Y Võ Song Toàn

Chương 1170

"Đúng, quỳ xuống, mau quỳ xuống đi!"

"Trước mặt Ngô thiếu gia, mấy người có tư cách đứng chắc? Rác rưởi!"

"Hôm nay là sinh nhật Đình Đình, mấy người không quỳ chẳng phải không nể mặt sao?"

"Đúng vậy, đã đến đây chơi thì phải vui, quỳ xuống có mất miếng thịt nào đâu, ha ha ha".

Mọi người xung quanh không ngừng xúi giục, khiêu khích Tần Lâm và Mộc Tâm Lan, trong lời nói đầy vẻ giễu cợt.

Mộc Đình Đình cười khẩy nói.

"Tần Lâm, tôi khuyên anh đừng có không biết điều, Ngô thiếu gia là đại thiếu gia số một số hai ở tỉnh lỵ đấy, anh ấy còn là bạn trai tôi, thức thời thì mau quỳ xuống. Bây giờ Ngô thiếu gia còn chưa nói gì, tí nữa đợi đến khi anh ấy nổi giận, mấy người không còn cơ hội đâu. Nếu không vì nể mặt anh là bạn trai chị tôi thì tôi không kiên nhẫn với anh như vậy đâu".

Tần Lâm cười lạnh nói.

"Cô là cái thá gì? Cô mà là công chúa Bạch Tuyết á, tôi nghĩ cô là công chúa hộp đêm thì có, loại chó má gì mà Ngô thiếu gia chứ, muốn đến đây tìm cảm giác tồn tại với tôi à? Nếu cô muốn quỳ xuống, chúng ta đổi vai, chẳng phải chỉ là diễn thôi sao, quỳ xuống đâu có sao, cũng đâu mất miếng thịt nào. Nếu đã tổ chức sinh nhật thì phải làm gì đó khác biệt, kϊƈɦ thích chứ? Mụ phù thủy độc ác khá kϊƈɦ thích mà".

Mộc Đình Đình trầm mặc nói.

"Ngô thiếu gia, anh xem xem, anh ta mắng anh! Chuyện này sao được, ở tỉnh lỵ này, em chưa từng nghe thấy ai dám khinh anh đâu".

"Anh Tần, chúng ta đi thôi, không cần thiết dây dưa với đám người này nữa".

Lúc này Mộc Tâm Lan đã hiểu ý của Mộc Đình Đình rồi, chắc chắn không tốt lành gì, nếu bọn họ tiếp tục ở lại đây thì nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Đông người như vậy có vẻ như Mộc Đình Đình đã chuẩn bị trước rồi.

Anh thanh niên áo trắng lạnh lùng nói, anh ta là Ngô thiếu gia trong miệng Mộc Đình Đình, Ngô Hoài Nhân.

"Đi? Đình Đình tổ chức sinh nhật, mấy người có chưa dập đầu, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?"

Mộc Đình Đình khoanh tay trước ngực, thẳng thắn nói.

"Anh biết Ngô thiếu gia là ai không? Thằng khốn, hôm nay cho dù có là ông trời thì cũng không cứu nổi anh đâu, anh có thể không nể mặt tôi, nhưng anh mà không nể mặt Ngô thiếu gia thì hôm nay anh không rời khỏi đây được đâu".

"Ngô thiếu gia là cháu ngoại của chủ tịch tập đoàn Hồ Thị trị giá cả chục tỷ, anh đắc tội nổi không? Bây giờ còn không mau quỳ xuống? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ".

Ánh mắt của Mộc Đình Đình âm u, nhìn Tần Lâm với vẻ đầy hận thù.

"Lúc trước khi anh bắt anh tôi quỳ xuống, anh có nghĩ đến ngày hôm nay không, không phải không báo thù, mà thời cơ chưa đến. Bây giờ anh không quỳ cũng được. Tôi nói với anh, anh không quỳ, Ngô thiếu gia không tử tế với anh đâu, còn muốn đi? Không có cửa đâu! Đông thế này, cho dù là một con ruồi cũng khó bay ra".

Mộc Đình Đình càng nói càng kϊƈɦ động, mắt trợn ngược, đầy địch ý, đứng đó đợi Tần Lâm.

"Chị là người nhà học Mộc nhưng lại giúp người ngoài, ăn cây táo rào cây sung, hừ hừ, chị cũng chẳng phải loại tốt lành gì, Mộc Tâm Lan, hôm nay hai người bắt buộc phải quỳ xuống chuộc tội!"

"Mộc Đình Đình, chuyện đâu như em nghĩ, em không hiểu rõ chân tướng, anh trai em bắt nạt người ta, tự làm tự chịu".

Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, đôi anh em này đúng là giống nhau như đúc, mà rõ ràng Mộc Đình Đình này biết tin anh mình phải quỳ xuống trước Tần Lâm nên mới cố ý mời cô và Tần Lâm đến tham gia tiệc sinh nhật của cô ta, nói trắng ra là muốn báo thù cho anh trai, nên mới cố ý bày ra vở kịch này.

Mộc Đình Đình có thể nói là dụng tâm khó dò, lần này muốn ra oai với cô và Tần Lâm.

"Chỉ cần hai người quỳ xuống, tôi còn có thể nể tình chị em không gây khó dễ cho hai người, nhưng tên Tần Lâm này nhất định phải dập đầu xin lỗi anh tôi và Ngô thiếu gia".

"Vô lý, em điên à!"

Mộc Tâm Lan tức giận nói, nhưng bây giờ hai người đã bị bao vây rồi.

Lúc này, trong phòng không lớn, bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, bốn mươi năm mươi người như gọng kìm bao quanh khiến Mộc Tâm Lan vô cùng lo lắng.

Mộc Tâm Lan mặt đầy phiền muộn, bọn họ hung hăng, nhao nhao muốn xông tới, muốn ép Tần Lâm đến đường cùng, để anh không còn lối đi.

"Anh Tần, đều tại em đã hại anh, bây giờ phải làm thế nào".

Tần Lâm cười khẩy nói.

"Tôi muốn đi cũng không ai ngăn được tôi hết, đừng có nói cái gì mà Ngô thiếu gia, cho dù là ông trời thì cũng không được".

"Ra tay đi, ai ấn được anh ta xuống đất, tôi sẽ có thưởng".

Ngô Hoài Nhân cầm xập tiền trong tay, tung thẳng lên trời, trong nhát mắt, mưa tiền rơi trêи mặt đất, khiến cho tất cả mọi người hưng phấn bừng bừng, dù là trai hay gái đều xông tới.

Chiêu thưởng lớn này thực sự có võ! Huống hồ những người ở đây đều muốn thể hiện trước Ngô thiếu gia nên vô cùng phấn khích, nhiều người đối phó hai người như vậy dễ như cháo vậy!

Tần Lâm nhíu mày, cười khẩy một tiếng.

"Không muốn sống".

Tần Lâm tung quyền, bảy tám tên liền ngã xuống đất, uy lực của nắm đấm mạnh mẽ vô song, Tần Lâm đối phó với đám này dễ như ăn cháo, tốc độ cực nhanh, quyền đánh vào da thịt, chẳng ai chạm được đến người anh.

Bọn họ tự tin mấy cũng không thành, Tần Lâm cứ tiến lên, đánh bọn chúng một trận tơi bời.

Chưa đến một phút sau, nhưng người vây quanh đều ngã xuống, thảm thiết kêu, tiếng kêu rêи có ở khắp nơi, đám trói gà không chặt này không khác gì rác rưởi.

Bây giờ chỉ còn lại Ngô Hoài Nhân và Mộc Đình Đình, Mộc Đình Đình mặt tái mét rồi, trốn sau lưng Ngô Hoài Nhân, Ngô Hoài Nhân cũng chột dạ, con mẹ nó, cô trốn sau lưng tôi làm gì, để ông đây làm bia đỡ đạn chắc.

Tần Lâm nhìn hai người, Ngô Hoài Nhân và Mộc Đình Đình nhìn nhau, Ngô Hoài Nhân nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bây giờ ai nên quỳ xuống?"

"Anh đừng qua đây, dì tôi là chủ tịch của tập đoàn Hồ Thị đấy, dì ấy quen biết rất nhiều người bây giờ tôi sẽ gọi cho dì ấy".

"Được thôi, bảo dì anh qua đây, tôi muốn xem xem ở tỉnh lỵ này ai dám kiêu ngạo đến vậy. Có điều bây giờ hai người vẫn phải quỳ xuống".

Tần Lâm đạp một phát vào cằm Ngô Hoài Nhân, khiến anh ta lộn ngược ba trăm sáu mươi độ, quỳ trước mặt Tần Lâm, mặt đầy máu.

Mộc Đình Đình hét thất thanh, run rẩy, bất giác lùi về sau.

"Á..."

Tần Lâm cười nói.

"Qua đây, sợ gì chứ? Quỳ là được rồi".

Mộc Đình Đình quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.

"Tần Lâm, anh dừng đắc ý, đợi dì của Ngô thiếu gia đến, anh sẽ phải quỳ xuống".

"Bốp, bốp, bốp!"

Tần Lâm tóm lấy tóc cô ta, tát lia lịa vào mặt cô ta, tát đến mức mặt cô ta sưng phồng lên, mũi vẹo đi, đánh ác thật, ngay cả Mộc Tâm Lan cũng không nhìn nổi nữa, như này thì phá hết tướng của Mộc Đình Đình rồi.

"Hu hu hu hu hu hu... tôi sai rồi, xin anh đừng đánh tôi".

Mộc Đình Đình vừa khóc vừa nói, tuy nhiên Tần Lâm không có ý dừng tay, tát đủ ba phút, Mộc Đình Đình bị tát đến ngu người, người đàn ông này độc ác quá.

Ngô Hoài Nhân mặt mày âm trầm, gọi cho dì.

"Alo, dì à, cháu đang ở Hồng Ảnh Tinh Ngu, cháu bị đánh, hu hu hu! Dì mau phái người qua giúp cháu".

Giọng ở đầu giây bên kia trầm xuống.

"Bị đánh? Ai dám đánh cháu?"

"Đợi đấy, dì gọi người qua".

Ngô Hoài Nhân sợ sệt nhìn Tần Lâm, cái tát của Tần Lâm cuối cùng cũng đáp lên mặt anh ta.

"Dì, dì mau lên, không anh ta lại đánh cháu, hu hu hu".

Đau quá, vừa nãy Mộc Đình Đình bị đánh, anh ta còn dương dương tự đắc, bây giờ đến lượt anh ta rồi.

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment