánh mắt phức tạp.

“Bố!”

Đồng Dao ôm chầm lấy Đồng Phương Châu khóc lóc thảm thiết đến xé ruột xé gan, một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

“Con không sao chứ? Dao Dao, con thật sự ổn đúng không? Con đừng có dọa bố”.

Đồng Phương Châu hơi kinh ngạc hỏi.

“Con không sao, bố không cần lo cho con đâu”.

Đồng Dao thấp giọng nói, lau đi nước mắt, nhưng tâm trạng vẫn u sầu như vậy.

Trong lòng Đồng Phương Châu vẫn còn hơi lo lắng, mặc dù Tần đại sư đã nói Đồng Dao không sao, Dao Dao cũng đã tự nói với ông ta, hơn nữa, cô cũng hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng trước đây.

“Vậy... được, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai bố lại đến thăm con”.

Đồng Phương Châu vỗ vai con gái rồi nói.

“Dạ”.

Đồng Dao gật đầu, lúc này Đồng Phương Châu mới ra khỏi phòng.

Đồng Phương Châu nhìn sang Khúc Bích Sinh rồi nói.

“Tìm người trông chừng tiểu thư, tuyệt đối không thể để con bé ra ngoài lần nữa, có gì bất thường thì nhất định phải báo ngay cho tôi”.

Trong lòng Đồng Phương Châu vẫn cảm thấy lo lắng, hơn nữa lúc trước Đồng Dao đã giết nhiều người như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc ông ta phải xử lý, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản.

Trong phòng tối, Đồng Dao nằm trêи giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cắn chặt môi, đến nỗi khóe miệng chảy cả máu, hai mắt cô đỏ ngầu như thiêu như đốt.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

“Tần Lâm! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Bình Luận (0)
Comment